Anh Còn Nhớ Em?

Chương 30: Kỵ mã phong ba




Khang Tư cười cười không có trả lời, mà Tương Văn đang đứng thẳng sau lưng Khang Tư thì gân xanh nổi lên phẫn nộ quát:

- Vị đại nhân này! Các người rõ ràng biết Áo Kha Nhĩ phản nghịch kia từng là anh em kết nghĩa với đại nhân nhà ta, như vậy khẳng định các ngươi cũng biết tên Áo Kha Nhĩ phản nghịch này cướp đoạt năm tỉnh Đông Nam như thế nào. Còn nữa các ngươi từng phái Nguyên soái đế quốc đại nhân tiến đến thu phục hắn, không biết kết quả thế nào rồi? Nguyên soái đại nhận hiện tại đi đâu vậy?

Sứ giả nhướng mày, việc này không ngờ đối phương lại biết rõ như vậy, nghĩ tới Nguyên soái đại nhân bị Hoàng thái tử bắt phải rời kinh, hiện tại bặt vô âm tín, sứ giả thở dài quay lên hỏi Khang Tư:

- Bản tước hiện tại đại biểu cho Liên minh hoàng tộc cùng Liên minh thống nhất thương thảo sự vụ, không biết vị tiểu thư này có thân phận gì, không ngờ có thể trong trường hợp nghiêm túc này tùy ý nói chuyện?

Lúc nói lời này, sứ giả vẫn chú ý thần sắc đám đại biểu, thấy bọn họ căn bản không có thần sắc tức giận, ngược lại có chút lấy lòng cùng sợ hãi nhìn Tương Văn, trong lòng chấn động, biết mỹ nhân này căn bản không giống như mình tưởng tượng, mà rất có thể là một đại nhân vật trong Liên minh thống nhất.

Khang Tư mỉm cười nói một câu cũng khiến sứ giả hiểu rõ điểm ấy, chỉ nghe thấy Khang Tư nói:

- Đây là Tổng trưởng tình báo Liên minh thống nhất, phụ trách sự vụ tình báo có liên quan đến Liên minh thống nhất, cho nên hắn phi thường hiểu rõ tình huống liên minh hoàng tộc các ngươi, bởi vậy trong chuyện liên quan đến thế lực hai bên quả thật hắn có quyền lên tiếng.

Sứ giả biết mình đã lỗ mãng, vội vàng hướng Tương Văn gật đầu nói:

- Thật có lỗi! Bản tước không hiểu rõ tình hình, đã mạo phạm đại nhân, tuy nhiên không ai có thể tưởng được Tổng trưởng tình báo đại nhân của Liên minh thống nhất không ngờ lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật sự là khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc.

Lời này vừa ra, những lão già thành tinh ở đây đều chửi mắng sứ giả, bởi vì hắn thật sự là làm cho người ta chán ghét, gần như mỗi một câu đêu cố ý châm ngòi ly gián, cố ý nói ra Tổng trưởng tình báo Tương Văn đại nhân tuổi trẻ xinh đẹp làm gì? Có phải muốn những người mình cảm thấy được bị một tiểu cô nương xinh đẹp ngồi chồm hổm trên đầu rất không thoải mái sao?

Cái tên này nếu biết tiểu cô nương xinh đẹp này còn có danh hiệu Tổng trưởng Nội vệ, cũng biết những người mình khi phải đối mặt với một tiểu cô nương xinh đẹp so với Khang Tư còn cung kính hơn, đối mặt với tiểu cô nương xinh đẹp kia, vậy quả thực chính là tìm chết!

Khang Tư cười cười:

- Áo Kha Nhĩ tuy rằng trước kia quả thật là anh em kết nghĩa của ta, nhưng sau khi hắn cướp Đông Nam, quan hệ kết nghĩa này liền không còn, chúng ta hiện tại xem như là không đội trời chung, cho nên Áo Kha Nhĩ vì cái gì tấn công Liên minh hoàng tộc không nên hỏi chúng ta, mà là nên đi hỏi hắn hoặc là tự hỏi chính các ngươi, những người chuẩn bị thừa nhận hắn.

Tương Văn biết Khang Tư đang nói dối, thời điểm Áo Kha Nhĩ cướp đoạt Đông Nam, Khang Tư hoàn toàn là bộ dáng không xem trọng, nhiều nhất chỉ là không làm huynh đệ nữa, làm sao gọi là không đội trời chung.

Nhưng Khang Tư cũng là người nói một thì không hai, nếu đã nói không đội trời chúng vậy khẳng định chính là không đội trời chung.

Tương Văn phỏng đoán sở dĩ có thay đổi như vậy, khẳng định có liên quan tới việc tên phản nghịch Áo Kha Nhĩ kia điên cuồng biến toàn bộ dân chúng trên lãnh địa Đông Nam thành những quân khôi lỗi.

Ngẫm lại, Đông Nam phồn vinh là do một tay một chân chủ thượng cùng chính những thần chúc như mình dốc sức tạo nên, thật vất vả tích góp từng tí một mới được nhiều nhân khẩu như vậy, thật vất vả thành lập lãnh địa phồn hoa như vậy, không ngờ để cho Áo Kha Nhĩ hủy diệt toàn bộ?

Chỉ mới nghĩ tới, thật sự là người sẽ tức giận, loại lãng phí đến mức giống như chiếm đoạt kim tệ người ta nhưng không dùng ngược lại cầm đi múc nước thưởng ngoạn vậy, đủ để cho nguyên chủ nhân phải ghét cay ghét đắng nha.

Sứ giả bị lời nói của Khang Tư vạch trần, trên mặt tuy rằng không thấy xấu hổ, nhưng trong nội tâm lại khẩn trương hơn, chính mình gánh vác trách nhiệm bí mật nhưng không có biện pháp hoàn thành, vậy thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ngoại giao quang minh chính đại kia.

Tuy rằng Hoàng thái tử cả ngày rêu rao hắn anh minh thần võ, công đức dày rộng, nhưng ai cũng biết hắn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi lại keo kiệt, nếu sự việc không làm tốt, tên đó ngay cả một cơ hội nữa cũng không cho, sẽ trực tiếp giáng ngươi xuống làm bình dân.

Bởi vậy sứ giả cười cười, lập tức đổi đề tài nói:

- Nếu phức tạp như vậy, hai bên chúng ta cũng không cần phải tìm tòi nghiên cứu cái gì, bản tước lần này phụng mệnh bệ hạ, ách! Phụng mệnh Thái tử điện hạ, cũng chính là lệnh của minh chủ Liên minh hoàng tộc, trước là đến xem quý liên minh có phải vẫn trung thành với đế quốc hay không, có phải ghét cay ghét đắng đối với phản nghịch hay không.

Khang Tư cười cười, hắn từ nơi mật vệ biết được, Liên minh hoàng tộc bởi vì các thành viên đều xưng đế, mà khiến cho xưng hô loạn thất bát tao.

Sau đó vẫn là hoàng Thái tử thông minh, đầu tiên hủy bỏ xưng hô hoàng đế, một lần nữa khôi phục xưng hô Thái tử điện hạ này, mà những công chúa hoàng tử khác đi theo bỏ xưng hô hoàng đế này thì có chút thiệt thòi, bời vì ai nghe xưng hô cũng biết người nào địa vị cao hơn, tuy nhiên hiện tại quả thật hoàng Thái tử thực lực mạnh nhất, đành phải vuốt mũi chấp nhận.

Khang Tư đối với đề tài như vậy không có ý tứ, cho nên sau khi cười xong thẳng thắn nói:

- Vị sứ giả đại nhân này, xin mời nói thẳng, nói rõ ràng cho chúng ta biết, quý liên minh muốn Liên minh thống nhất chúng ta làm gì.

Đối vơi lời nói thẳng như vậy của Khang Tư, sứ giả không khỏi sửng sốt, vốn định đem tất cả vấn đề liên quan đến đại nghĩa cùng địa vị thao thao bất tuyệt liền không nói ra được nữa.

Tuy nhiên nếu Khang Tư là chủ nhân đã nói như vậy, thân là sứ giả còn ba hoa dài dòng, chỉ sợ sẽ bị người ta đuổi ra ngay tại chỗ ấy chứ.

Sứ giả bất đắc dĩ đứng dậy cúi đầu nói:

- Khang Tư đại nhân, Liên minh hoàng tộc chúng ta hy vọng Liên minh thống nhất đứng ở trung lập trong trận chiến giữa Liên minh hoàng tộc và khu Đông Nam, không thể hỗ trợ một chút nhân lực vật lực nào cho khu Đông Nam.

Lời này vừa ra, Khang Tư còn chưa có phản ứng, đám đại biểu bao gồm cả Tứ hoàng tử trong đó đều ồ lên một mảnh.

Lời này chính là Liên minh hoàng tộc hạ lệnh cho Liên minh thống nhất rồi, đặc biệt cái chuyện không thể hỗ trợ một chút nhân lực vật lực nào cho khu Đông Nam, lại đối đãi với Liên minh thống nhất như là cấp dưới, cho khiến cho đám đại biểu ngay cả Tứ hoàng tử cũng rất là bất mãn.

Hiện tại tất cả mọi người là thế lực độc lập, hơn nữa thế lực bên mình so với thế lực của ngươi, cho dù không thể cường đại hơn ngươi, vậy cũng không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa ngươi còn đối mặt với công kích của một địch nhân, không ngờ dám cuồng vọng dùng lời lẽ hạ mệnh lệnh để đến ngoại giao với nhà mình như thế, thật sự là hơi quá đáng.

Khang Tư đối với chuyện này lại không hề có bộ dáng tức giận, vừa thấy bộ dáng Liên minh hoàng tộc có chút kiêu ngạo tỏ vẻ tự mình có thể giải quyết Đông Nam, cũng biết bọn họ khẳng định không có nắm được tin tình báo Áo Kha Nhĩ đã biến tất cả mọi người thành quân khôi lỗi, tin rằng bọn hắn nhất định nghĩ rằng Đông Nam cũng chỉ là bốn năm trăm vạn tráng đinh.

Nếu chỉ cần bốn năm trăm vạn quân khôi lỗi, Khang Tư tin rằng Liên minh hoàng tộc chỉ cần trả một giá nhất định khẳng định có thể đạt được thắng lợi, dù sao nhân lực vật lực đều là Liên minh hoàng tộc chiếm ưu thế.

Nhưng Đông Nam lại ước chừng xuất động ba bốn ngàn vạn quân khôi lỗi, những quân khôi lỗi này chính khôi lỗi, sức chiến đầu đều giống nhau, cùng với việc quân khôi lỗi là nam hay là nữ, là già hay là trẻ căn bản không có quan hệ quá lớn.

Không nói quân số bên địch chênh lệch xa, chỉ cần một việc là tình báo sai lầm cũng đủ để cho Liên minh hoàng tộc ăn phải trái đắng rồi.

Đương nhiên, tin tức Đông Nam xuất động ba bốn vạn người này, Khang Tư sẽ không nói cho Liên minh hoàng tộc biết, tuy rằng rất chán ghét hành vi tà ác của Áo Kha Nhĩ, nhưng Liên minh hoàng tộc cũng không phải minh hữu của Liên minh thống nhất nha, nếu như vậy cần gì phải báo cho bọn họ để làm chuẩn bị trước.

Khang Tư thật sự không tin ba bốn vạn ngàn vạn quân Đông Nam đánh một lần Liên minh hoàng tộc liền tan vỡ, chỉ cần Liên minh hoàng tộc ở trung tuyến có thể ngăn cản thế công của quân khôi lỗi Đông Nam, như vậy trận chiến này liền hiểu được phải đánh thế nào.

Nghĩ như vậy, Khang Tư không khỏi cười cười với sứ giả.

Sứ giả kia ngoài cười nhưng trong không cười cũng cười theo, hiện tại sứ giả này thật sự chán ghét bộ dáng cười của Khang Tư, nự cười kia như là miệt thị, hoặc như là chế nhạo, càng như là nham hiểm, dù sao cũng không thể hiện gì tốt.

Nhưng người ta là đứng đầu Liên minh thống nhất, chỉ có thể nhẫn nại, ai kêu Liên minh hoàng tộc mặc dù có nắm chắc đánh bại quân Đông Nam, nhưng không có năng lực hai mặt cùng chiến.

Kỳ thật dựa theo đại đa số thần tử Liên minh hoàng tộc mà nói, phía sau thân thiết với Liên minh thống nhất là quyết sách anh minh nhất, nhưng mấy thủ lĩnh hoàng tộc trong Liên minh hoàng tộc, lại cho rằng quan tước của Khang Tư đều là đế quốc sắc phong, cho nên thân phận phải dưới điện hạ, không muốn hạ mình đi mượn sức.

Khiến đám thần tử không thể nói gì nữa, nếu đám hoàng tộc lo ngại mượn sức Liên minh thống nhất, Liên minh thống nhất sẽ yêu cầu Liên minh hoàng tộc nhập vào Liên minh thống nhất, tựa như Tây Nam của Tứ hoàng tử vậy.

Đường đường là hoàng tử kiệt xuất nhất hoàng thất đế quốc, bá chủ bốn tỉnh Tây Nam, bởi vì vấn đề người thảo nguyên mà cầu viện Liên minh thống nhất, tuy rằng bởi vì tiêu diệt người thảo nguyên, nhưng chính mình cũng không thể hạ mình chịu ủy khuất trở thành một thành viên làm việc nghe lệnh Liên minh thống nhất được, những người hoàng tộc như bọn họ không muốn tiếp nhận đãi ngộ khuất nhục như vậy.

Tuy rằng tất cả thần tử đều đối với những điều khoản rộng rãi của Liên minh thống nhất đều cảm thấy hứng thú, ít nhất một khi gia nhập sẽ không sợ bị người tìm cớ cướp đoạt tài sản, lại càng không sợ vô duyên vô cớ bị thủ trưởng chém đầu, hơn nữa còn có thể quang minh chính đại tranh quyền lực mà không cần lo lắng thủ trưởng kiêng kị chính mình, thật sự là nơi lý tưởng để làm thần tử.

Đáng tiếc, điện hạ nhà mình cũng không phải ngu ngốc, bọn họ không phải nhìn thấy không an toàn sau khi gia nhập Liên minh thống nhất, nhưng trong minh quy của Liên minh thống nhất cấm thành viên trong hội nội chiến, khiến cho giấc mộng thống nhất đế quốc của bọn họ vỡ tan.

Quan trọng là, bọn họ gia nhập Liên minh thống nhất căn bản không có khả năng trở thành đại minh chủ, chỉ có thể là một thành viên liên minh hết sức bình thường.

Những lý do đó chính là nguyên nhân căn bản khiến cho bọn họ không muốn gia nhập Liên minh thống nhất.

Sứ giả miên man suy nghĩ rất nhanh liền đặt sự chú ý trên lời nói của Khang Tư, sứ giả há miệng trợn to hai mắt nhìn Khang Tư, không chỉ hắn như thế, những đại biểu thành viên Liên minh thống nhất cũng là như thế, tuy nhiên so với sự khiếp sợ cùng khó hiểu của sứ giả, bọn họ thực ra thêm phần thần sắc xấu hổ.

Những tình huống này xuất hiện thật ra không phải trong lời nói của Khang Tư có gì khủng bố, mà chính là một câu nhẹ nhàng kia: “Đáp ứng yêu cầu của các ngươi, Liên minh thống nhất có thể được ưu đãi gì? ”

Sứ giả thật sự mở mắt, hai thế lực lớn đàm phán ngoại giao không ngờ còn đĩnh đạc đồi lợi ích như thế, Khang Tư này hiểu hay không hiểu lễ tiết đây?

Giống như trường hợp tất cả mọi người phải thử dò xét mơ hồ cho nhau mới đúng, sao có thể như vậy. Quên đi, nhìn người ta đề ra yêu cầu bức bách mình trắng trợn như thế, đủ biết hắn cũng sẽ đề ra yêu cầu rõ ràng.

Sứ giả suy nghĩ một chút thăm dò nói:

- Nếu quý liên minh có thể thực hiện được yêu cầu của chúng ta, bên ta nguyện ý mở ra thương lộ cùng quý liên minh, nói cách khác chúng ta giải trừ thương cấm giữa quý minh và liên minh chúng ta, thương đoàn của quý minh có thể tự do ra vào liên minh bên ta. Đương nhiên, ngoại trừ vũ khí cùng lương thực ra, các sản phẩm khác thì thương đoàn của quý minh sẽ được hưởng thụ thuế suất ưu đãi, nói cách khác không có thuế qua cửa.

Đến đây, sứ giả có chút kiêu ngạo, theo hắn thấy, mở ra thương cấm đối với Liên minh thống nhất, hơn nữa miễn trừ thuế quan đối với những sản phẩm thông thường cho các thương đoàn của Liên minh thống nhất, đã là một ưu đãi phi thường hiếm thấy.

Tuy nhiên sứ giả rất nhanh phát hiện, tất cả đám đại biểu bao gồm cả Tứ hoàng tử đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, tuy rằng Khang Tư vẫn bộ mặt mỉm cười như cũ không có vẻ gì khác, nhưng nhìn Tương Văn đứng sau Khang Tư bật cười kia, sau đó dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình, sứ giả lập tức hiểu được mình lại mắc phải sai lầm, nhưng sứ giả lại không biết phải làm sao với sai lầm này, không khỏi mờ mịt nhìn Khang Tư.

Khang Tư cười cười, nói với đám đại biểu:

- Vị đại nhân này nói lại cho sứ giả đại nhân biết một chút, điều kiện bọn họ đưa ra đối với Liên minh thống nhất chúng ta có bao nhiêu ý nghĩa.

Đám đại biểu lập tức giống như ăn thuốc kích thích nóng lòng muốn thử vậy, đây chính là cơ hội tốt khó có được để chính những kẻ nông thôn như mình khinh bỉ đám quý tộc đế đô nha, tuy nhiên cơ hội này lại bị đại biểu Tứ hoàng tử đoạt mất.

Đại biểu Tứ hoàng tử đứng lên giành nói trước:

- Sứ giả đại nhân! Tin rằng quý minh khẳng định không có thực hiện thống kê thương đoàn quý minh ra vào địa giới liên minh chúng ta bao nhiêu lần, càng chưa từng thực hiện thống kê qua, hiện tại các sản phẩm từ địa giới Liên minh hoàng tộc các ngươi, năm thành là thông qua Liên minh thống nhất chúng ta mua cho, hai thành là do Liên minh thống nhất chúng ta tự sản xuất, nói cách khác, thương phẩm nằm trong địa giới liên minh các ngươi, bẩy thành đều là từ nơi Liên minh thống nhất vận chuyển đi.

Nếu Liên minh thống nhất chúng ta học tập đơn phương cấm thương lộ như Liên minh hoàng tộc các ngươi, giá hàng quý minh ít nhất phải tăng lên năm lần, hoặc là cao hơn, bởi vì không có Liên minh thống nhất chúng ta, số lượng hàng hóa của các ngươi cực kỳ thưa thớt.

Sứ giả lập tức nổi giận nhảy dựng lên quát:

- Nói hưu nói vượn! Điều đó không có khả năng! Liên minh chúng ta đất đai rộng lớn sản vật phong phú, làm sao cần hàng hóa của Liên minh thống nhất các ngươi!

Sứ giả căn bản không muốn tin lời nói của đại biểu, bởi vì theo như hắn nói, bảy thành hàng hóa là từ Liên minh thống nhất, như vậy có thể nói Liên minh thống nhất đã hoàn toàn khống chế kinh tế Liên minh hoàng tộc.

Kinh tế một khi bị người khống chế, như vậy chủ nhân thế lực này cũng nên thay đổi rồi, chuyện tình vớ vẩn như vậy hắn làm sao có thể tin được.

Chương 6 (265): Song Phương Kết Minh (P2)

Nhìn thấy sứ giả kích động như thế, tròng mắt Tương Văn xoay chuyển, chỉ vào quần áo sứ giả nói:

- Quần áo ngươi đang mặc là do Lục Nhã Hiên ở đế đô đặc chế sao?

Sứ giả gật gật đầu:

- Đương nhiên!

Tuy nhiên hắn rất nhanh phản ứng lại hô lên:

- Ngươi không phải định nói Lục Nhã Hiên là của Liên minh thống nhất các ngươi đấy chứ, Lục Nhã Hiên này là cửa hàng đã có hàng trăm năm, hơn nữa chủ nhân cũng là nhãn hiệu thương đoàn lâu năm của Duy Nhĩ Đặc, chuyên làm trang phục theo yêu cầu của quý tộc đế đô cùng hoàng tộc, tuyệt đối không có vấn đề gì với Liên minh thống nhất các ngươi!

- Hì hì! Chẳng lẽ ngươi không biết nhãn hiệu thương đoàn lâu năm này từ một năm trước đã thay đổi chủ nhân hay sao? Đó chính là sản nghiệp của phu nhân Ngả Lệ Ti nhà ta, ngươi nói xem có liên quan đến Liên minh thống nhất chúng ta hay không?

Lời này của Tương Văn chẳng những khiến sứ giả thần tình không thể tin được, mà các đại biểu khác lại đồng thời mở to hai mắt nhìn, dựng lỗ tai lên nghe.

Cái trang phục đế đô kia hoặc là phải nói thương đoàn đã có hàng trăm năm của đế quốc không ngờ là sản nghiệp của Ngả Lệ Ti phu nhân, nhưng lại là mới đổi chủ một năm trước?

Nếu điều này là thật, chẳng phải là nói Khang Tư che dấu tài sản riêng đã tới mức rợn người rồi sao?

Điều này quả thực là đáng giá, nhìn thấy phu nhân Khang Tư mua sắm bốn phía không nơi nào không phải là hoang sơn hoang dã, mọi người đều đã xác định Khang Tư tài lớn khí thô, chỉ là không nghĩ tới khí thô đến mức thương đoàn Duy Nhĩ Đặc đã có hàng trăm năm cũng mua tới tay.

Vốn sứ giả không tin, nhưng sau khi Tương Văn nói rõ ký hiệu trên quần áo ra, rốt cục đầu đầy mồ hôi lạnh thừa nhận phu nhân Khang Tư quả thật có tiền.

Tuy rằng đây chỉ là một ví dụ, nhưng là chứng thực lời đại biểu Tứ hoàng tử nói, nói rõ hàng hóa hiện tại của Liên minh hoàng tộc đã có bảy thành là dựa vào Liên minh thống nhất.

Sứ giả tuy rằng ngoài miệng không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn là không phục.

Hắn thực sự không hiểu, Liên minh hoàng tộc lãnh địa đều là nơi tinh hoa thời kì đế quốc, sản vật thật sự là cần gì có đó, hơn nữa các thủ lĩnh Liên minh hoàng tộc đều xuất thân hoàng tử, thời kì đế quốc trước kia đã lợi dụng buôn bán kiếm tiền riêng, hiểu được buôn bán chỉ là hoạt động bọn họ không thể hạn chế, ngược lại trăm phương nghìn kế mà biến nguồn tiền tài này thành nguồn suối mới tốt, nhưng dưới trạng thái như vậy, hàng hóa Liên minh hoàng tộc tại sao lại có bảy thành đến từ Liên minh thống nhất?

Kỳ thật chỉ cần biết rằng Liên minh thống nhất chiếm cứ địa bàn tuy rằng lớn, nhưng đều là mảnh đất hẻo lánh, sản vật có lẽ phong phú, nhưng cần đầu tư khai thác mới được, nhưng địa bàn riêng của Khang Tư lại có được những thương đoàn quái vật trong Duy Nhĩ Đặc, Liên minh hoàng tộc ngươi chẳng khác nào đấu tranh buôn bán cùng với Liên minh thống nhất và toàn bộ Duy Nhĩ Đặc, có thể thắng mới là lạ.

Quan trọng là, Khang Tư có được một con đường tốc hành, thời gian có thể đưa sản vật từ hai nơi Duy Nhĩ Đặc cùng Áo Đặc Mạn qua lại ngắn đi mấy chục lần.

Chỉ cần Khang Tư có ngón tay vàng (Kim thủ chỉ) này, cho dù thế lực cường đại hơn nữa, chỉ cần hắn vận chuyện vật tư chậm hơn so với con đường tốc hành này, vậy hắn liền không có khả năng thắng Khang Tư trên phương diện buôn bán.

Bởi vậy hàng hóa của Liên minh hoàng tộc bị Liên minh thống nhất chiếm bảy thành, đều là nguyên do thương nhân của Liên minh thống nhất không đủ, bằng không ai lại cho ngươi cơ hội thở dốc nha!

- Khang Tư đại nhân muốn cái gì cứ nói thẳng đi, bản tước chỉ là sứ thần, rất nhiều chuyện không thể tự làm chủ, nhưng bản sứ sẽ thay Khang Tư đại nhân thuật lại yêu cầu.

Sứ giả không có biện pháp, có chút xấu hổ nói.

Lời này vừa ra đã bị chúng đại biểu khinh bỉ, vừa rồi còn nói thoải mái đưa ra yêu cầu, hiện tại đã nói không thể làm chủ, thật sự là khiến cho người ta ghê tởm, xem ra phong thái quý tộc đế đo cũng chỉ như thế, còn không hào phóng bằng những quý tộc nông thôn như mình.

Khang Tư lại cười:

- Điều kiện bên ta kỳ thật rất đơn giản, ngoại trừ hai bên buôn bán ngang nhau ra, chỉ cần đưa núi bạc của đế quốc cho chúng ta là được rồi.

Lời này vừa ra, các đại biểu đều lè lưỡi, vì Khang Tư ăn to nói lớn mà khiếp sợ, sau đó tất cả đông thời chảy nước miếng.

Núi bạc của đế quốc nha, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh giữa đế quốc cùng Duy Nhĩ Đặc hàng trăm năm qua, chính là ngọn núi toàn bộ cấu thành từ bạc trắng, không ngờ Khang Tư đặt mục tiêu nhắm ngay ngân khố đế quốc, thật sự là khiến người ta bội phục, thứ này nếu nắm trong tay Liên minh thống nhất, những người mình đây hầu bao cũng sẽ bành trướng lên mấy lần nha!

Nhìn thấy những ánh mắt tham lam đồng thời nhìn mình, sứ giả không khỏi rùng mình một cái, nhưng yêu cầu này, sứ giả căn bản không có giận tím mặt giơ chân mắng to giống như trong tưởng tượng mọi người, ngược lại phi thường vội vàng hô:

- Được! Bản tước làm chủ lấy núi bạc của đế quốc dâng tặng tất cả cho Khang Tư đại nhân, chúng ta lập tức ký hiệp ước công bố thiên hạ!

- Từ từ! Núi bạc này là dâng cho Liên minh thống nhất mà không phải dâng cho ta.

Khang Tư vội vàng khoát tay, sứ giả trước mặt này quả thực rất biết lợi dụng hết thảy biện pháp để châm ngòi ly gián, núi bạc này dâng cho mình, vậy chẳng phải khiến cho cả Liên minh thống nhất đều căm thù mình sao?

- Không! Liên minh hoàng tộc chúng ta chỉ nguyện ý dâng núi bạc này trên danh nghĩa Khang Tư đại nhân, bằng không lần trao đổi này bỏ qua!

Sứ giả đột nhiên phi thường cường ngạnh, hơn nữa đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Các đại biểu vội vàng ngăn sứ giả lại, hơn nữa hướng Khang Tư khuyên can:

- Đại nhân! Việc này ngài liền đáp ứng đi, dù sao tất cả chúng ta không có ý kiến gì.

Nói là nói như vậy, kỳ thật những người khác là muốn Khang Tư nhận lấy núi bạc sau đó chuyển cho Liên minh thống nhất, tin rằng Khang Tư sẽ không độc chiếm, bởi vì kẻ ngốc cũng biết núi bạc của đế quốc khiến người đỏ mắt cỡ nào.

Nghe được lời nói các đại biểu, sứ thần kia lập tức tiến lên một bước bức bách nói:

- Núi bạc này không được chuyển nhượng, nói cách khác ngoại trừ Khang Tư đại nhân cùng người thừa kế ngài ra, người khác không được có một chút gì từ núi bạc, bằng không liên minh ta sẽ tự xóa bỏ hiệp ước!

Lời này khiến đám đại biểu biến sắc, tuy nhiên Khang Tư tới lúc này vẫn lơ đễnh gật gật đầu.

Vừa thấy Khang Tư gật đầu, lại nhìn thấy đám đại biểu sắc mặt khó coi, sứ thần không khỏi mừng rỡ, không nghĩ tới nha, vốn tưởng rằng nhiệm vụ châm ngòi ly gián không có cách nào hoàn thành, không nghĩ tới bởi vì lòng tham của Khang Tư, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ khiến Liên minh thống nhất ở thế trung lập, còn nhân tiên hoàn thành nhiệm vụ bí mật châm ngòi ly gián, thật sự là khi nhân phẩm bạo phát thì tường thành cũng ngăn không được nha!

Sứ thần khoát tay, hắn dẫn bộ hạ lập tức lấy ra một cuốn da dê xinh đẹp chuyên để ban phát thánh chỉ, sau đó dùng thủ pháp chuyên môn viết hiệp ước xuống, sau đó kí tên đóng một cái dấu xuống.

Người ở đây đều bị sứ thần lấy ra cuộn da dê biến thành sững sờ, bởi vì chỗ trống trên cuốn da dê đã có chữ kí cùng con dấu của tất cả hoàng tử công chúa trong Liên minh hoàng tộc.

Thứ này nếu ở thời kì đế quốc tuyệt đối khiến cho người khác phi thường khiếp sợ, tuy nhiên tới hiện tại rồi chỉ chứng minh nhân viên này là được tất cả thành viên Liên minh hoàng tộc tán thành mà thôi.

Bởi vì tất cả thành viên Liên minh hoàng tộc ký tên cùng đóng dấu, khiến cho đại biểu thành viên Liên minh thống nhất cũng chỉ có thể vuốt mũi không tình nguyện lý tên đóng dấu lên hiệp ước.

Tuy rằng bọn họ rất muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới Liên minh hoàng tộc căn bản không để Đông Nam vào mắt, bọn họ không biết Liên minh hoàng tộc thực lực lớn bao nhiêu, vì quý trọng phú quý trước mắt, mới không muốn giao chiến với Liên minh hoàng tộc.

Bọn họ trông mong chính là Liên minh hoàng tộc cùng khu Đông Nam đánh sống đánh chết là tốt nhất, sau đó Liên minh thống nhất đi ra kiếm tiện nghi, tuy nhiên trong khi bọn họ nghĩ tới, nguyện vọng này chỉ sợ rất khó thực hiện.

Phỏng chừng đến lúc đó Liên minh hoàng tộc nuốt trọn Đông Nam, đế quốc biến thành kết cục hai đại liên minh giằng co, tuy nhiên cũng tốt, nếu thực hai bên cân đối vậy ít nhất sẽ không dễ dàng bùng nổ chiến tranh.

Sau khi thu lại phần thuộc về mình, sứ thần đắc ý dào dạt nói:

- Đúng rồi Khang Tư đại nhân, núi bạc của đế quốc từ khi đế quốc xuất hiện nguy cơ, đã bị Duy Nhĩ Đặc lén chiếm lĩnh, bởi vì bên phía đế quốc vua tôi cùng rung chuyển, bên phía Duy Nhĩ Đặc sợ dân chúng đế quốc cừu hận bọn họ, cho nêm liên hợp phong tỏa tin tức lại, nói cách khác, nếu ngài muốn thực sự sở hữu núi bạc của đế quốc, phải phiền ngài dẫn quân chiếm lại núi bạc đuổi quân Duy Nhĩ Đặc đi mới được. Ha ha ha!

Sứ thần nói đến đây, phát hiện đám đại biểu cũng mơ hồ toát ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, không khỏi càng thêm vui hơn.

Khang Tư lắc đầu, giọng điệu bình nói:

- Vị đại nhân này, ngươi hiện tại nói như vậy, không sợ ta thẹn quá thành giận giết chết các ngươi hay sao, sau đó lập tức liên hợp khu Đông Nam tấn công Liên minh hoàng tộc hay sao?

Đồng tử trong mắt sứ thần thu rụt một chút, nhưng lập tức cười ha ha nói:

- Khang Tư đại nhân, nếu Liên minh thống nhất là một mình ngài, bản tước đương nhiên không dám trêu đùa với ngài như vậy, đáng tiếc Liên minh thống nhất lại có mấy người làm chủ, ngài muốn bọn họ sẽ đồng ý với lý do của ngài mà xé bỏ hiệp ước mới ký hay sao?

Hơn nữa trên hiệp ước này ngoại trừ điều kiện hai bên tự do mậu dịch ra, chính là chuyện ngài có được núi bạc của đế quốc, bọn họ sẽ nguyện ý vì ngài không thể nắm núi bạc của ngài trong tay, mà hủy bỏ tự do mậu dịch giữa hai bên sao? Bản tước nghĩ rằng, không nói thương nhân ở lãnh địa bọn họ có nguyện ý hay không, cho dù thương nhân ở lãnh địa của ngài cũng không thấy được có bao nhiêu vui mừng?

Đám đại biểu sắc mặt đại biến, tất cả đều cắn răng nhìn chằm chằm sứ giả, tên chó này cũng không ngờ không thèm để ý gì châm ngòi ly gián trắng trợn như thế, thật sự là hơi quá đáng.

Bọn họ tuy rằng hận không thể lập tức chém chết sứ giả kia, nhưng thật sự đúng như sứ giả nói, bọn họ hiện tại không muốn bội ước.

Dù sao mọi người đều đại biểu cho mục địch các thế lực, không có khả năng vì lợi ích riêng của Khang Tư mà buông bỏ ích lợi nhà mình nha, bởi vì dựa theo ý kiến của Khang Tư, chuyện này ngoại trừ Liên minh hoàng tộc ra, nhà mình một chút ưu đãi cũng không có.

Khang Tư chỉ cười cười, không nói gì nữa, mà Tương Văn thì khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:

- Kính xin vị sứ thần đại nhân này không cần lấy những tin tức lâu năm đã phủ đầy bụi ra làm bí mật được không? Đoàn trưởng đóng quân tại núi bạc Khuếch Nhĩ Đức cùng chúng ta rất có giao tình, ngươi nghĩ rằng núi bạc đế quốc rơi vào trong tay Duy Nhĩ Đặc là chuyện tình có thể giữ bí mật sao? Từ khi quân Duy Nhĩ Đặc bước chân lên núi bạc chúng ta đã biết rồi, khổ cho ngươi còn khoe ra như vậy, thật sự không có kiến thức!

- Ngươi!

Sứ thần bị tức đến nỗi nói không ra lời, tuy rằng rất muốn bác bỏ lời Tương Văn nói, nhưng đối phương ngay cả chủ tướng Duy Nhĩ Đặc đóng quân nơi đó cũng nói ra rõ ràng, không có khả năng không biết núi bạc đã bị Duy Nhĩ Đặc chiếm.

Đám đại biểu đều đặt ánh mắt nghi hoặc trên người Tương Văn cùng Khang Tư, nếu sớm biết núi bạc đế quốc bị quân Duy Nhĩ Đặc chiếm, vậy tại sao còn đưa ra ý kiến như vậy?

Tương Văn cầm bản hiệp ước kia giơ lên, thần tình đắc ý nói:

- Thương đoàn do Phu nhân Y Ti Na nhà ta quản lý ở Duy Nhĩ Đặc mới vừa không lâu trước, trên một cuộc đấu giá đã chiếm được quyền khai thác núi bạc, hiện tại thêm bản hiệp ước này, như vậy mặc kệ núi bạc này do bên nào khống chế, ích lợi của đại nhân nhà ta đều được đảm bảo.

Tương Văn nói đến đây, nhìn thấy sứ thần đầu tiên sửng sốt một chút, tiếp theo đã nhảy dựng lên, không khỏi giảnh trước ngăn lời sứ giả nói:

- Ngươi đừng nói cái gì quyền không được chuyển nhượng ra, phu nhân nhà ta không phải thuộc đại nhân nhà ta đó sao? Nhiều nhất chờ phu nhân nhà ta sinh một người con, chuyển quyền sở hữu núi bạc này cho công tử hoặc tiểu thư là được rồi?

Lời này của Tương Văn khiến sứ thần gần như hộc máu, chính mình nghĩ rằng được trêu đùa Khang Tư, lại không nghĩ tới là ngược lại bị người ta trêu đùa, một phu nhân của Khang Tư từ thương đoàn ở Duy Nhĩ Đặc không ngờ có được quyền khai thác núi bạc, hơn nữa hiện tại còn được tất cả hoàng tộc thừa nhận quyền sở hữu núi bạc này, chẳng khác nào bất luận cuối cùng núi bạc thuộc khống chế nhà ai, núi bạc này cũng là của Khang Tư!

Trời ạ! Đây không phải sự thật!

Nếu Khang Tư có nhiều tiền như vậy, còn khoa trương ở đế quốc hỗn loạn làm cái gì, nếu là mình đã sớm chạy đến Duy Nhĩ Đặc làm phú ông rồi!

Nhìn thấy sứ thần thất hồn lạc phách rời đi, đám đại thần đều thần sắc phức tạp nhìn Khang Tư, bọn họ hiện tại đã không thèm để ý núi bạc thuộc ai, mà là để ý hai vị phu nhân của Khang Tư.

Hai vị phu nhân này, một vị nắm trong tay thương đoàn không ngờ là thương đoàn già cội hàng trăm năm của Duy Nhĩ Đặc, ngay cả thương đoàn Lục Nhã Hiên đã có hàng trăm năm tại đế đô cũng là một đại diện dưới trướng thương đoàn này.

Người kia càng khủng bố hơn, không ngờ có được quyền khai thác núi bạc, tuy rằng không biết quyền khai thác này cần bao tiền mới có được, nhưng ngẫm lại thời đại đế quốc trước kia, chỉ có những kẻ quyền quý xa hoa mới có khả năng đạt được quyền khai thác núi bạc một chút, cũng đủ biết thương đoàn của vị phu nhân này là cực kỳ khổng lồ.

Phu nhân Khang Tư nếu nắm trong tay những thương đoàn cường đại như vậy, Khang Tư hắn thì sao, chính hắn nắm trong tay bao nhiêu thương đoàn lớn? Chính thế lực mình trên vấn đề quân lực không thể so sánh với quân đội lệ thuộc trực tiếp Khang Tư, mà hiện tại trên phương diện kinh tế ngay cả một góc của Khang Tư cũng không thể so sánh. Thật sự là khiến cho người ta nản lòng nha, xem ra Liên minh thống nhất này hết thế hệ mình cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Khang Tư.

Đám đại biểu nháy mắt với nhau, hướng Khang Tư cáo lui.

Nhìn bộ dáng bọn hắn cũng biết về sau khẳng định sẽ tập trung một chỗ thương thảo chuyện gì, Tương Văn lập tức làm một thủ thế bí mật, mật vệ tự nhiên sẽ đi thám tính những đại biểu đó nói chuyện gì.

Hiện tại không có người ngoài, nắm hiệp ước trong tay, Tương Văn có chút do dự há mồm, Khang Tư như là sau lưng có mắt vậy thấy được động tác của Tương Văn, không khỏi quay đầu cười nói:

- Có phải kỳ quái tại sao ta để cho ngươi nói ra bí mật này hay không, vô cớ để cho những đại biểu đó đề phòng?

Tương Văn đã sớm muốn hỏi, vội vàng có chút nịnh bợ nói:

- Thuộc hạ ngu muội, xin chủ thượng chỉ giáo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.