Anh Cưng Chiều Em

Chương 1-1: Mở đầu




Minh Dạ Tuyệt sững sờ nhìn bóng dáng hai mẹ con họ rời đi, anh cảm thấy mình vô lực, cảm giác dường như mẹ con bọn họ cố gắng ngăn cản anh bên ngoài thế giới của bọn họ, thế giới của họ không có sự tồn tại của anh, cô gái kia cũng không muốn anh đi vào bên trong.

Nhìn một lát, trong lòng Minh Dạ Tuyệt nảy sinh nhiều bất mãn, nhìn nụ cười của Duy Nhất, tay của anh không kiềm được mà nắm chặt.

Người phụ nữ này. . . . . . Thật quá đáng.

- Cô, lên lầu với tôi. - Minh Dạ Tuyệt đi đến bên cạnh họ rồi bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói mang theo sự tức giận khiến cho cơ thể Duy Nhất kinh sợ, cũng làm cho nụ cười trên môi Nhu Nhi run rẩy.

Duy Nhất quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hôm nay anh ta bị sao thế? Rất lâu rồi không thấy anh ta tức giận như thế này, cô chọc giận anh khi nào nhỉ? Cô không có nói gì nha!

Minh Dạ Tuyệt nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, cũng nhìn thấy đôi mắt trợn to của con gái khi anh bỗng nhiên rống giận, trong con ngươi nho nhỏ có chút khiếp đảm, điều này làm cho lòng anh vô cùng nặng nề.

Anh đang làm cái gì đây? Tại sao anh lại khiến cho Nhu Nhi lộ ra vẻ mặt ấy?

- Nhanh lên lầu một chút, đừng để cho tôi nhắc lại lần nữa. - Anh cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, lo lắng sợ hù Nhu Nhi nên anh cố gắng hạ thấp giọng nói của mình.

- Ách. . . . . . - Duy Nhất vừa định nói với anh mấy lời, thế nhưng anh đã tức giận bỏ đi lên lầu.

- Mẹ, ba sao thế? Có phải Nhu Nhi đã làm sai việc gì không? - Nhu Nhi nhìn mặt mẹ mình rồi hỏi cô, dường như hôm nay ba rất tức giận? Chẳng lẽ do bé mới hôn ba, cho nên ba mất hứng?

- Không phải đâu, Nhu Nhi ngoan như vậy, con chẳng làm việc gì sai cả? Có thể công ty ba có chuyện gì đấy phức tạp, cho nên tâm tình không được tốt lắm. Mặc kệ đi con - Duy Nhất nhẹ nhàng an ủi con gái, trong lòng cô có chút bất mãn, hôm nay anh ta bị sao vậy, dù muốn phát giận cũng không nên bọc phát trước mặt con gái như vậy chứ!

- Thật hả mẹ? - Nhu Nhi chu miệng lên, nhíu hàng lông mày nhỏ, có vẻ không hiểu.

- Dĩ nhiên rồi, Nhu Nhi ngoan như vậy, làm sao ba có thể giận con hả? Ngoan, con đi tìm dì Trương chơi nhé? Mẹ đi xem ba một chút, có lẽ ba cũng không giận đâu? - Duy Nhất nhẹ nhàng cười nói, nhưng đáy trong lòng cô thì cồn cào lo lắng.

- Dạ, mẹ đi lên với ba nhanh đi, bất kể ba có tức giận hay không, cũng đều dọa người khác, Nhu Nhi không thích bộ dạng tức giận của ba. - Nhu Nhi nói xong vội vàng trượt xuống khỏi người Duy Nhất, chỉ sợ chậm một giây, ba sẽ tức giận hơn khi nãy.

- Bảo bối của mẹ thật biết nghe lời, dì Trương đang trong vườn hoa, con mau đi kiếm dì đi! Nói không chừng sẽ có bươm bướm đang ớ đó đợi con đó - Duy Nhất nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi rồi nói.

- Dạ, mẹ phải đi kiếm ba nhanh nha. - Nhu Nhi nói xong chạy ra ngoài vườn hoa, chỉ chốc lát bóng dáng nho nhỏ biến mất sau cánh cửa.

- Haizzz. . . . . . - Duy Nhất thở dài một hơi, nhấc chân đi lên lầu.

Nửa năm từ khi trở về từ bênh viện, anh ta cũng chưa từng chủ động gọi cô lên trên lầu. Hôm nay anh ta tìm cô có việc gì đây?

Duy Nhất từ từ bước tới cái phòng đang khép hờ cửa, thở sâ umột hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đi vào phòng thấy anh đang đứng trước cửa sổ; đưa lưng anh đối diện với cô, không biết anh đang nhìn cái gì, ánh mặt trời hắt lên người của anh, nhưng không làm nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể anh tăng lên, ánh nắng trời chói chang như thế này, thế mà cơ thể anh vẫn cứ khiến người ta rét run.

- Tìm tôi? - Duy Nhất từ từ ổn định tinh thần rồi hỏi, bước chân không di chuyển thêm.

Người kia đứng trước cửa sổ, không lên tiếng cũng không xoay người lại, cứ đứng như vậy, khiến cô hoài nghi không biết anh có nghe được lời cô nói không.

Nhưng, Duy Nhất cũng chỉ đứng ở cửa chính nhìn người bên kia, anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng, cô biết anh nghe được lời của cô, nếu như anh không muốn nói chuyện, thì cô có nhiều lời cũng vô ích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, anh vẫn chưa lên tiếng, Duy Nhất nhăn mày lại, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Gọi cô tới đây rồi không lên tiếng là sao hả?

Lại đợi thêm một lát nữa, thấy anh vẫn không mở miệng, thế nên Duy Nhất chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cô không thèm chờ thêm nữa.

- Rốt cuộc cô muốn như thế nào? - Ngay lúc cô nhấc chân chuẩn bị bước đi, thì người đứng trước cửa sổ bên kia đột nhiên lên tiếng, nhưng lời nói vang lên, lại làm cho cô mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Anh nói cái gì? - Duy Nhất quay người lại nghi ngờ hỏi anh. Không hiểu anh đang nói gì. Cái gì mà “rốt cuộc cô muốn như thế nào”?

- Giận dỗi đã nửa năm, cũng đủ rồi chứ? - Minh Dạ Tuyệt quay đầu từ từ đi về phía Duy Nhất đang đứng, anh vẫn cho là cô chỉ đang giận anh thôi, nhưng cơn giận này cũng hơi quá mức, nửa năm trôi qua, cô vẫn không chịu nói chuyện với anh, chuyện này khiến anh cũng không biết nên làm thế nào với cô hết.

- Hả? - Duy Nhất sững sờ nhìn anh, không biết xử lý ra sao, lời của anh khiến cho cô không hiểu. Giận dỗi nửa năm?

- Nửa năm qua cô không hề nói chuyện với tôi, là muốn tôi nói lời xin lỗi với cô ? Nói cho cô biết, nửa năm trước tôi đã xin lỗi cô rồi, cô đừng quá phận như thế. - Minh Dạ Tuyệt nói xong rồi đi đến trước mặt cô, nhìn chòng chọc vào đôi mắt của cô, muốn xem lòng của cô như thế nào. Thế nhưng anh lại chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy được một khoảng không lạnh lùng.

- Tôi không muốn anh nói xin lỗi với tôi. - Cuối cùng Duy Nhất cũng hiểu lời anh nói, chầm chậm cúi đầu, trong bụng cười lạnh một tiếng, anh cho rằng cô chỉ tức giận thôi sao? Anh ta cho nó là chuyện như vậy, chỉ đơn giản là tức giận, tất cả đều có thể dùng thời gian để quên đi sao hả? Anh cho là cô quá đơn giản rồi!

- Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục như vậy? Nói cho cô biết, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, đừng chống chọi với sự kiên nhẫn của tôi. - Minh Dạ Tuyệt nói một tràng rồi tóm lấy cằm của cô, nâng đầu cô lên, căm tức nhìn vào đôi mắt của cô.

- Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước. - Duy Nhất giơ tay lên nhẹ nhàng bắt lấy tay anh đang nắm cằm của cô, xoay người muốn rời đi.

Cô không muốn cùng anh thảo luận cái vấn đề này, cũng không muốn dây dưa với anh. Anh và cô chỉ là người xa lạ có quan hệ hôn nhân mà thôi.

- Rốt cuộc cô muốn như thế nào? - Minh Dạ Tuyệt kéo thân thể cô lại, không để cho cô đi ra ngoài. Nỗi tức giận trong lòng đang càng lớn lên, cũng khiến anh không thể khống chế chính mình được.

- Tôi không muốn như thế nào cả, bây giờ anh làm sao vậy hả, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Buông tôi ra! - Duy Nhất cắn răng rống giận ra sức giằng co, đôi muốn đẩy những ngón tay cứng như thép của anh ra khỏi mặt cô, cô dùng hết sức lực toàn thân, cũng không thể lây động cánh tay của anh..

- Cái người phụ nữ này, không nên quá phận, chọc giận tôi thì hậu quả như thế nào cô phải biết chứ. Chớ đùa giỡn với bé con như thế ở trước mặt tôi, tôi ghét phụ nữ như vậy. - Minh Dạ Tuyệt rống giận, nhất quyết không chịu buông tay. Anh chỉ là muốn có một lý do mà thôi, ngay cả một câu bình thường cô cũng không thể nói với anh là sao?.

- Anh. . . . . . , tôi đâu có thể đùa giỡn như thế với anh - trong lòng Duy nhất tức giận một trận, phẫn hận ra sức nhấc chân giẫm xuống đất, vừa đúng ngay mu bàn chân của Minh Dạ Tuyệt.

- Hừ - trên chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến Minh Dạ Tuyệt rên lên một tiếng, tay tự giác nới lỏng ra, cô dùng cơ hội này để trốn khỏi lồng ngực anh

Minh Dạ Tuyệt nhìn bóng lưng trốn chạy của cô, rồi nhìn vết thương trên mu bàn chân, khiến lòng anh nổi lên một trận kích động, bước chân dịch chuyển, đi nhanh theo Duy Nhất, lúc bàn tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, bàn tay to lớn của anh liền bắt được vai cô, dùng sức lôi cô lại, cơ thể Duy Nhất càng lúc càng cách xa cánh cửa, rồi bay vào lồng ngực anh.

- A. . . . . . - Thét lên một tiếng, cơ thể Duy Nhất đụng ngay cạnh bàn ‘rầm’ một tiếng , bên hông truyền tới một trận đau nhức, vì đau đớn nên cô không khỏi khom người lại.

- Rốt cuộc anh muốn như thế nào hả? - Duy Nhất ôm eo rống giận, nhìn người đàn ông đang đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt cô. Lửa giận trong lòng từ từ trào dâng.

- Tôi muốn như thế nào? Là vợ của tôi, lại nửa năm không để cho tôi chạm vào, cũng không nói chuyện với tôi, thậm chí một chút xíu quan tâm dành cho tôi cũng không có, cô nói tôi muốn làm gì? - Minh Dạ Tuyệt một tay tóm lấy cơ thể cô, thiếu chút nữa mặt cô đã dán lên người anh.

Anh tức giận vì cô đấu tranh, tức giận vì cô hờ hừng. Tức giận vì cô coi anh không ra gì.

Minh Dạ Tuyệt anh chưa bao giờ làm việc vì một người phụ nữ nào, nhịn cô lâu đến mức này đã là quá sức của anh rồi. Nếu như cô vẫn không biết điều như vậy, anh cần gì phải nhịn nữa chứ. Chuyện tới ngày hôm nay tất cả đều là cô gieo gió gặp bão, không trách được người khác.

- Anh. . . . . . . - Duy Nhất nhìn cơ thể anh ngày càng gần mình, nhìn ngọn lửa đang cháy trong con ngươi anh, trái tim không tránh khỏi run rẩy. Chưa bao giờ thấy vẻ mặt của anh như lúc này, chưa bao giờ cô biết anh đáng sợ tới mức này.

- Thời gian tôi cho cô đã quá nhiều, đừng làm cho tôi mất đi kiên nhẫn với cô. - Minh Dạ Tuyệt nắm bả vai của cô, dần dần thêm sức lực, khiến Duy Nhất đau đến mức nhăn mày lại.

- Mất kiên nhẫn thì thế nào? Tôi không muốn anh có kiên nhẫn với tôi, anh không cần để ý đến tôi, thậm chí không cần xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng không muốn cầu xin anh làm chuyện gì vì tôi, buông tôi ra. - Duy Nhất giơ tay lên đặt lên cánh tay của anh, muốn đẩy cánh tay của anh ta ra khỏi cơ thể mình.

- Không muốn tôi xuất hiện trước mặt cô? shit, cái người phụ nữ này không thích uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, không cần tôi để ý đến cô? Tốt, cô cho rằng tôi muốn quan tâm cô hả? Phụ nữ trên đời này rất nhiều, tôi cũng không cần đến cô. Nếu như cô muốn tự do, tôi có thể buông tha cô, có thể ly hôn, tôi không cần thiết phải chứa cô trong nhà - Minh Dạ Tuyệt càng nói càng kích động, càng nói tay nắm càng chặt, dần dần trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Nghe được lời anh nói, Duy Nhất sững sờ.

Ly hôn? Đây là lần thứ hai anh lại nhắc tới hai chữ “ly hôn”. Nếu như có thể, cô thật sự ly hôn, vĩnh viễn rời khỏi anh. Nhưng nghĩ đến Nhu Nhi cô lại do dự.

Lời nói của Nhu Nhi vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô biết nó muốn một mái nhà hoàn chỉnh, nếu như bây giờ ly hôn, Nhu Nhi sẽ như thế nào?

- Thế nào? Không muốn? -Minh Dạ Tuyệt bình tĩnh nhìn Duy Nhất, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.

Nếu thật sự không muốn sống chung với anh nữa, sao không vui vẻ đồng ý chuyện ly hôn? Trong lòng cô đang nghĩ điều gì? Chẳng lẽ những việc này, chỉ là biểu hiện trái ngược hoàn toàn? Chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của anh? Nếu như vậy, anh không phủ nhận mình đã bị hấp dẫn bởi cô, anh đã vì chuyện cô không quan tâm đến mình mà nóng lòng. Tâm cơ người phụ nữ này thật sâu.

- Anh muốn tôi làm sao? Mới có thể buông tôi ra? - Duy Nhất dùng sức cắn răng nhắm mắt hỏi anh, trái tim đau như muốn xé nát cơ thể cô ra.

Cô không thể quá ích kỷ, cô nên vì Nhu Nhi mà suy nghĩ, không thể khiến nó khổ sở, không thể khiến cho Nhu Nhi mất đi nụ cười luôn hiện hữu trên mặt nó. Không thể được.

- Thế nào? Không muốn ly hôn? Tôi vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao cô không chịu ly hôn hả? Nếu như ghét tôi như vậy thì theo lý mà nói…. Tại sao cô không sảng khoái đồng ý đi chứ? Hay là, đây chính là quỷ kế cô dùng để hấp dẫn tôi hả? Hả? - Minh Dạ Tuyệt từ từ buông bả vai của cô, xem xét kỹ lưỡng gương mặt cô. Muốn biết đến tốt cùng cô là loại phụ nữ như thế nào.

- Hừ. - Duy Nhất chợt cười nhạo một tiếng, quay đầu không nhìn anh. Anh cũng quá coi trong cô rồi. Hấp dẫn anh? Cô điên rồi mới làm như thế.

- Không đúng sao ? Vậy tại sao không ly hôn? Vì tiền? -Ngược lại Minh Dạ Tuyệt còn nói thêm, nhìn cô cười như vậy, vẻ mặt anh sa sầm, theo bản năng không muốn tin cô vì lý do này mà không chịu ly hôn với anh, anh tình nguyện tin cô vì hấp dẫn anh mới làm như vậy.

- Anh nói thẳng đi, muốn tôi làm thế nào? Về phần những chuyện khác, anh cho là thế nào thì nó là như vậy. - Duy Nhất lạnh lùng lên tiếng, không muốn nói nhảm với anh.

Lòng nghi ngờ của anh luôn nhiều như thế, luôn hoài nghi cô có mục đích gì khác, đủ rồi, thật đủ rồi.

- Cô. . . . . . - Nghe được giọng nói thờ ơ của cô, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một nổi tức giận, rồi lại đè nén nó xuống nói với cô - Tôi muốn giống như trước đây, trước kia cô đối với tôi như thế nào, bắt đầu từ bây giờ, cô cũng phải làm như vậy. Không cho cô lại dùng cái bộ mặt thối ấy đối diện với tôi, cũng không cho cô nói chuyện với tôi như vậy, hiểu chưa?.

Anh trách móc cô, anh chỉ nghĩ cô cứ quan tâm đến anh như trước đây, cùng anh cười nói, cho dù anh không trả lời, không để ý tới cô, cô cũng nói chuyện với anh. Mặc kệ cô ở lại bên anh với mục đích như thế nào, anh chỉ cần cô trở lại trước đây là được. Anh có thói quen thấy cô nói đùa rồi cưới chào anh, anh không có thói quen thấy cô xa cách như vậy.

- Được rồi, tôi hiểu. Nếu như không có chuyện khác, vậy tôi có thể tìm Nhu Nhi rồi chứ? - Duy Nhất hít sâu một hơi, sau đó tận lực dùng giọng nói bình thản hỏi anh.

Nếu chỉ là như vậy, cô sẽ nhịn, nhịn đến ngày Nhu Nhi có thể hiểu mọi chuyện.

- Cô. . . . . . . - Nghe được lời của cô..., đôi mắt Minh Dạ Tuyệt dán chặt lên người cô một lát, chợt tóm lấy người cô xô cô ra khỏi cửa, dùng tay mở cửa ra.

- Cút.

Vốn muốn được nghe giọng nói của cô. Nhưng anh không nghĩ, mặc dù cô đã nói chuyện nhưng lời nói vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ. Nếu cô không biết điều như vậy, vậy anh cần gì phải lấy mặt nóng của mình tiếp đãi mông lạnh của cô chứ.

Bị anh đẩy ra khiến Duy Nhất lảo đảo mấy bước, quay đầu lại xem người đang tức giận nhìn cô, cau mày nghi hoặc đi ra khỏi phòng.

Cô biết, anh đang đè nén lửa giận của mình, nhưng đến tột cùng tại sao anh ta lại làm như vậy? Tại sao không giống như trước kia bộc phát tới cũng đi? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn chút quan tâm đến cô sao?

Nghĩ tới đây, cô chợt lắc đầu, làm sao anh có thể như thế chứ? Nếu như trong lời nói có sự quan tâm, ngay từ lúc ban đầu đã không đối xử với cô và Nhu Nhi như thế rồi.

Không biết, không phải đâu..

Vừa mới bước ra khỏi phòng, lại bị người đang đứng trước cửa làm hết hồn.

Chẳng biết từ lúc nào Nhu Nhi đã đứng trước cửa, cái miệng nho nhỏ mím chặt, trong đôi mắt không còn nụ cười trong trẻo của ban nãy, mà là những giọt nước mắt.

- Nhu Nhi. . . . . . - Duy Nhất nhẹ nhàng gọi tên bé, giọng nói run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.