Anh Cưng Chiều Em

Chương 1-2




Bé đã nghe được chuyện gì rồi? Những lời nói vừa nãy, Nhu Nhi đã nghe thấy chưa?

Cơ thể Duy Nhất run rẩy nhìn con gái mình, không thể thốt nên lời nào.

- Mẹ. . . . . . - Nhu Nhi giương mắt nhìn Duy Nhất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã thấm ướt nước mắt, đôi mắt sáng bây giờ đã trở thành một mảng mông lung, bên trong chứa đựng sự sợ hãi không biết phải làm sao.

- Cục cưng, sao con không tìm dì Trương hả? Tại sao lại chạy về đây? - Duy Nhất cố gắng mỉm cười ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt bé nhỏ của con mà trái tim không ngừng run rẩy.

- Mẹ, ba không thích mẹ hả? Không cần mẹ nữa sao? - Nhu Nhi nghẹn ngào hỏi mẹ, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi.

Mới vừa nãy, lúc bé chạy đến vườn hoa, chuẩn bị chào dì Trương, lại thấy mẹ đứng ở trước ban công, dáng vẻ của ba giống như đang tức giận vậy, nắm chặt tay mẹ không thả ra, vì vậy bé vội vàng quay vào trong nhà, không ngờ vừa mới chạy đến cửa, đã nghe thấy ba nói cái gì mà ‘ly hôn’. Bé đã từng nghe từ ‘ly hôn’ này trong TV, bé biết ‘ly hôn’ có nghĩa là ba mẹ sẽ không ở cùng nhau nữa. Ba không thích mẹ nữa sao? Tại sao ba hung dữ như vậy chứ? Chẳng lẽ ba thật sự không cần mẹ nữa? Nếu ba không cần mẹ thì bé biết làm thế nào?

- Ách. . . . . . , Nhu Nhi. - Duy Nhất nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt con, giọng nói mang chút gấp gáp, nơi cổ họng dâng lên nỗi chua xót và khó chịu, cô không biết mình nên giải thích với Nhu Nhi như thế nào cho phải.

- Con muốn mẹ, con không muốn xa mẹ đâu. Nhu Nhi chỉ cần mẹ thôi. - Nhu Nhi chu cái miệng nhỏ của mình lên, đột nhiên mở miệng khóc lớn.

- Được được, ngoan, ngoan nào, mẹ chưa nói sẽ rời khỏi con mà, đừng khóc nha. - Duy Nhất nói xong ôm lấy bé, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, cố gắng để cho mình không rơi nước mắt.

Cô không thể để cho bé thấy mình yếu đuối như thế.

- Nhưng. . . . . . , nhưng ba rất dữ, ba không cần mẹ nữa phải không? Nhu Nhi không muốn xa mẹ đâu. Không muốn. - Nhu Nhi thút thít ôm chặt lấy cổ mẹ, chỉ sợ một khi bé buông tay ra, mẹ sẽ biến mất ngay lập tức.

- Không đâu, mẹ sẽ không xa Nhu Nhi đâu, không khóc nữa, không khóc nữa nha. - Duy Nhất nói xong, từng cơn đau kéo đến trong lòng cô, nhất định là Nhu Nhi đã nghe cuộc nói chuyện của bọn họ. Nếu không đã không khóc đến mức này rồi.

Chỉ cần sống ở đây thêm một ngày, lấy quan hệ của cô và Minh Dạ Tuyệt, e rằng sau này việc cãi nhau vẫn còn có thể xảy ra chứ? Không, xem ra cô không thể tiếp tục như thế này nữa rồi, cô không thể để cho Nhu Nhi thấy tình trạng này nữa, nếu như cứ tiếp diễn, đối với tâm hồn của bé sẽ càng tổn thương thêm. Cô nhất định phải ngăn chặn tất cả. Cô không thể tiếp tục như thế này.

- Nhu Nhi, nếu như mẹ muốn rời khỏi đây, con muốn đi cùng mẹ không? - Duy Nhất nhẹ nhàng hỏi, cô muốn biết rõ suy nghĩ của Nhu Nhi.

- Con không muốn xa mẹ, mẹ đến nơi nào, Nhu nhi liền theo mẹ đến đó, con không muốn. . . . . . -Đầu Nhu Nhi dính chặt trên vai mẹ, trong mắt đầy sự hoảng sợ, tay nhỏ dùng sức ôm chặt lấy cổ mẹ.

- Ừ, cục cưng ngoan, chúng ta sẽ không xa nhau, sẽ không bao giờ. - Duy Nhất mín chặt môi để nước mắt không rơi xuống, đưa tay vỗ nhè nhẹ để an ủi con gái, rồi ôm bé đi xuống cầu thang.

Sau khi Duy Nhất và Nhu Nhi đi khỏi, Minh Dạ Tuyệt từ từ đi ra khỏi phòng, nhìn bóng lưng khổ sở của cô và đôi mắt ửng đỏ vì khóc của Nhu Nhi, trong lòng anh nặng nề, hôm nay anh làm sao thế không biết? Thế nào lại xúc động như vậy? Nhu Nhi nghe được bọn họ cãi nhau, bé sẽ ghét anh sao?

Cả buổi tối, Nhu Nhi không rời Duy Nhất một bước, vẫn ở trong ngực Duy Nhất không chịu đi xuống, thấy Minh Dạ Tuyệt cũng không như trước kia, bé cứ mặc kệ ba không nói tiếng nào, không chạy đến ba nở một nụ cười ngọt ngào. Bây giờ ánh mắt bé nhìn ba đều là vẻ phòng bị, bé gặp ba của mình lại giống như gặp quỷ, giống như sợ ba sẽ chia lìa mẹ bé với bé.

- Cục cưng, khuya lắm rồi, nên đi ngủ rồi đấy. -Duy Nhất bất đắc dĩ dỗ dành Nhu Nhi, dịu dàng nói. Đều do cô không tốt, khiến cho con gái lo lắng như vậy.

- Con không muốn, con muốn ở cùng với mẹ, mẹ không ngủ, con cũng không ngủ. - Nhu Nhi vừa nghe thấy lời nói của mẹ..., tay bé lập tức ôm chặt mẹ lại, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

- Ách. . . . . . , cục cưng, nghe lời mẹ, mẹ sẽ không đi đâu cả. Con xem dì Trương đang đợi con kìa, nhanh đi ngủ với dì Trương được không? - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, hôm nay bé con nhất định rất sợ hãi rồi. Rõ ràng đã buồn ngủ nhưng cứ cố mở mắt không chịu đi ngủ.

- Con không muốn, con không cần ngủ. - Nhu Nhi bỉu môi, trong mắt xuất hiện một tầng nước mắt. Mặc dù mẹ đồng ý sẽ không đi đâu, nhưng biết đâu ba sẽ đuổi mẹ thì sao.

- Tối nay cô ngủ với nó đi! - Nãy giờ Minh Dạ Tuyệt vẫn ngồi trên ghế xem tài liệu đột nhiên lên tiếng.

- Hả? - Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn cúi đầu ngồi bên kia, thấy anh cũng không nói gì nữa, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, tại sao anh lại đồng ý? Trước kia bất luận cô nói như thế nào, anh đều không chịu nhượng bộ, hôm nay đột nhiên đồng ý, không phải cô nghe lầm đấy chứ?

- Vậy. . . . . .Em ôm con đi ngủ trước - Duy Nhất nhẹ nhàng hỏi, muốn xác định mình không nghe lầm.

- Ừ. - Ngay cả ngẩng đầu Minh Dạ Tuyệt cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhàt ừ một tiếng.

- Cám ơn. - Thấy anh gật đầu, Duy Nhất mới thật sự tin tương vào tai của mình, nhìn anh nhẹ nhàng nói câu cảm ơn, sau đó ôm lấy con gái đi lên lầu.

Sau khi hai người bọn họ đi lên lầu, Minh Dạ Tuyệt từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Duy Nhất đang ôm Nhu Nhi đi lên, mày anh nhíu chặt. Vì cớ gì mà bọn họ lại trở nên xa lạ như vậy? Nhu Nhi thì bỗng dưng thay đổi thái độ, khiến anh không biết nên làm thế nào cho phải. Tối hôm nay, lúc Nhu nhi nhìn thấy anh lập tức hiện lên vẻ phòng bị, điều này làm cho anh vô cùng bất lực rồi lại không biết cư xử như thế nào?

Duy Nhất nhìn con đang ngủ trong lòng mình, tay vẫn giữ chặt bé như ban nãy, trái tim khẽ đau đớn.

Nhu Nhi lo lắng, cô hiểu. Thứ cảm giác bơ vơ không có người dựa dẫm, lại sợ bị người khác vứt bỏ, cô biết. Cô không thể để cho Nhu Nhi nếm trải nó.

Nếu ly hôn, anh có đồng ý cho cô mang Nhu Nhi đi không? Nhưng, để Nhu Nhi ở lại bên cạnh anh, cô lại không yên lòng, trước hết không nói đến chuyện anh có quan tâm Nhu Nhi hay không, chỉ sợ anh không có nhiều thời gian để chăm sóc cho Nhu Nhi được? Cô cũng không thể để cho người khác chăm sóc Nhu Nhi, phải đi, cô nhất định phải mang Nhu Nhi đi theo mình. Tuy nhiên, làm thế nào mới mang theo Nhu Nhi theo được đây?

Cô đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, mặc dù không lớn, nhưng cô vẫn nghe ra được. Nghe âm thanh kia, cô biết đó là ai. Nhưng cô không quay đầu, chỉ nằm im trên giường không động đậy.

Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất đang nằm trên giường, cơ thể của cô che khuất tấm thân nhỏ bé bên kia, khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa lại, Duy Nhất từ từ mở mắt ra, anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ bởi vì không yên tâm về Nhu Nhi sao? Có lẽ, anh vẫn có tình cảm với Nhu Nhi?

Minh Dạ Tuyệt đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài thật lâu, chưa vội bước đi, mượn ánh sáng quen thuộc, nhìn những vật dụng quen thuộc của mình, từ từ đi tới bên giường, sau đó để cả người ngã xuống giường. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen như mực.

- Tôi muốn tìm một căn hộ ở bên ngoài, chuyển ra đó sống vài ngày được chứ? - Sáng hôm sau, lúc ăn điểm tâm sáng, Duy Nhất ngồi đối diện với Minh Dạ Tuyệt, đột nhiên đề cập đến chuyện này.

- Cái gì? Tại sao? - Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, sau đó hỏi, cô có ý gì?

- Nhu Nhi cũng nên đi nhà trẻ rồi, nơi này cách nhà trẻ quá xa, ngày ngày đi đi về về rất phiền phức, hơn nữa Nhu Nhi lại không có nhiều kiên nhẫn để ngồi xe đến hai hay ba tiếng mọi ngày. - Duy Nhất nhẹ nhàng lên tiếng.

- Vậy thì thuê giáo viên về nhà, học tại nhà cũng không thua gì học ở trường. - Minh Dạ Tuyệt trầm ngâm một chút rồi đưa ra ý kiến, thật ra trong lòng anh không muốn bọn họ ra ngoài.

- Trẻ con lớn lên đều phải tiếp xúc với xã hội, không thể khiến con tách biệt với thế giới bên ngoài, như thế không tốt cho sự trưởng thành của con. - Duy Nhất nhìn anh, thận trọng nói.

- Vậy thì cho nó ở nội trú, không phải rất nhiều đứa cũng chọn ở lại trong trường sao? - Minh Dạ Tuyệt tiếp tục nói, chính xác là không muốn để bọn họ dọn ra khỏi nhà.

- Nhu Nhi vẫn còn rất nhỏ, em không muốn cho nó ở lại trường, một tuần lễ không nhìn thấy cha mẹ, nó sẽ rất cô đơn, nó sẽ nhớ nhà, mà em cũng không thể chăm sóc con hằng ngày.

- Ý của cô là nhất định phải dọn ra ngoài đúng không? Ở đây có gì không được? Ở lại trường có gì không được hả? - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên bỏ đũa xuống, tức giận nhìn cô.

- Nó có cha có mẹ hoàn chỉnh, em lại dư thời gian thì cớ gì phải để nó ở lại trường? Em không muốn Nhu Nhi phải cô đơn trong trường, cũng không muốn khi tan học lại không ai đến đón, em càng không muốn nó cứ sống trong bang Thiên Minh mà tách biệt với xã hội, chẳng lẽ anh muốn để con cô đơn không có đến một người bạn sao? - Duy Nhất cũng bỏ đũa xuống, chuyện khác cô có thể thỏa hiệp, chuyện này thì cô không thể.

Cô từng có cảm giác sống một mình trong trường học, một cô bé nhỏ tuổi đã phải tự lập ở một nơi xa lạ, cô đơn đến cỡ nào, nhớ người nhà đến cỡ nào, cô đều biết rõ.

Minh Dạ Tuyệt nhìn ánh mắt kiên định của cô, trong lòng căng thẳng, muốn phản bác nhưng không thể lên tiếng. Ánh mắt của cô quá mức kiên định, dáng vẻ quá mức nghiêm túc, kết hôn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô kiên trì như thế, bây giờ cô lại vì là đang vì tương lai của con mình? Hay vì điều gì khác?

Nhìn ánh mắt của cô, anh đột nhiên nhớ đến một người phụ nữ khác, khiến trái tim anh đột nhiên nhói đau, cùng là phụ nữ với nhau, tại sao cô có thể vì con của mình mà đấu tranh, còn người phụ nữ kia lại vô tình bỏ mặc anh thế này, mặc kệ anh phải ôm nỗi cô đơn, sợ hãi mà sống cả cuộc đời còn lại?

- Được rồi, tôi sẽ sắp xếp. - Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên đáp ứng, sau khi nói xong anh chầm chậm đứng lên, cầm xấp tài liệu lên và đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Duy Nhất ngẩn ra, cô còn tưởng rằng thuyết phục anh thì phải chờ đợi rất lâu. Anh sao thế? Tại sao bóng lưng của anh lại mang theo vẻ cô độc như vậy?

Quả nhiên Minh Dạ Tuyệt không nuốt lời, mấy hôm sau cô đã được đi siêu thị mua đồ dùng trong nhà, chờ tất cả thiết bị được lắp đặt xong. Duy Nhất và dì Trương bắt đầu đến sống trong một căn hộ thuộc tầng sáu khu chung cư cao cấp, còn Nhu Nhi thì ngày ngày cắp sách đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa.

Nhu Nhi nhìn nhà mới mà vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, từ khi bé chào đời cho đến hiện tại, thực tế thì chỉ đi ra ngoài khi mẹ Duy Nhất dẫn bé đi mà thôi, cũng chưa bao giờ ra ngoài quá lâu. Mà Duy Nhất thì rất ít khi ra ngoài, điều này khiến cho bé vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài.

Minh Dạ Tuyệt cũng cùng bọn họ đến đây, dĩ nhiên anh vẫn lấy sự nghiệp làm trọng, mỗi ngày đi sớm về trễ, so với khi ở trong bang Thiên Minh thì cũng không rãnh rỗi hơn bao nhiêu.

Từ sau khi Duy Nhất chuyển ra sống ở bên ngoài, ngày ngày cô đều bận rộn, cô phải chuẩn bị đống việc lớn nhỏ, mỗi ngày trừ việc đưa đón con ra thì cô đều ngồi trước máy tính; vì Nhu Nhi, cô gấp rút chuẩn bị những tài liệu liên quan đến quyền nuôi dưỡng con sau khi ly hôn, và chuẩn bị thêm một số kinh phí cho hai mẹ con sau này. Cô chỉ muốn tận lực hết khả năng của mình để giữ Nhu Nhi.

Tối nào cô cũng chờ đợi anh quay trở về, nhưng không phải là thuần túy chờ anh về như đó là việc cô phải làm, mà là cô đang tính toan bước đi sau này, cô phải đảm bảo Nhu Nhi theo cô sẽ không cực khổ. Cho nên, cô chờ không phải là đợi, cô phải chăm sóc tốt vườn hoa, để có thu nhập ổn định hơn.

Cô đã làm rất nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng cũng nghĩ đến, nếu như Minh Dạ Tuyệt sửa lại tính tình của anh, quan tâm mẹ con cô hơn một chút, cô có thể xem xét lại nên việc tiếp tục ở cùng anh, nhưng anh làm cho cô quá thất vọng, anh vẫn là anh trước kia, mặc dù không có hành động nào đối với cô, nhưng anh vẫn chưa từng nói một câu quan tâm đến mẹ con cô, nhìn anh đối xử xa cách với Nhu Nhi, trái tim Duy Nhất từ từ lạnh lẽo. Thôi, rời đi thì rời đi, nơi này không có sự yêu thương, Nhu Nhi cũng chẳng vui vẻ.

Mặc dù cô một mực muốn ly hôn với anh, nhưng cũng chưa nghĩ đến mọi chuyện sẽ nhanh như thế này. Chuyện phát sinh sau này sẽ khiến bọn họ rời xa.

Một đêm, Duy Nhất ngồi trong phòng khách xử lý công việc, ngẩng đầu lên mà cổ cứng ngắc, sau đó nhìn đồng hồ, phát hiện đã hai giờ sáng. Trễ như thế này mà anh còn chưa về, gần đây càng ngày anh càng về trễ, có lúc thậm chí không về, để cho cô đợi chờ cả đêm. Nhưng nếu cô không đợi, lúc anh trở về mà thấy cô đã ngủ rồi, sắc mặt của anh sẽ rất khó coi, ánh mắt hung ác giống như muốn nuốt chửng lấy cô. Bất đắc dĩ, cô cứ phải ngồi đợi, cô sợ bọn họ cãi nhau lại khiến Nhu Nhi tỉnh lại, Nhu Nhi sẽ càng hoảng sợ hơn. Như vậy thì cứ đợi đi, việc thức đêm dần thành thói quen của cô.

Từ từ buông tay khỏi bàn phím máy tính, cô dùng sức vươn vai đầy mệt mỏi, nghe được âm thanh xương cốt căng cứng khẽ vang lên, hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm.

Nhanh thế, cô đã sắp hoàn thành những việc mình nên làm rồi. Bây giờ chỉ cần một cơ hội nữa là xong, cô và Nhu Nhi sẽ rời đi khỏi đây.

Nhìn ánh sao trải đầy trên bầu trời đêm, nghĩ đi nghĩ lại, khẽ mỉm cười, lần nữa kéo căng cơ thể, đang muốn quay đầu trở lại ghế sôpha ngồi, vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe dừng lại dưới cửa chung cư, mà người bước từ trong xe xuống, lại khiến cô ngẩn ra.

Đó là một cô gái xinh đẹp và quyến rũ.

Mày Duy Nhất nhíu lại, không sai, chiếc xe kia là của Minh Dạ Tuyệt, nhưng không phải từ trước đến nay anh không để phụ nữ ngồi trên xe mình sao? Tại sao cô gái kia có thể ngồi trên xe anh ?

Khóe miệng Duy Nhất cười như không cười, từ từ xoay người đi trở về ghế sa lon.

Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến anh về trễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.