Anh Còn Nhớ Em?

Chương 3: Lấy lui làm tiến




Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến ánh mắt mọi người quay lại tập trung vào bãi biển.

Vừa nhìn, đoàn người ở đây lập tức bắt đầu hoảng loạn, bởi vì có những kẻ ẩn nấp trong đám người, nam nữ già trẻ đều có, nhưng toàn bộ gương mặt cứng ngắc không chút thay đổi, thân thể một màu trắng bệch, hai mắt vô thần, động tác cứng ngắc, miệng hé mở hợp lại nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào, bọn họ chính là ác ma!

Tuyệt đối là ác ma!

Mặc dù người đang ở đây không có mấy ai thấy qua tận mắt ác ma, nhưng nghe qua rất nhiều lời đồn, hiện giờ so sánh, hoàn toàn giống như đúc với những người mai phục này, hơn nữa người bình thường có thể ẩn trong biển đến nổi da trắng bệch sao? Sợ rằng không tới vài phút sẽ bị nước dìm chết, đâu còn có thể chậm rãi lên bờ như thế!

Người giai tầng thấp lập tức kêu ầm lên, đồng thời quay đầu bỏ chạy, ở trong lòng bọn họ ác ma là kinh khủng không thể chiến thắng, thấy ác ma biện pháp tốt nhất chính là chạy càng xa càng tốt.

Từ lần trước Lôi gia bỏ một ngọn lửa tiêu diệt trăm vạn ác ma, vốn ác ma làm cho người ta cực kỳ sợ hãi ở trong lòng những người biết chuyện liền không ra cái gì cả, cho nên các võ sĩ ở đây vừa thấy được ác ma, chỉ là giật mình một chút, ở trong lòng bọn họ tuyệt đối không có hoảng sợ.

Bởi vì đây đều là ác ma cấp thấp nhất, hành động chậm chạp, phản ứng trì trệ, hơn nữa chỉ cần chém rơi đầu là có thể tiêu diệt đối phương.

Cho nên đừng nhìn ác ma kia hơn vạn, nhưng còn không bằng cả một vạn con heo nhà, giết heo còn phải phòng ngừa heo chạy loạn, những ác ma này cứ như một khúc gỗ tùy ý cho mình chém giết.

Bất quá tuy rằng những ác ma này không chịu được một kích, nhưng cũng không thể sơ ý, ai biết trong biển chỗ này có thể tiếp tục chạy ra ác ma hay không.

Cho nên hai đương chủ lập tức buông bỏ thành kiến, trao đổi lẫn nhau một chút lập tức ra lệnh võ sĩ bắt đầu công kích, vốn diêm phu đã bỏ chạy tán loạn, phát hiện theo lý các võ sĩ sẽ trốn đi nhanh nhất, chẳng những không bỏ trốn ngược lại còn đại phát thần uy nhằm phía ác ma tiến hành chém giết, không khỏi sững sờ.

Chờ thấy ác ma này không có năng lực phản kháng bị chặt mất đầu, các diêm phu đang chạy không nhịn được dừng lại, đến khi có người muốn chứng minh bản thân trước mặt đương chủ quay ngược trở lại, lập tức đi đầu kéo những người khác theo.

Khi phát hiện ra nguyên lai ác ma làm cho người ta sợ hãi không thôi, kỳ thật chỉ là một người gỗ, dũng khí mất đi chẳng những xuất hiện trở lại, còn càng thêm bành trướng, thậm chí còn xuất hiện hành vi hành hạ ác ma đến chết để chứng tỏ hành động dũng cảm của mình.

Hiện giờ các võ sĩ này có tâm tình như vậy, vừa phân tán ác ma dày đặc, sau đó từng nhóm năm ba người vây quanh ác ma bắt đầu công kích.

Lúc bắt đầu thì nhanh chóng chém rơi đầu ác ma, nhưng giết một hồi, những võ sĩ này bắt đầu chỉ chém mất tay chân ác ma, để ác ma mất đi tứ chi như khúc gỗ hoạt động chậm chạp trên bãi biển, các võ sĩ nhìn hình dáng ác ma cười to một trận.

Các võ sĩ đùa giỡn, các khiến bọn lính hứng thú, bọn họ cũng học theo chém rụng tay chân ác ma, rồi dừng ở đó, các diêm phu cũng lớn gan chen lên xem náo nhiệt, một ít tên đặc biệt lớn gan còn dám đứng trên thân thể ác ma, để ác ma kéo mình đi về trước.

Vốn bầu không khí khẩn trương, xảy ra những chuyện như vậy, căn bản không có cảm giác lâm chiến, ngược lại khiến người ta cảm giác như một ngày lễ hội gì đó.

Nhận thấy bầu không khí thoải mái, hai vị đương chủ cũng không ngăn cản thủ hạ, thấy ác ma giải quyết đơn giản như vậy, hai người đều ném tình huống ác ma tái hiện sang một bên, bắt đầu đặt lực chú ý lên trên việc phân chia định mức diêm trường.

Ngay khi hai đương chủ tự thân xuất mã, giao chiến võ mồm không ai nhường ai, binh lính võ sĩ diêm phu thì đang trêu chọc ác ma, mọi người còn đang cười to, tình huống đột nhiên xuất hiện biến hóa.

Ác ma mất đi tứ chi mặt không chút thay đổi lắc lư đi phía trước, giống như ăn phải thuốc kích thích, đột nhiên xoay người ngồi dậy, sau đó thắt lưng co lại, nhảy dựng lên một võ sĩ đứng gần nhất phía trước, há mồm cắn đứt cổ một võ sĩ vẻ mặt đang ngạc nhiên này.

Nếu như là một cái ác ma xuất hiện loại cắn ngược này, cũng sẽ không cần lưu ý, cái võ sĩ không may kia thậm chí còn bị người ta cười nhạo, thế nhưng loại cắn ngược này đồng thời xảy ra trên tất cả các ác ma.

Trong đoàn ác ma, bị chém đầu chỉ có mấy trăm cái, ác ma bị chém mất tứ chi lại có gần vạn, ác ma còn nguyên vẹn không hao tổn còn có tới hai vạn.

Không nói các ác ma mất đi tứ chi đột nhiên cắn ngược, trong nháy mắt liền cắn chết gần vạn võ sĩ, đúng vậy, bị ác ma cắn chết đều là võ sĩ.

Các ác ma tàn phế này như biết chọn lựa, bên người tụ tập hai ba loại người có dân chúng, có binh lính, võ sĩ, bọn chúng chỉ chuyên môn chọn lựa võ sĩ, nếu như điểm này bị người ta phát hiện, sợ rằng sẽ thêm một loại sợ hãi.

Chỉ là chuyện xảy ra quá mức đột ngột, càng không có người chú ý tới điểm này, bởi vì lúc ác ma tàn phế cắn ngược lại, cùng lúc các ác ma đang di chuyển chậm chạp, đột nhiên động tác trở nên nhanh nhẹn nhảy lên tàn sát các nhân loại ở gần.

Còn hơn các ác ma tàn phế chỉ có thể dùng hàm răng, những ác ma hoàn chỉnh này càng thêm nhiều thủ đoạn công kích, chỉ riêng hai tay bọn chúng chẳng khác nào hai lưỡi dao sắc bén.

Ở đây nhiều người bị ác ma đột nhiên công kích như vậy, thoáng cái đẩy ngã mấy vạn người, đoàn người dày đặc thoáng cái không còn một mảnh.

Đầu tiên là tiếng thét hoảng sợ chạy trốn xung quanh, không cần nói chính là của các dân chúng thấy náo nhiệt liền vây trở lại, gặp nguy hiểm thì chạy đi ngay, như những con ruồi không đầu chẳng những tạo ra bầu không khí hoảng loạn, còn phá tan cả trận hình các binh lính lập ra.

Đương chủ hai nhà đang đàm phán, liên tiếp nghe được tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, không khỏi sững sờ, liếc mắt nhìn lại, thình lình phát hiện vô số loạn dân thần sắc hoảng hốt bỏ chạy tán loạn xung quanh, bọn họ chợt thấy cả kinh, sự tình xuất hiện biến cố!

Hai đương chủ nếu có thể chia cắt khối tài nguyên cuồn cuộn không ngừng trải qua chiến đấu này, đương nhiên cũng là hạng người tinh minh võ dũng, cho nên bọn họ cũng không quay người bỏ chạy, ngược lại rút binh khí gào thét đám thủ hạ, mà lúc này thủ hạ của bọn họ cũng lập tức đưa tin hồi báo lên.

Vừa nghe ác ma đột biến, hai đương chủ không nói hai lời, lập tức ra lệnh thủ hạ bắt đầu chặn ác ma này lại, cũng hạ tử lệnh, yêu cầu thủ hạ không cho phép ác ma rời khỏi phạm vi bãi biển, cuối cùng mới phái người ra ngoài thu gom dầu lửa.

Từ khi Lôi gia thiêu hủy trăm vạn ác ma, dầu lửa hầu như là vật tư thiết yếu mọi gia tộc phải có, tùy tiện một tiểu gia tộc cũng có thể đẩy ra mấy xe dầu lửa.

Đương chủ đều ở tại chỗ, gia thần cùng võ sĩ bên dưới làm sao dám nói bỏ trốn, ngược lại rất phối hợp toàn lực đánh giết ác ma, miễn cho ác ma xúc phạm tới chủ công.

Chỉ là bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, dù sao đường đường chủ công một gia tộc cũng đích thân tới tiền tuyến đối mặt với mấy vạn ác ma giống như mình, tính mạng chủ công quý giá như vậy cũng không thèm để ý, bản thân mấy người này lại có ý nào khác?

Các võ sĩ hai nhà dẫn theo binh sĩ anh dũng chém giết ác ma, lần này bọn họ không còn lòng chơi đùa nữa, đều trực tiếp chém giết ác ma cho xong việc, nhìn thi thể gần vạn võ sĩ bị ác ma tàn phế cắn chết, mọi người đều rõ ràng, ác ma là không thể trêu đùa, trêu chọc ác ma chẳng khác nào đưa mạng nhỏ tặng cho ác ma chơi lại.

Ác ma nổi loạn giết người, tuy rằng thủ đoạn sắc bén, nhưng nói lại, động tác cùng tốc độ vẫn còn không bằng được người bình thường, hơn nữa chỉ là dựa vào thân thể làm vũ khí, thủy chung ác ma không cách nào chống lại được nhân loại có binh khí riêng.

Binh lính tinh nhuệ vọt tới đối mặt với ác ma hoàn chỉnh, binh lính bình thường liền ra tay hạ sát ác ma tàn phế mất đi lực nhảy đang loay hoay trên bãi cát.

Bị quân đội hai nhà chém sống chém chết một trận, mấy vạn ác ma này lập tức thi thể chia lìa phủ kín một bãi, sau trận chiến thống kê tính toán báo lên, đương chủ hai nhà lập tức hộc máu tại chỗ, thiếu chút nữa chết ngất đi, nguyên nhân, là binh lính bình thường đã chết bảy tám ngàn người, nhưng võ sĩ lại chết gần hai vạn!

Một vạn trước là bị ác ma tàn phế đánh lén tử vong, một vạn sau là bị chúng tập kích lấy nhiều đánh ít.

Trong lịch sử bán đảo Phi Ba, lần đầu xuất hiện một trận điển hình võ sĩ tử trận nhiều hơn binh sĩ bình thường, nếu như trận chiến này mang lại lợi ích rất lớn, như vậy dù có hy sinh nhiều người hơn nữa cũng đáng giá, thế nhưng chiến tích lần này là thi thể ác ma, thi thể này ngoại trừ đốt thành tro tàn ra, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Thậm chí có thể nói hai gia tộc đã dùng hai vạn võ sĩ ưu tú gia tộc mình, đổi lại ba vạn thi thể ác ma! Kết quả như vậy không khiến hai đương chủ tức chết tại chỗ cũng coi như bọn họ có năng lực thừa nhận rất mạnh.

Ngay khi đương chủ hai nhà tự nhận không may, không tiếp tục tranh luận lợi ích gì nữa, bắt đầu triệu tập nhân mã về nhà, lại xảy ra một lần biến cố nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng các diêm phu nhặt xác kinh hoàng sợ hãi hét to bỏ chạy tứ tán, các binh lính võ sĩ còn sót lại tập trung nhìn lại, lập tức sắc mặt trắng bệch, bọn họ không ngờ nhìn thấy các võ sĩ bị ác ma tàn phế cắn chết có thể sống lại!

Có lẽ không nói là sống lại, mà là tất cả đều biến thành cương thi, hơn nữa các võ sĩ cương thi trên cổ còn có một cái lỗ lớn, động tác cũng không trì trệ, một khi đứng lên, lập tức vung vẫy thanh kiếm trong tay chém giết lung tung người sống xung quanh, hơn nữa các võ sĩ cương thi này như có thể phân biệt địch ta, hai cương thi va chạm vào nhau cũng sẽ không tự giết lẫn nhau.

Một ít võ sĩ tương đối nhiệt huyết, đặc biệt thấy huynh đệ mình biến thành võ sĩ cương thi, lập tức căm phẫn nhảy ra, nổi giận quát một tiếng lớn vọt tới.

Tuy nhiên chiến đấu mấy hiệp, các võ sĩ ở đây đều xanh mặt, chỉ cần có mắt cũng thấy được các võ sĩ cương thi này vẫn còn giữ lại kỹ năng chiến đấu lúc còn sống!

Vốn có người sau khi chết biến thành cương thi cũng đủ kinh khủng rồi, hiện giờ lại xuất hiện loại cương thi hoàn toàn khác biệt, tay chân linh hoạt, kỹ năng chiến đấu hoàn toàn giữ lại như thời còn sống, cương thi như vậy căn bản không phải cương thi bình thường có thể so sánh được.

Hơn nữa khiến người ta sợ hãi, các võ sĩ cương thi là bị ác ma cắn chết, hiện giờ bọn họ biến thành cương thi, vậy có khả năng bị các võ sĩ cương thi này giết chết, chính mình cũng sẽ biến thành cương thi hay không?

Vừa nghĩ đến chuyện này rất có khả năng, võ sĩ có dũng mãnh đi nữa, sĩ khí cũng sẽ rơi xuống đáy cốc.

Đương chủ hai nhà nhận được báo cáo, rốt cuộc không thể bảo trì được khuôn mặt bình tĩnh nữa, tất cả đều mắng to bọn độc thủ sau màn chế tạo ra ác ma này, rống to thủ hạ báo cáo tình hình điều động dầu hỏa, biết được đã gom gần đủ, mới thở ra một hơi hòa hoãn lại.

Hai đại gia chủ khẳng định không phải dễ đối phó, vừa ra lệnh thủ hạ dùng binh khí dài cản trở võ sĩ cương thi, vừa thúc giục tốc độ vận chuyển dầu lửa.

Vốn binh lính đã mất sĩ khí, bị gia chủ mạnh mẽ ép buộc, bắt đầu run rẩy vây chặt cương thi, chỉ là khi bọn họ phát hiện các võ sĩ cương thi này chỉ cần chém rơi đầu, cũng sẽ giống như các ác ma khác ngã xuống đất không dậy nổi, sĩ khí dần dần khôi phục lại.

Chỉ cần đối phương không phải thứ hàng lì lợm, vậy còn có sĩ khí liều mạng.

Mà khi hơn mười chiếc xe ngựa chứa đầy dầu ầm ầm xông tới, rốt cuộc sĩ khí khôi phục tới đỉnh phong, các võ sĩ binh lính đã có thể đối mặt với những võ sĩ cương thi này.

- Nhanh! Đốt chết bọn chúng cho ta!

Hai đương chủ lập tức phẫn nộ gầm rú, lần này bọn họ tổn thất hầu như ngang cấp với đại chiến diệt tộc, gia thần cùng võ sĩ trong tộc, hầu như đã chết hơn phân nửa, nhưng là bị ác ma giết chết hoàn toàn không có giá trị không được bất cứ chỗ tốt nào, thật là đau lòng muốn chết mà! Cho nên vừa nhìn thấy dầu hỏa tới rồi, đúng là hận không thể tự mình châm lửa đốt chết đám ác ma kia!

Chủ thượng đã hạ lệnh xuống, mọi người tranh nhau nối tiếp hất dầu vào trong vòng vây võ sĩ cương thi số lượng đã giảm xuống còn năm sáu ngàn người, đang bị đội trường thương gắt gao kiềm chế.

Những võ sĩ cương thi này căn bản không hề để ý tới dầu hỏa tưới lên, chuyên tâm tìm kiếm khe hở trong đội trường thương, sau đó nhanh chóng phát động công kích.

Tiếng hét thảm cùng tiếng mắng chửi và tiếng lọ dầu vỡ tan cùng đan xen vào nhau, lúc lọ dầu ném ra được hơn phân nửa, cây đuốc cùng tên lửa đã sớm chuẩn bị sẵn lập tức lao thẳng vào trong vòng vây, xoẹt một tiếng hừng hực thiêu đốt.

Nhìn võ sĩ cương thi giãy dụa gầm rú trong ngọn lửa, mọi người đều thở dài một hơi, đám ác ma khó chơi này cuối cùng cũng bị giải quyết rồi.

Bất quá lần này người trên dưới hai nhà cũng không thư giãn, ngược lại tiếp tục ném lọ dầu còn dư lại vào trong vòng vây, đồng thời đội trường thương khiên dựng trận hình vây vòng tròn càng thêm dày đặc, vừa rồi liên tục hai lần sơ xuất, một lần bị hủy diệt gần vạn võ sĩ, một lần liền bỏ mạng bốn năm ngàn võ sĩ nữa, còn tiếp thêm một lần, đương chủ hai nhà có thể rút đao cắt cổ ngay đương trường.

Ngọn lửa thiêu đốt trong ánh mắt mọi người đề phòng cảnh giác chậm rãi tắt đi, tuy rằng lúc đầu ngửi được mùi thịt nướng khiến người ta buồn nôn, nhưng mùi khét sau đó, lại làm người ta thư thái, bởi đây có nghĩa là võ sĩ cương thi đã bị đốt thành than rồi.

Gió biển nhanh chóng thổi tan khói đen, lộ ra từng cụm từng cụm thi thể đen thui, mọi người đều thở ra một hơi, các binh sĩ cảnh giác cao độ cũng thả lỏng xuống.

Ngay lúc mọi người cho rằng sự tình đã đi đến lúc kết thúc, đầu tiên là một cụm thi thể cháy đen lung lay đứng lên, theo cổ thi thể này động đậy, ba bốn trăm thi thể cháy đen khác cũng liên tiếp đứng dậy.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, đến khi các cây củi đen kia lắc lắc đầu, rũ bỏ một lớp than đen, lộ ra khuôn mặt máu thịt mơ hồ, mọi người thấy mà không nhịn được dựng thẳng tóc gáy, tất cả đều vô thức há mồm rên rỉ.

Trong đám người, hai nam nhân ăn mặt như một diêm phu, thần sắc ngưng lại, trong miệng đồng thời hộc ra một câu:

- Quân đoàn ác ma!

Trong đó một người lập tức thấp giọng mắng:

- Ta biết Nam tông sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí một đám tài liệu lớn chế tạo ra mấy vạn phế vật cấp thấp mà! Không ngờ tới bọn họ nghiên cứu ra được ác ma cấp đặc biệt, thảo nào Tam trưởng lão cố ý nhắc tới địa phương này!

Một người khác lại nuốt nước miếng:

- Đại nhân, Quân đoàn ác ma này là cùng một đẳng cấp với Quân đoàn thiên sứ chúng ta, nếu mà giết chết bọn chúng, có thể khiến Nam Tông mượn cớ gây khó hay không?

- Nói bậy, Đông tông chúng ta lúc nào sợ Nam tông làm khó dễ! Ấy, ngươi nói giết bọn chúng? Quân đoàn thiên sứ chúng ta có thể giết chết quân ác ma này?

Người kia hai mắt phát sáng nhìn thủ hạ.

Cái thủ hạ này không nhịn được có chút tự đắc gật đầu:

- Đại nhân, Quân đoàn thiên sứ chúng ta đã tiến vào giai đoạn hai, mà quân ác ma đối phương mới giai đoạn một, dù là chúng ta không có hương vị thiên sứ đặc sắc áp chế, chỉ bằng vào đẳng cấp cũng có thể giết hết bọn chúng.

Người thủ trưởng lập tức hưng phấn nói:

- Tốt, lập tức cho Quân đoàn thiên sứ xuất động!

Nói rồi tên thủ trưởng kia phát hiện thủ hạ chần chờ, không khỏi tức giận nói:

- Ngu ngốc, đừng quên, dựa theo quy định, thiên sứ gặp phải ác ma nhất định phải khai chiến, chúng ta không biết giả trang huấn luyện Quân đoàn thiên sứ thì ngẫu nhiên gặp phải quân ác ma này, như vậy Nam tông dựa vào cái gì làm khó chứ!

Thủ hạ kia lập tức hiểu được, vội vàng nịnh bợ nhận lệnh:

- Rõ, là đại nhân anh minh, thuộc hạ đi lệnh cho quân thiên sứ xuất động!

Còn trong đám người im lặng kia, không biết ai đột nhiên rống to một tiếng, nâng trường thương vọt tới, hành động này dẫn tới hai loại phản ứng tuyệt nhiên tương phản: Một loại là theo hắn, mất lý trí nhằm thẳng vào đám ác ma bị thiêu không chết kia; một loại khác là bị sợ hãi tới cực điểm, buông bỏ binh khí, ôm đầu chạy trốn như chuột.

Bất quá dũng khí khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, đám võ sĩ cương thi này như tiến hóa, tất cả các võ sĩ cương thi đều phát ra một tiếng gầm rú không phải người, vứt bỏ binh khí đã cháy đen, bàn tay trần đánh về phía binh lính xông tới.

Trường thương chẳng những không thể đâm vào thân thể các ác ma thoạt nhìn cháy nát này, ngược lại bởi lực đánh quá lớn, nếu không phải gãy đoạn, thì là bị đánh bay, sau đó chủ nhân trường thương đều không có ngoại lệ, bị những ác ma này dùng tay thay đao chém đứt cổ.

Binh lính công kích phí công vô dụng, bộ dạng chết thảm khiến những người còn giữ được thần trí trong lòng đều lạnh băng, loại ác ma kia vốn không phải mấy người này có thể đối phó được.

Tuyệt vọng lan tràn trong lòng mọi người, phản kháng không thể dẫn tới thương tổn gì cho đối phương, như vậy không muốn chết cũng chỉ có thể tìm một đường trốn mà thôi.

Mà lần này hai đương chủ cũng không trấn định như hai lần đột biến trước nữa, chỉ cắn răng một tiếng "Lui! " Quay đầu chuẩn bị bỏ chạy.

Ngay lúc tình hình sắp đến mức không thể vãn hồi, xa xa đột nhiên truyền đến một trận vó ngựa dày đặc, mọi người đang tán loạn lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy gần ngàn con tuấn mã màu trắng, mang trên người là gần ngàn kỵ sĩ sáng bóng màu bạc, tốc hành phóng đến nơi này.

Thấy kỵ binh, những người này sắp thành chim sợ cành cong không khỏi thở ra, ít nhất ác ma trong nhận thức đều là bộ binh, kỵ binh này không có khả năng là ác ma được.

Theo kỵ binh càng ngày càng gần, mọi người con mắt càng trừng thật lớn, tới cuối cùng hai mắt lòe lòe ánh sáng, tình huống ác ma đuổi tới sau người nháy mắt bị vứt sang một bên, trong lòng đều đang thầm nói đây rốt cuộc là võ sĩ nhà ai vậy chứ, có thể xa hoa tinh nhuệ như vậy?

Không nói dưới thân các kỵ sĩ này đang cưỡi đều là ngựa cao to lông tuyết trắng, mà các kỵ sĩ anh tuấn phi phàm, càng làm cho người ta nóng mắt chính là một thân áo giáp của bọn họ, đúng thật là chế tạo bằng bạc, viền bằng vàng ròng, nét vẽ đỏ tươi, là khảm bằng bảo thạch, ngoại trừ ngoại hình diễm lệ ra, còn ngang với một món đồ nghệ thuật, hơn nữa được đánh bóng sáng bạc, khiến cho cho gần ngàn kỵ binh này như bao phủ trong một mảnh ánh sáng, cảm giác như thiên sứ phủ xuống.

Dẫn đầu là một kỵ sĩ khuôn mặt tuấn tú, đầu tiên dùng ánh mắt hiền lành quét nhìn dân chúng đang thấp thỏm lo âu, sau đó đặt ánh mắt lên các võ sĩ cương thi cháy đen đã dừng lại bất động, vừa nhìn đến cương thi, ánh mắt các kỵ sĩ này trở nên cực kỳ sắc bén, trong mắt cũng tràn ngập quang mang thù hận.

Kỵ sĩ dẫn đầu rút ra một thanh lợi kiếm, từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm đều hết sức hoa lệ, nâng cao lên vẽ một vòng tròn, sau đó chỉ về phía các ác ma, gần ngàn kỵ sĩ bạc lập tức rút ra binh khí hoa lệ, theo kỵ sĩ dẫn đầu lao tới trước.

Dân chúng trốn ở hai bên cùng hai vị đương chủ mở trừng mắt nhìn các kỵ sĩ này ào vào trong quần ác ma, trợn mắt há mồm nhìn các kỵ sĩ tước gọn đầu các ác ma cực kỳ khó chơi kia, dễ dàng như chém giết một đám người gỗ.

Nhìn một màn như vậy, một ít người đã từng giao thủ với võ sĩ cương thi may mắn còn sống sót, tròng mắt muốn lọt ra, chính mình dùng hết toàn lực, cùng lắm mới tước được một khối thịt ác ma kia mà thôi, các kỵ sĩ bạc kia làm sao vung tay lên đã có thể tùy ý chém rơi đầu ác ma vậy chứ?

Đây là binh khí kỵ sĩ bạc vô cùng sắc bén hay là hắn lực tay bọn họ đặc biệt mạnh mẽ? Không có khả năng các ác ma tiến hóa này gặp phải những kỵ sĩ kia liền biến thành ác ma phổ thông chứ?

Mà những người khác nhìn thấy mấy trăm ác ma vừa rồi còn giết đến nổi mấy vạn dân chúng hận cha mẹ mình sao lại không sinh ra mình có thêm hai cái chân chạy cho nhanh, liền bị gần ngàn kỵ sĩ bạc giết như giết gà, mọi người sau khi trợn tròn mắt một lúc, lập tức bắt đầu hoan hô.

Chỉ là hai đương chủ lại không có vui mừng như thủ hạ quân dân, ngược lại trong lòng một mảnh trầm trọng.

Bọn họ rõ ràng sức chiến đấu của những ác ma này, nhưng đối đầu với các kỵ sĩ bạc kia lại bị bọn họ dễ dàng chém giết, cái này nói rõ các kỵ sĩ bạc đã mạnh mẽ tới trình độ nào rồi.

Chi bộ đội này rốt cuộc là bộ đội của ai? Bọn họ có ý đồ gì? Vì sao gặp bọn họ ở chỗ này? Bọn họ có thể thừa cơ tiêu diệt mình hay không?

Những suy nghĩ này không thể khống chế xoay tròn trong đầu hai vị đương chủ.

Mà ở trong đoàn người, ngoại trừ hai đương chủ không có cảm giác vui vẻ ra, còn có người ẩn nấp trong đoàn người cũng hết sức tức giận, hận không thể nuốt hết đám kỵ sĩ bạc giả trang làm cứu thế chủ kia!

- Đám hỗn đản Đông tông! Không biết lão tử mất sức chín trâu hai hổ mới tạo ra nhiều ác ma như vậy, lại còn mất nhiều tinh lực phí nhiều mưu kế cuối cùng mới tạo ra mấy trăm quân binh Quân đoàn ác ma tiêu chuẩn này! Lão tử còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, mấy tên vương bát đản Đông tông các ngươi lại dám xua tới một đám binh thiên sứ cấp hai!

- Lại còn thoáng cái diệt sạch bảo bối của lão tử! Đừng tưởng rằng có binh thiên sứ cấp hai thì giỏi lắm! Chờ đó! Lão tử không để yên cho các ngươi đâu!

Người thần bí này nguyền rủa xong, thừa lúc mọi người không để ý tới, xoay người lại liền chìm vào trong biển người mất đi tăm tích.

Còn các kỵ sĩ bạc tiêu diệt xong ác ma, đối với tiếng hoan hô bốn phía, chỉ mỉm cười phất tay, sau đó liền thúc ngựa rời khỏi nơi này, căn bản không để ý tới hai đương chủ yêu cầu gặp mặt.

Tin tức ác ma tái hiện nhanh chóng từ Hải Cầm Loan truyền khắp cả bán đảo Phi Ba, ở các nơi người truyền bá có ý khoe khoang kiến thức của mình thêm mắm thêm muối vào, năng lực ác ma bị mở rộng gấp mấy lần, chỉ là mọi người chưa từng cảm giác ra nói quá, bởi vì mấy vạn ác ma đổi lấy mấy trăm võ sĩ cương thi, năng lực võ sĩ cương thi này đương nhiên phải nói cho phóng đại lên.

Có thể nói những lời đồn đãi cùng tin tức ác ma tái hiện này, khiến cho người ở bán đảo Phi Ba tâm tình mới vừa yên ổn sau trời phạt hoàn toàn biến mất, lòng người khắp nơi đầy hoảng sợ.

Tuy nhiên cũng có lời đồn yên ổn lòng người truyền bá trên bán đảo Phi Ba, mà diễn viên chính trong lời đồn đãi này chính là một đoàn kỵ sĩ bạc bộ dạng anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ hiền hoà mà uy nghiêm, trang bị trên người có một cổ ánh sáng chói chang.

Những kỵ sĩ này chẳng những có hình tượng quang huy, hơn nữa năng lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhìn bọn họ có thể dễ dàng giải quyết các võ sĩ cương thi vốn không sợ hãi lửa thiêu đao thương đâm chém thì biết.

Dân chúng đối với ác ma có bao nhiêu sợ hãi, như vậy đối với kỵ sĩ có thể dễ dàng tiêu diệt ác ma này sùng bái bấy nhiêu, lúc tin tức truyền ra ngoài, lập tức có đông đảo gia tộc phái người đi điều tra chi tiết kỵ sĩ bạc này, kể cả Lôi gia cũng phái ra một nhóm nhân thủ.

Đối mặt với một kỵ sĩ đoàn có thể dễ dàng tiêu diệt ác ma không sợ lửa đốt dìm nước đất chôn, đao thương bất nhập, bất cứ một người có chút tâm tư nào cũng sẽ không bỏ qua.

Không nói kỵ sĩ đoàn như vậy đối phó với người bình thường sẽ cấu thành bao nhiêu uy hiếp với quân đội, dù là gặp phải Quân đoàn ác ma cũng là bùa hộ mệnh mà, thứ tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Trời phạt qua đi, ác ma xuất hiện ở Hải Cầm Loan, những ngày sau đó, ác ma như tỉnh lại, liên tiếp xuất hiện ở các nơi trên bán đảo Phi Ba, chỉ là phần lớn đều là ác ma phổ thông, quân dân địa phương có thể tự mình giải quyết thứ hàng này.

Cứ như vậy, mặc dù có người thương vong, nhưng đối với cư dân bán đảo Phi Ba mà nói, nếu không phải chết trong chiến tranh thì là chết trong tay đạo tặc, trong tay thủ trưởng, lĩnh chủ, hoặc có lẽ chết vào thiên tai, dù sao cũng không có mấy người có phúc được chết già, chút thương vong đó căn bản không tính là gì.

Trong một thôn sơn ở một ngọn núi sâu trong rừng rậm tại một nơi nào đó trên bán đảo Phi Ba, vô số người thần bí mặc áo bào đen đang qua lại dò xét trong thôn.

Từ lộ tuyến những người này dò xét có thể nhận ra, những người áo đen trong sơn thôn này phân biệt chia thành năm đội rõ ràng, người không cùng đội một khi gặp nhau tất cả đều hừ lạnh một tiếng, hoặc là quay đầu coi như không phát hiện.

Điểm kỳ quái duy nhất là trên người bọn họ cũng không có bất cứ một dấu hiệu nào, cho nên cũng không rõ làm sao bọn họ phân biệt được địch ta. Giữa sơn thôn có một căn phòng ốc hình tròn cổ quái, năm lão già áo bào đen ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, phía sau bọn họ đều có một cánh cửa phòng, cái này càng thể hiện địa vị năm người đều có vẻ bình đẳng.

Một lão đầu sắc mặt âm trầm liếc sang một lão đầu sắc mặt hồng nhuận khác, ngữ khí có chút thâm độc nói:

- Tam trưởng lão Đông tông, gần đây có phải rất đắc ý hay không, bên trong thiên hạ Ngũ đại Mật giáo chỉ có Đông tông ngươi là vênh váo nhất, kéo ra một đám kỵ sĩ bạc, có phải là đặc biệt uy phong, đặc biệt xả giận, nghĩ rằng Đông tông của ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất Mật giáo?

Cái lão đầu đầy mặt hồng quang kia, dùng mí mắt liếc lão đầu nhằm vào mình một chút, mũi hừ một hơi, sau đó lười biếng nói:

- Tứ trưởng lão Nam tông, nghe đám nhóc con bên dưới bẩm báo, trước đó vài ngày lúc đi ra ngoài huấn luyện binh thiên sứ, không cẩn thận gặp một đám ác ma tiến hóa, bởi vì nơi đó có rất nhiều người ngoài, hơn nữa phải phục tùng quy định thiên sứ gặp ác ma phải tử chiến, cho nên phiền chút nhấc tay tiêu diệt đám ác ma tiến hóa kia.

- Lúc nghe nói đây là đám tiểu tử Nam tông kia làm ra, xem chừng bọn chúng thật là khóc đến chết, ha ha, thật là xin lỗi, lão đầu ta thay mặt đám nhãi con bên này xin lỗi.

Nghe được lão già Đông tông này căn bản không hề trả lời câu hỏi của mình, ngược lại nhắm vào thủ hạ bên dưới mình ngu ngốc, Tứ trưởng lão Nam tông không khỏi lửa giận tận trời.

Hắn thật là hận không thể lập tức phái ra ma vệ đập nát cái đám kỵ sĩ bạc chó má kia, chỉ là trước mắt đây là vũ khí cao cấp nhất của mình, không thể tùy ý bại lộ, chỉ còn cách tức giận kèm theo khinh thường hừ một tiếng.

Trưởng lão bốn tông khác đều là lão yêu tinh, đương nhiên có thể nhìn ra thần thái khinh thường của trưởng lão Nam tông, không khỏi ánh mắt chợt lóe sáng, có lẽ trong tay người này còn có mặt hàng có thể đè bẹp thiên sứ cấp hai kia.

Nghĩ vậy trưởng lão bốn tông quan sát những người ở đây một chút, trong lòng đều hừ lạnh một tiếng, xem ra trong nhà ai cũng đều có một hai món tuyệt chiêu rồi đây.

Một lão đầu râu bạc dài nhất, tướng mạo già nhất trong năm người ở đây, vội ho một tiếng rồi nói:

- Được rồi, Trung tông ta lần này triệu tập mọi người mở hội không phải để mọi người trào phúng lẫn nhau.

Xem chừng lão đầu Trung tông này còn có chút uy vọng, bốn lão đầu khác cũng không lên tiếng, im lặng chờ lão đầu này nói tiếp.

Lão đầu Trung tông cũng biết mình nên làm như thế nào, cho nên nói thẳng:

- Tin rằng mọi người đã nghẹn một thời gian dài, tài liệu phong phú, thành quả mới cũng nghiên cứu ra, luôn luôn sẽ không nhịn được lấy ra thử xem, điểm này ngay cả trưởng lão Trung tông ta cũng không ngoại lệ, càng không cần nói đám nhóc vốn không có lòng kiên trì kia.

Nghe nói như thế, bốn trưởng lão khác đều gật đầu, Tam trưởng lão Đông tông kia càng kêu lên:

- Vậy thì chúng ta cứ dứt khoát xé bỏ cái hiệp ước hạn chế sử dụng ác ma trên bán đảo Phi Ba đi, không thì rất nhiều thí nghiệm đều phải lén lút thật là khó chịu.

- Ha ha, ta cũng không ngại cái hiệp ước kia trở thành phế thải, chỉ là ta muốn nói cũng không phải chuyện này, mà là chuyện lòng người chuyển biến.

Trưởng lão Trung tông nói đến đây không nhịn được thở dài.

- Lòng người chuyển biến? Là lòng người Mật giáo chúng ta chuyển biến hay là lòng dân chúng bán đảo Phi Ba chuyển biến?

Lời này vừa hỏi ra, Tam trưởng lão Đông tông kia lập tức mừng rỡ nói:

- Nhất định là lòng người bán đảo Phi Ba chuyển biến rồi, nên nhớ hiện giờ ác ma tùy lúc xuất hiện, những loạn dân này khẳng định phải tìm kiếm nơi phù hộ, công tác truyền giáo của chúng ta cuối cùng cũng có thể mở rộng rồi!

Các lão đầu khác cũng nghĩ như vậy, tuy rằng rất nhiều chuyện Mật giáo đều là cùng nhau tiến lùi, nhưng chuyện liên quan đến tiến độ nghiên cứu cùng phạm vi truyền giáo, như vậy liên quan đến chuyện sinh tử bổn tông, thì sẽ chuyển sang đối địch, cho nên bốn lão đầu lập tức đối mặt lẫn nhau, trong mắt bắn quang mang bốn phía.

- Là cư dân bán đảo Phi Ba chuyển biến, nhưng cũng không phải tìm kiếm nơi phù hộ như các người tưởng tượng, trải qua ta điều tra, phát hiện dân chúng bán đảo Phi Ba bắt đầu không để ác ma của chúng ta ở trong lòng nữa.

Lão đầu Trung tông thở dài nói.

- Cái gì?

- Cái này làm sao được chứ? Đó là ác ma mà! Bọn họ lại không để ở trong lòng?

Bốn trưởng lão khác lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.