Anh Còn Nhớ Em?

Chương 17: Đánh bạc thổ lộ




Mười vạn! Mười vạn lần thứ nhất! Lần thứ hai... Còn có người ra giá cao hơn hay không? Có người nói ngọn núi số một trăm hai mươi ba có cất giữ hơn ngàn tấn vàng! Nói cách khác chỉ cần mua ngọn núi số một trăm hai mươi ba, ngài có thể thu được ngàn tấn vàng! Còn có người ra giá cao hơn hay không? Mười vạn lần thứ ba, thành giao!

Một người trung niên mặc trang phục quan văn gõ mạnh chiêng đồng cao giọng hô:

- Chúc mừng quý khách số năm thu được quyền sở hữu ngọn núi số một trăm hai mươi ba!

Một tên mập mạp vẻ mặt đắc ý, mặt to bè như một con heo đi theo người hầu vào hậu trường, bên dưới là mấy trăm quyền quý phú hào vẻ mặt kích động đỏ bừng, lập tức nhảy dựng lên quát quan văn đứng trên đài:

- Ngươi đấu giá nhanh một chút cho ta! Ta không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy!

Cái quan văn kia căn bản không để ý tới những quyền quý phú hào phía dưới kêu gào, tùy ý lau mồ hôi, uống một chút trà, thở một hơi mới thanh giọng nói:

- Tiếp theo là bán đấu giá ngọn núi số một trăm hai mươi bốn, ngọn núi một trăm hai mươi bốn này ở...

Hắn còn chưa nói xong câu tiếp theo, người ở phía dưới đã gào to lên:

- Không cần ngươi giải thích, mấy cái này lão tử quá rõ ràng, mau nhanh báo giá quy định cho lão tử!

Cái quan văn kia vẫn không thèm để ý tới, cứ tự nhiên đọc tư liệu.

Nếu như là trước đây, khẳng định hắn không dám cuồng vọng như thế, bởi vì người bên dưới có kẻ là thượng cấp của hắn, hơn nữa tất cả đều là đại nhân vật không giàu thì sang, trước đây hắn thấy bọn họ chỉ có thể cúi đầu khom lưng vấn an nịnh bợ, nào dám hoàn toàn không coi bọn họ ra gì như bây giờ.

Mà sở dĩ hắn có can đảm này, một là mình đầu nhập vào chỗ dựa vững chắc mới, căn bản không cần nhìn sắc mặt bọn họ hành sự; hai là ở trường hợp bây giờ, dù là lấy roi quật những quyền quý phú hào phía dưới, đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ vừa kêu la thảm thiết, vừa mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, dù là mình chỉ mặt bọn họ chửi mẹ nó, bọn họ cũng sẽ không lưu ý, tuy nhiên sau này thì không biết được.

Hội đấu giá này mượn đại sảnh Liên minh thống nhất cử hành, ngoại trừ thu hút tất cả các nhà giàu có trong Liên minh thống nhất tới đây, còn hấp dẫn rất nhiều các phú hào ở những hành tỉnh xung quanh. Tuy rằng bên ngoài là bán đấu giá, nhưng không ai biết ngầm bên dưới là hoạt động gì.

Bởi vậy các phú hào Đế quốc cấu kết lại liền chia cắt cho nhau đất đai hai tỉnh Trung Nhạc, Trung Xuyên mang đi đấu giá.

Dù sao hội đấu giá cũng chỉ làm cho mọi người xem có bộ dáng, ngươi xem trúng ta không ra giá, ta xem trúng ngươi không lên tiếng, ngươi và ta giao hảo lẫn nhau.

Chỉ là rất đáng tiếc, nghĩ thì thật là hay, thế nhưng có một nhóm người không phối hợp, nhóm người này chính là các phú hào Tuyết quốc, bọn họ không có giao tình gì với các phú hào bản thổ Đế quốc, hơn nữa bọn họ nhìn trúng thứ gì cũng là thứ phú hào Đế quốc nhìn trúng, ai cũng không muốn buông tha thoái nhượng, nếu như vậy phải xem ai nhiều tiền hơn. Bởi vì có phú hào Tuyết quốc gia nhập, lúc này mới để cho hội đấu giá cử hành bình thường.

Đương nhiên đặc quyền có mặt ở khắp nơi, sau khi quan văn kia giải thích tình huống ngọn núi số một trăm hai mươi bốn xong, cũng báo ra giá quy định, một thẻ bài giơ lên, lại không có bất cứ một ai nâng thẻ theo, còn quan văn kia cũng nhanh chóng gọi giá ba lần, có thể nói ngắn ngủi mười giây, ngọn núi số một trăm hai mươi bốn đã bị thẻ bài số một dùng giá quy định mua mất.

Sở dĩ không ai cạnh tranh, là bởi vì mọi người đều biết thẻ bài số một đại biểu cho người nào, tuy rằng nói chủ nhân thẻ bài được bảo mật, nhưng tình huống thẻ bài số một lại là do chính bên bán đấu giá cố ý tiết lộ ra.

Thân phận phu nhân Khang Tư, đủ để cho quá hai phần ba người ở đây cam lòng lùi bước.

Về phần một phần ba phú hào từ bên ngoài tới cũng bằng lòng lui bước, là bởi vì vùng đất thẻ bài số một thu mua nếu không phải là nơi ao đầm thì là chỗ cỏ mọc thành bụi, có thể nói ngoại trừ thực vật tươi tốt ra thì không có lợi ích kinh tế gì, hoàn toàn không đụng chạm gì với mục tiêu của các phú hào, nếu người ta biết đối đãi như thế, nào còn có kẻ đui mù đi tìm chuyện?

Tuy nhiên mọi người đối với khuynh hướng của Khang Tư đều cảm giác kỳ quái, đều mua các khu đất thích hợp cho thực vật sinh trưởng làm gì? Tiền nhiều quá không có chỗ xài sao?

Chuyên mua vào những khu đất sản xuất, sẽ không phải sợ hội đấu giá này nhàm chán mới cố ý bán ra mấy khu đất không ai mua này chứ? Nhưng mà như vậy cũng tốt, hội đấu giá này nếu không bán mấy thứ này, mấy người mình sao có thể tăng chút mặt mũi chứ.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, các phú hào mua được đất đai, lập tức mang theo thủ hạ cùng hộ vệ chạy đi khu đất của mình dò xét, mà nhiều tiểu phú hào chạy tới xem náo nhiệt, lại bắt đầu quyến luyến trong thành không muốn về, khu Liên minh thống nhất yên ổn cùng náo nhiệt, để những người này có chút quên đi mình còn đang trong thời chiến loạn.

Những tiểu phú hào này du ngoạn, càng để cho cư dân địa phương buôn bán lời một món, để mọi người đều cười vui hớn hở ra mặt.

Bởi vì Liên minh thống nhất phát mãi hoa hồng, để cho mọi người dưới sự thống trị đều có được chỗ tốt, điều này khiến cho trên dưới Liên minh thống nhất tràn ngập khát vọng đối với thu nhập chiến tranh.

Không khao khát mới là lạ, bởi vì hiện giờ dù là tên ăn mày lúc đi ăn xin còn thương thảo với đồng bọn xem năm mẫu đất hoang của mình ở một nơi nào đó làm sao khai phá, càng không cần nói đến những người mua được trăm mẫu ruộng tốt nói chuyện thế nào nữa.

Chỉ là đáng tiếc là, hiện tại mục tiêu tác chiến bên ngoài của Liên minh thống nhất là người thảo nguyên, tuy rằng giết người thảo nguyên có thể nhận được đại thảo nguyên khổng lồ không gì sánh được, thu vào tuyệt đối cao, thế nhưng không ai tin được quân Liên minh có thể nhẹ nhàng tiêu diệt quân thảo nguyên, có thể hỗ trợ Tứ hoàng tử bảo vệ cho tỉnh thành Tây Nam cuối cùng có thể nói là quá sức tốt rồi.

Hiện giờ điều mong chờ duy nhất là lúc thu phục Tây Nam, quân Liên minh có thể chiếm nhiều đất đai một chút, như vậy mấy người này mới có thể nhận được một phần lợi ích chiến tranh.

Tuy rằng đã có người kêu gào đừng để ý tới Tứ hoàng tử, quân Liên minh hẳn nên triển khai công kích Tam hoàng tử mới đúng. Dù sao, Tam hoàng tử tiến đánh thảo nguyên, lại bị diệt một nhóm sĩ quan trung cao tầng, đi tìm Tam hoàng tử gây chuyện hẳn là một chuyện rất không tệ.

Chỉ là loại hành động này phải cố kỵ Liên minh hoàng tộc mới thành lập, không để ý tới Tam hoàng tử có hơn mười vạn tinh binh, các thế lực không nhỏ thuộc mấy tỉnh thành Tam hoàng tử hiện giờ không có khả năng phản bội, bởi vậy ngôn luận hoàn toàn không có ảnh hưởng tới cao tầng.

Kỳ thật cho dù có ảnh hưởng cao tầng cũng vô dụng, người nắm giữ quân quyền Liên minh là Khang Tư, mục tiêu tác chiến lại chỉ có thể do Khang Tư quyết định.

Khu Tây Nam, thành trì Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử nghe thủ hạ mình bẩm báo tin tức:

- Bệ hạ, lần này quân thảo nguyên tập kích giống như trước kia, đều là đắp đất phát động công kích.

- Ừ, trên tường thành đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?

Tứ hoàng tử hỏi.

- Vâng, đã chuẩn bị xong, đảm bảo bọn họ giống như trước kia, ít nhất phải lưu lại tường thành hơn vạn thi thể!

Thủ hạ này lập tức sôi sục nói.

Tứ hoàng tử đối với đảm bảo này cũng không lưu ý gì, bởi vì đối với Tứ hoàng tử mà nói, điều này không phải vinh quang mà là sỉ nhục, bởi vì mình lại bị người thảo nguyên dồn ép chỉ có thể đi vào cuộc chiến thủ thành, căn bản không dám ra ngoài đánh dã chiến.

Trải qua những ngày chiến đấu, từ Tứ hoàng tử cho tới dịch phu đều rõ ràng, dựa vào thành trì phòng thủ còn có thể ngăn cản người thảo nguyên điên cuồng tiến công, nếu như dã chiến, đối mặt với quân thảo nguyên điên cuồng tới cực điểm, căn bản một giờ cũng không chống đỡ được.

Có thể nói bộ đội Tứ hoàng tử kỳ thật đã sớm mất đi lòng tin dã chiến rồi.

Tứ hoàng tử biết rõ điểm này, cho nên đồng ý gia nhập Liên minh thống nhất, không đơn giản là vì khai thông con đường thương nghiệp, cũng là vì quân Liên minh không biết quân đội thảo nguyên lợi hại, để quân Liên minh đánh dã chiến thay cho mình, thậm chí Tứ hoàng tử bỏ vốn xuất ra mười vạn trong số hai mươi tinh nhuệ biểu thị thành ý của mình, đương nhiên trong đó cũng có ý tăng cường thực lực quân Liên minh.

Dù sao không tiến hành dã chiến, căn bản không thể tiêu diệt triệt để quân thảo nguyên, càng không thể thu hồi lại lãnh địa của mình.

- Khang Tư hiện tại đang làm gì?

Tứ hoàng tử hỏi.

- Đại nhân Khang Tư hiện tại đang chỉnh biên mười vạn tinh nhuệ của chúng ta, bệ hạ, Khang Tư đại nhân này từ khi tới chỗ chúng ta, chỉ vài ngày đầu mới lên thành lâu quan sát, sau đó không phải chỉnh biên mười vạn tinh nhuệ của chúng ta, thì là huấn luyện binh lính hắn mang tới, căn bản không mang tới cho chúng ta bao nhiêu trợ giúp, uổng chúng ta còn bao ăn bao ở tặng quân binh cho bọn họ nữa.

Thủ hạ có chút không cam lòng nói.

Tứ hoàng tử cười nói:

- Hắn làm như vậy mới là thật sự muốn trợ giúp chúng ta, bởi vì chỉ có xác định mười vạn tinh nhuệ thuộc vệ hắn, hắn mới có thể dễ dàng sai khiến mười vạn tinh nhuệ này, dù sao mười vạn tinh nhuệ của chúng ta đều là bộ binh, là lực lượng thủ thành chủ yếu mà.

- Mười vạn tinh nhuệ này vốn là của chúng ta, trước đây chúng ta còn có thể dựa vào hai mươi vạn tinh nhuệ thủ thành, hiện tại lại chỉ còn có thể dựa vào mười vạn tinh nhuệ cùng một nhóm tân binh thủ thành, lực lượng đều giảm xuống rất nhiều.

Thủ hạ thì thầm.

- Mười vạn tinh nhuệ của chúng ta cho hắn cũng không thiệt, bởi vì một khi thủ thành chiến thắng lợi, mấy vạn thiết kỵ của hắn phải gánh vác nhiệm vụ ra ngoài thành công kích, ta nghĩ nhiệm vụ như vậy chỉ có Khang Tư chưa từng giao thủ đánh dã chiến với người thảo nguyên mới có thể đi chấp hành.

Tứ hoàng tử nói lời này có điểm chua xót, bởi vì đây là chính miệng thừa nhận thủ hạ mình không dám đánh dã chiến với quân thảo nguyên.

Thủ hạ của hắn cũng biết thực tình, đừng nhìn hiện tại bộ đội Tây Nam hết sức sắc bén, hơn nữa dám liều mạng chém giết, chỉ là, tiền đề là chỉ có thể để bọn họ hùng hổ chém giết thủ thành với quân thảo nguyên, cũng là điều kiện bảo vệ người nhà không bị xâm hại, nếu như để bọn họ ra ngoài thành tác chiến, tuy rằng vẫn sẽ tuân lệnh phát động công kích quân thảo nguyên, nhưng đã mất đi khí thế lúc thủ thành.

Hơn nữa người thảo nguyên là kỵ binh trời sinh, một khi chiến đấu, bộ binh tinh nhuệ bên mình cuối cùng chỉ có kết cục suy tàn.

Tình huống như vậy đã xuất hiện vô số lần, cho nên tới bây giờ, thủ thành không cần phải lo lắng, dã chiến thì không cần phải quan tâm.

Thế nhưng không thể dã chiến sẽ không thể hoàn toàn tiêu diệt quân thảo nguyên, càng không thể thu hồi lại lãnh địa đã mất, hiện giờ chỉ có thể kỳ vọng bộ đội thiết kỵ Khang Tư có thể đánh dã chiến đánh bại quân thảo nguyên, không thì những người bên mình thật sự chỉ có thể phòng thủ tỉnh thành Tây Nam cuối cùng này, cuối cùng không phải dựa vào người khác thì bị người thảo nguyên tiêu diệt, không cần nghĩ cái vương đồ bá nghiệp gì nữa.

Biết bên phía mình hiện giờ phải dựa vào quân Liên minh thống nhất đánh dã chiến với quân thảo nguyên, thủ hạ kia sáng suốt không dám oán giận Khang Tư nuốt trọn mười vạn quân lại không có hành động nào nữa, ngược lại nghĩ hẳn nên đề cao đãi ngộ, như vậy lúc muốn ra ngoài thành dã chiến, Khang Tư sẽ không có ý mượn cớ từ chối.

- Mười vạn tinh nhuệ kia không làm Khang Tư phiền toái chứ?

Tứ hoàng tử hỏi tiếp.

- Không có, bởi vì chúng ta đã điều sĩ quan Thập phu trưởng trở lên ra ngoài, chỉ đưa cho Khang Tư đại nhân mười vạn binh lính mà thôi, có mệnh lệnh của bệ hạ lại mất đi sĩ quan quản lý, bọn họ sẽ không dám phản kháng lại đại nhân Khang Tư. Chỉ là Khang Tư đại nhân có thể sẽ phiền não thiếu thốn sĩ quan, Khang Tư đại nhân điều từ thiết kỵ của hắn ra một số đông thủ hạ đảm nhiệm sĩ quan trung cao tầng, nhưng mà sĩ quan cấp thấp lại để mười vạn tinh nhuệ tự đề nghị.

Thủ hạ hồi đáp.

- Ha ha, hắn thật là lớn mật, sĩ quan cơ sở đề cho binh sĩ tự đề cử? Cũng không sợ những người này không nghe hắn chỉ huy sao, mặc kệ nói thế nào bọn họ cũng là người Tây Nam ta, thật dám yên tâm như vậy?

Tứ hoàng tử cười ha ha nói.

Thủ hạ kia môi run rẩy nhưng không dám lên tiếng.

Hắn dám nói đám binh sĩ kia một khi thu được đề cử và bổ nhiệm rồi, đối tượng thuần phục liền biến thành Khang Tư, người cho bọn họ quan chức và cơ hội hay sao? Có thể nói bệ hạ ngài căn bản không biết lòng của những nhân viên tầng chót là ngã theo chiều gió hay sao?

Không dám, nếu không dám vậy thì đừng nói là được, để cho bệ hạ tự đắc con dân của hắn dù là đưa cho Khang Tư cũng vẫn sẽ thuần phục hắn như cũ.

Chương 1 (252): Tỷ lệ chiến tổn (P2)

- Nghe nói thủ hạ Khang Tư có một chi bộ đội mật thám tố chất rất cao, cho nên phái người giám thị Khang Tư chú ý một chút, đừng dò hỏi cơ mật gì, chỉ chú ý Khang Tư có đổi ý chuyện gì hay không là được.

Tứ hoàng tử phân phó.

- Rõ, thuộc hạ lĩnh mệnh.

Thủ hạ kia lập tức nói, nhưng mà trong lòng lại không quan tâm.

Bất luận một thủ lĩnh nào dưới tay đều có bộ đội mật thám, bất luận là dò thám tình báo quân địch hay là ám sát đối thủ đều phải dùng tới thủ đoạn âm u, thoạt nhìn hình như xuất quỷ nhập thần rất là lợi hại, kỳ thật cùng lắm tới lúc sử dụng lại là chướng mắt, năng lực còn không bằng binh sĩ tinh nhuệ, cho nên thủ hạ kia cũng không cho rằng mật thám của Khang Tư có tác dụng gì. Chỉ là bệ hạ cũng đã nhắc nhở, thân mình là thuộc hạ còn nhiều chuyện được sao?

Bên trong thành, nơi Khang Tư dừng chân, Tương Văn đang bẩm báo tình báo với Khang Tư:

- Chủ thượng, Tứ hoàng tử chiêu đãi chúng ta ăn ngon ở tốt, đồng thời cũng không ép buộc chúng ta tham dự thủ thành, kỳ thật mục đích là muốn sau khi bọn họ đánh bại quân thảo nguyên công thành, để chúng ta ra ngoài thành tiến hành dã chiến với quân thảo nguyên.

Khang Tư gật đầu nói:

- Ừ, nguyên lai là như vậy, ta còn kỳ quái làm sao chúng tới đây nhiều ngày như vậy, Tứ hoàng tử chỉ để chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn, thậm chí còn trực tiếp đáp ứng đưa binh lực cống hiến gia nhập Liên minh tới, để chúng ta an tâm còn trực tiếp kéo hết không để một sĩ quan ở lại, có lẽ là nguyên nhân này.

- Nhưng mà cũng không kỳ quái, kỵ binh bên Tây Nam rất thiếu thốn, ngoại trừ đội thám báo ra, cũng chỉ có sĩ quan cấp bậc Liên đội trưởng trở lên mới có một ngựa cưỡi, căn bản không có bộ đội kỵ binh.

Tương Văn lắc đầu cười:

- Chủ thượng, chân tướng sự tình cũng không phải như vậy, bọn họ muốn chúng ta đi ra ngoài đánh dã chiến, chỉ là bởi vì quân Tây Nam bị quân thảo nguyên đánh sợ, căn bản không dám dã chiến với quân thảo nguyên, cho nên mới đặc biệt ưu ái cho chúng ta, ai bảo chúng ta chưa từng giao chiến với quân thảo nguyên, càng là bởi chúng ta có vạn thiết kỵ!

- Không dám dã chiến với quân thảo nguyên? Chỉ dám tiến hành thủ thành chiến với quân thảo nguyên thôi? Cái này thật có chút phiền phức, vốn ta còn muốn đưa mười vạn binh lính Tây Nam giao ra đưa lên chiến trường nữa chứ.

Khang Tư lắc đầu bất đắc dĩ.

- Chủ thượng, mặc kệ thế nào, mười vạn binh lính này cũng phải kéo lên chiến trường, dùng thắng lợi để khôi phục lòng tin cho bọn họ, nếu không để tinh nhuệ như vậy chỉ có thể dùng để thủ thành, thật sự là quá lãng phí rồi.

Tương Văn vội vàng đề nghị.

- Ừ, cứ làm như ngươi nói, tình huống thảo nguyên thế nào rồi?

Khang Tư hỏi.

- Tạm thời chưa có trả lời, bất quá người của chúng ta theo đội ngũ vận chuyển hàng cướp bóc rời đi, dù là không thể lập tức điều tra được bí mật Mật giáo, nhưng cũng có thể biết được vật phẩm cướp bóc chuyển tới nơi nào.

Tương Văn nói đến đây còn có chút nghi hoặc hỏi:

- Chủ thượng, nếu toàn bộ đại thảo nguyên đều bị Mật giáo ô nhiễm, như vậy bọn họ còn muốn chiến lợi phẩm làm gì? Lẽ nào những người thảo nguyên bị ô nhiễm này còn có thể làm thợ thủ công?

- Những người thảo nguyên rơi vào điên cuồng này không có khả năng làm thợ thủ công, bọn họ biểu hiện khao khát với chiến lợi phẩm như vậy, xem chừng là bọn họ hành động theo tiềm thức, dù là điên cuồng cũng sẽ cướp bóc vật tư, hai là Mật giáo cần loại hành động này che giấu người khác điều tra, đương nhiên khẳng định Mật giáo cũng cần những vật tư cướp được này.

- Nói như vậy, khẳng định Mật giáo có được nhà xưởng rất lớn, nhà xưởng lớn như vậy dù là giấu trong thâm sơn rừng già cũng rất dễ bị phát hiện, thuộc hạ tin tưởng chỉ cần mật vệ phát hiện ra một chút đầu dây mối nhợ, là có thể thuận thế tìm được đại bản doanh Mật giáo.

Tương Văn nói.

-Ừm, việc này tạm thời đặt ở một bên, điều từ bộ đội chúng ta mang đến ra một vạn người, tăng mạnh huấn luyện thủ thành, sau đó gia nhập chiến thủ thành, miễn cho bọn người Tứ hoàng tử đả kích, dựa theo tiến độ hiện tại, có lẽ còn khoảng hai ngày, kỵ binh thảo nguyên có thể xông lên tường thành rồi. Đừng để bọn họ cho rằng chúng ta trừ đánh dã chiến cái gì cũng không làm.

Khang Tư nói.

- Rõ.

Tương Văn nhận lệnh lui xuống.

Theo đồi đất bên ngoài đắp ngày càng cao, cuộc chiến thủ thành gần bộc phát, vốn một vạn quân Liên minh mới gia nhập, thấy quân Tây Nam tùy ý để quân thảo nguyên đắp đất, lại không làm hành động cản trở nào, rất thả lỏng.

Có người không nhịn được mạo hiểm mưa tên tiến hành việc phá hoại, chỉ là bọn họ lăn cây, bỏ đá, chỉ đập chết một ít kỵ binh, chẳng những không có tác dụng bao nhiêu, ngược lại đóng góp mấy viên gạch cho công việc đắp đồi của quân thảo nguyên.

Mà bắn trả với bên dưới thành, mưa tên không ngừng trút xuống trên đỉnh đầu, làm cho bọn họ hoàn toàn không có chỗ ngắm, giá thành mũi tên nỏ lại rất cao, đối mặt với phương thức công thành đơn giản như vậy, nếu như không ra ngoài thành đánh nhau với quân thảo nguyên, vậy thật sự chỉ có thể chờ đợi đắp xong đồi đất tiến hành cuộc chiến trên tường thành, không còn một biện pháp tiêu diệt quân thảo nguyên nào hữu hiệu.

Hành động đắp đất như vậy, quân thảo nguyên cũng không phải không hề tổn thương, dù sao bọn họ phải đi tới trước tường thành mới bỏ đất đắp đồi được, tuy rằng trên thành lâu bị mưa tên không ngừng bao trùm bắn cho không ngẩng đầu nổi, nhưng làm thế nào thì ở trong thành cũng có thể tiến hành bắn trả bao trùm, công kích như vậy tuy rằng lực sát thương không lớn, nhưng mà bắn chết một nhóm quân thảo nguyên vận chuyển đất, chỉ có hiệu quả giống như ném đá lăn cây, góp thêm một cục gạch, những thi thể này miễn cho quân thảo nguyên phải làm thêm vài lần vận chuyển đất đá.

Đến khi độ cao đồi đất cách đỉnh tường thành không được nửa thước, binh sĩ vẫn giám thị trên thành lâu lập tức gõ vang chiêng đồng, tiếng chiêng đồng vang lên dồn dập, các binh lính ẩn trong động, nâng cao tấm chắn bước lên thành lâu. Còn các dân phu bên trong thành, cũng sớm theo quy định, bắt đầu vận chuyển các loại vật tư tới thành lâu, còn hậu phương rời xa tầm bắn cung tiễn cũng bắt đầu nấu nước làm cơm, chuẩn bị các sự vụ thuốc men giường bệnh.

Khang Tư bị Tương Văn cùng Tứ hoàng tử hai bên liên hợp hạn chế nghiêm ngặt, chỉ có thể đi vòng vòng hậu phương an toàn, nhìn thấy như vậy, không khỏi cảm thán nói:

- Không ngờ có thể chuẩn bị thỏa đáng như thế, hơn nữa không cần quan viên thúc giục, chỉ nghe được hiệu lệnh, dân chúng tự nhiên sẽ hành động theo quy định, xem ra độ quân sự hóa bên Tứ hoàng tử đã thẩm thấu đến mỗi người rồi.

Người hầu bên cạnh do Tứ hoàng tử phái tới có chút đau khổ cười cười:

- Bọn họ đã tập thành thói quen, nghe được hiệu lệnh tự nhiên sẽ làm, căn bản không cần phải thúc đẩy, bởi vì bọn họ biết chỉ có ra sức như vậy, thành trì mới không bị công phá, bọn họ mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Khang Tư muốn nói cái gì, trên thành lâu đột nhiên truyền đến tiếng hò hét điên cuồng. Ánh mắt mọi người đều nghi hoặc, bắt đầu rồi sao.

Quân thảo nguyên tác chiến cũng thành thói quen, đắp xong đồi đất, đám kỵ binh đợi ngoài thành lập tức kéo cung nhắm đoạn đường đột phá, bắt đầu bắn phá toàn thể một lượt, quân Tây Nam sớm có chuẩn bị toàn bộ trốn sau tấm chắn, tuy nhiên dù có nghiêm mật cũng phải có khe hở, mưa tên còn dày đặc hơn trước trút xuống, cũng phải có một vài tên quỷ không may kêu thảm ngã xuống, sau đó trở thành con nhím.

Phản ứng nhanh thì lập tức chặn lỗ hổng lại, phản ứng chậm thì lại liên lụy một đám quỷ không may khác.

Bắn xong ba lượt, mấy ngàn kỵ binh thảo nguyên phía trước, lập tức ném cung tên cùng túi tên, rút mã đao, miệng gầm rú thúc ngựa nhằm phía đồi đất, sau đó các quân thảo nguyên đứng bất động tại chỗ, lại tiếp tục kéo cung dùng mưa tên yểm hộ bọn họ đi tới.

Nghe được tiếng rống loạn ngoài thành, binh sĩ đứng trên thành lâu, lập tức tiến lên dán sát vào tường chắn, đưa tấm chắn gác ở đỉnh đầu, các binh sĩ ở sau lại đưa tấm chắn gác lên các tấm chắn phía trước, một tường chắn góc nghiêng hình thành.

Các binh sĩ đằng sau lập tức chia hai người một đôi, ba người một đội nâng đá tảng cây lăn, sau đó thả trên tấm chắn lướt xuống bên dưới.

Còn các quân thảo nguyên đang điên cuồng quật ngựa, xông lên đồi đất, có kẻ bị đá tảng đập trúng rơi xuống ngựa, có người bị cây lăn bẻ gãy chân ngựa, càng có người bị tên lạc bắn chết.

Chỉ là tổn thất như vậy đối với mấy ngàn quân thảo nguyên xung phong mà nói căn bản không tính là gì, quân thảo nguyên bằng vào thuật cưỡi ngựa thành thạo tránh né qua cây gỗ lăn công kích, tuy nhiên mấy tảng đá cùng tên lạc thì không chắc, chỉ có thể xem ai không may thôi.

Quân thảo nguyên cực kỳ hung hãn, chỉ cần không chết đều theo đồi đất phóng lên thành lâu, mất đi chiến mã thì trực tiếp dùng tay chân trèo lên.

Còn các binh lính trên thành lâu cũng nhận thấy hành động của quân thảo nguyên, sĩ quan hét lớn một tiếng, một loại máy bắn nỏ lập tức gác trên tấm chắn, cò súng co lại, tên nỏ cực mạnh lập tức bắn tràn xuống phía dưới, kỵ binh thảo nguyên đang xung phong, lập tức kêu thảm rồi ngã xuống, một ít tên nỏ thậm chí xuyên thấu vài người mới ngừng phát uy, một chiêu này, lập tức để sườn đồi đất vàng thành một đồi đất đỏ máu, lại còn khi không chế tạo ra trở ngại ngăn cản ngựa xung phong.

Thấy đợt công kích thứ nhất lọt vào cản trở, đoàn kỵ binh áp trận phía sau, tự động phái ra cả vạn kỵ binh vọt tới, còn quân thảo nguyên ở giữa đồi đất, thủy chung không để ý tên nỏ đoạt mạng tồn tại, chỉ cần còn một hơi đều phóng tới thành lâu.

Nếu như không phải có mưa tên không ngừng nghỉ vẫn hạn chế thành lâu, công kích như quân thảo nguyên quả thật là muốn chết, binh lính trên thành lâu có thể đảm bảo bên mình không tổn thương một người mà giết sạch quân địch công thành.

Thế nhưng dưới mưa tên bao trùm, dù là có các khí tài thủ thành tiêu chuẩn như cây lăn đá lớn và dầu lửa đều không thể dùng nhiều, càng không cần nói trực tiếp dùng cung tên trường thương công kích địch nhân nữa.

Tuy rằng đau khổ, quân Tây Nam cũng phải bội phục quân thảo nguyên này lại có được nhiều mũi tên tiêu hao như vậy, càng bội phục lực tay bọn họ mạnh mẽ như thế, lại có thể liên tục kéo cung bắn tên không ngừng nghỉ, nếu như không phải những quân thảo nguyên này giống như người thường, chém sẽ chết, thật đúng là phải hoài nghi bọn họ có biến thành ác ma hay không.

Bộ đội tiên phong quân thảo nguyên liều mạng không sợ chết, sau khi tổn thất hai phần ba nhân thủ, quân thảo nguyên còn lại một phần ba cũng còn gần ngàn người, rốt cuộc vọt tới tường thành, vốn tường thành còn cao không tới nửa thước, tùy tiện thúc ngựa là có thể nhảy qua, thế nhưng trên tường thành vây kín tấm chắn, lại khiến hành động dễ dàng trở nên khó khăn không thôi, tường chắn nghiêng không cho phép chiến mã nhảy lên đi lại được.

Thảo nguyên xem ra cũng gặp phải vấn đề như vậy, người cưỡi ngựa lập tức để chiến mã đứng thẳng chân sau, chân trước giơ lên đánh tấm chắn, không ngựa thì dùng tay chân đánh lên tấm chắn, dùng đao lách qua khe hở tấm chắn, chạy vào giết người. Đương nhiên quân nâng tấm chắn đã sớm dùng khảm đao cùng trường thương đợi quân thảo nguyên đến, kết quả chiến đấu song phương vẫn còn xem ai không may xem ai tốt số hơn mà thôi.

Tuy rằng tuyệt đại bộ phận quân thảo nguyên đều bị quân nâng tấm chắn giết chết, nhưng có một bộ phận chiến mã mạnh mẽ hoặc quân thảo nguyên bản thân dũng mãnh đánh bại quân nâng tấm chắn, leo lên thành lâu.

Có các cơ sở này, quân thảo nguyên không còn ngựa lập tức vung vẫy đao chém loạn xung quanh, có ngựa lập tức đâm mù mắt ngựa, sau đó điên cuồng thúc chiến mã, không để ý binh đao bốn phía bắt đầu đấu đá lung tung.

Những người này điên cuồng như vậy đương nhiên sẽ khiến các quân tấm chắn khu vực bọn họ hỗn loạn một mảnh, chỉ là, loại công kích của một số ít người sắp chết này không thể mang đến nhiều thương tổn cho quân Tây Nam chen đầy thành lâu, quân thảo nguyên nhanh chóng bị giết, vị trí quân tấm chắn thương vong lập tức nhanh chóng bù đắp lại.

Nhưng bởi tiên phong thảo nguyên bỏ sống bỏ chết, chính vì tranh thủ thời gian quan trọng cho hơn vạn viện binh ở phía sau, bởi vậy lúc quân Tây Nam chuyển lực chú ý ra ngoài thành, hơn vạn kỵ binh thảo nguyên đã tiếp sau vọt lên trước thành lâu, hơn mười con ngựa đã giơ chân trước đánh mạnh xuống.

Lần này không như vừa rồi, hơn mười con chiến mã đánh xuống, vậy đúng là một tiếng ầm thật lớn, hơn mười quân tấm chắn hàng đầu kêu thảm một tiếng ôm hai tay ngã xuống đất, người may mắn, té xuống lăn qua một bên tránh được một kiếp, không may thì trực tiếp bị móng ngựa đạp nát cả người lẫn tấm chắn trên mặt đất.

Đoàn quân thảo nguyên này khôn khéo hơn tiên phong, nhóm đầu tiên hơn mười kỵ binh hạ xuống, liền kéo lùi trở lại, sau đó lại một lần nâng vó lên cao.

Nói ra thì dài, kỳ thật cũng là chuyện mới vài giây thôi, kỵ binh thảo nguyên phía sau tràn lên đột phá, sử dụng chiến mã công kích kéo đạp nhanh chóng mở rộng phạm vi trèo lên thành.

Hơn mười kỵ binh thảo nguyên tuy rằng càn rỡ, nhưng nhân số bọn họ quá ít, chỉ kéo đạp hai lần đã bị quân Tây Nam giết chết, chỉ là bởi vì khu vực đã mở rộng, gần trăm kỵ binh thảo nguyên kéo đạp sẽ không dễ dàng giải quyết nữa. Mà khi giải quyết xong trăm kỵ binh này, thành lâu đã bị cả ngàn kỵ binh đột phá.

Hơn ngàn kỵ binh thảo nguyên này leo lên thành lâu, lập tức điên cuồng thúc ngựa xung phong, vừa lợi dụng chiến mã đụng trái chèn phải, vừa vung vẫy mã đao liều mạng chém giết. Hơn ngàn kỵ binh thảo nguyên này như ong vò vẽ đâm loạn xung quanh, thành lâu vốn có bộ đội tấm chắn chật kín lập tức bị quân thảo nguyên mặc kệ đau đớn sống chết đánh cho chia năm xẻ bảy.

Quân Tây Nam đương nhiên biết nếu như không ngăn ngàn kỵ binh này mở rộng không gian hoạt động, để cho vạn kỵ binh phía sau liên tục đột phá, thành trì này sẽ rơi vào nguy hiểm.

Theo sĩ quan hét lớn, quân tấm chắn lập tức gầm rú, cắn răng đứng vững chịu đựng chiến mã đánh vào tấm chắn, binh sĩ mặt sau lập tức nâng cao trường thương dài bốn năm thước, gác lên vai quân tấm chắn, sau đó không quan tâm phía trước chọc thẳng về phía quân thảo nguyên.

Hỗn hợp tiếng hét thảm giữa người ngựa lập tức vang lên, vốn không gian mấy trăm thước lấy mười thước đồi đất làm trung tâm, theo tiếng hét thảm như vậy, nhanh chóng bị quân tấm chắn ép lại còn không tới trăm thước, mà trường thương binh tạo thành nửa cung tròn cũng từ từ ép tới, không gian này cũng chậm rãi thu hẹp lại.

Đến khi một kỵ binh thảo nguyên cuối cùng bị giết, kỵ binh bên dưới lại đột nhiên bị một lượng lớn cây lăn, đá tảng, mũi tên đánh cho lùi về chân đồi, mà khe hở leo lên thành lâu cũng bị quân tấm chắn thu phục hoàn toàn.

Ngoài thành truyền đến tiếng kèn, vốn quân thảo nguyên đang chuẩn bị tiếp tục xông lên đồi đất, không nói hai lời quay đầu đi xuống, mà mưa tên hỗ trợ chỉ khi kỵ binh lên tường thành mới dừng cũng hoàn toàn dừng lại.

Thấy quân thảo nguyên ngoài thành lui về quân doanh, trên thành lâu lập tức vang lên tiếng hoan hô, cuộc chiến thủ thành lần thứ nhất coi như đã qua.

Khang Tư đã sớm không nhịn được, bởi vì xác nhận quân địch đã quay về doanh mới giải trừ lệnh cấm, mới mang theo bọn người Tương Văn xông lên thành lâu, chỉ thấy các kiến trúc bằng gỗ trên thành lâu cắm đầy mũi tên, dù là tường đá cũng cắm mấy trăm cây tên mạnh mẽ đang lắc lư cánh đuôi. Còn toàn bộ tấm chắn trên thành lâu càng trở thành con nhím.

Chỉ cần như vậy cùng biết được binh lính trên thành lâu chịu đựng mưa tên mãnh liệt cỡ nào, cũng biết những người bị trúng tên thê thảm ra sao.

Những người thương vong bên quân Tây Nam đã sớm có dân phu kéo xuống dưới, còn thi thể quân thảo nguyên lại bị dân phu trực tiếp ném xuống dưới thành, chất hơn trăm thi thể liền bỏ dầu xuống thiêu cháy, sau đó đổi nơi khác ném xuống rồi lại đốt.

Có rất nhiều dân phu bắt đầu sửa chữa thay đổi công trình thủ thành, đồng thời kéo ngựa chết bị thương xuống. Còn các binh lính vừa khổ chiến cũng bắt đầu theo các sĩ quan chỉ huy xếp hàng rời đi, cùng lúc đó một nhóm binh lính cường tráng ăn no ngủ tốt lên thay.

Tất cả mọi chuyện đều rất có thứ tự, Khang Tư nhìn binh sĩ thay phiên hỏi quan thị tòng bên cạnh:

- Trước kia từ lúc khai chiến đến khi đánh đuổi hoàn toàn quân thảo nguyên cần thay phiên bao nhiêu lượt?

- Tuy rằng thối lui đến tỉnh thành này tác chiến với chúng ta đều là đoàn quân thảo nguyên kia, hơn nữa chúng ta đã giết quá hai mươi vạn người của bọn họ, nhưng chưa bao giờ chân chính đánh đuổi được bọn họ, nhìn bọn họ hiện giờ còn mười vạn người vẫn mãnh liệt công thành như cũ thì biết. Tuy nhiên mỗi lần tiêu hao khoảng vạn người, ít nhất sẽ có thời gian bình thản khoảng một tháng.

Quan thị tòng này không trả lời thay phiên bao nhiêu lượt mới có thể để đối phương lùi bước tĩnh dưỡng một tháng.

Nghe nói như thế Khang Tư sửng sốt một chút:

- Một vạn người sẽ lui bước? Ta xem thi thể này ít nhất cũng có ba bốn ngàn bộ chứ? Vậy là thế công như vậy thêm hai đợt, những quân thảo nguyên kia sẽ lùi về tĩnh dưỡng một tháng?

Khang Tư không nhịn được nhủ thầm có chút hài hước quá chứ, nhìn tỷ lệ chiến tổn, mười vạn binh lực thảo nguyên mới chết ba bốn ngàn người, làm sao cảm giác như bọn họ trải qua một hồi huyết chiến? Thật là không hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.