Anh Còn Nhớ Em?

Chương 15: Mị hoặc thôi miên




Những người ở đây chỉ có năm đại biểu Tây Nam len lén cười trộm, một trăm vạn kim tệ nho nhỏ liền khiến nội bộ Liên minh thống nhất xuất hiện vết rách, tự nghĩ mấy người mình thật là xấu.

Tuy nhiên cũng thật là may mắn, bởi vì mặc kệ bộ đội xuất binh là của ai, mình cũng sẽ đưa món tiền này ra coi như phần thưởng cho bộ đội xuất binh, để người không xuất binh giận hờn người đã xuất binh.

Ai có thể ngờ đến lúc xuất binh lại chỉ có mỗi Khang Tư, cho nên bỏ phiếu mới khó chơi như vậy, chẳng lẽ là mình ngu ngốc tới mức không biết là kỵ binh không thể thủ thành sao?

Mà tuyệt diệu nhất, không ngờ là Khang Tư lại chủ động yêu cầu phần thưởng, gặp phải cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là mình thuận theo thọc một gậy.

Thế nào, sự tình náo loạn lớn rồi chứ, hắc hắc, thật là một lòng muốn làm đại sự thì tất cả đều sẽ thuận lợi mà.

Khang Tư nhìn mọi người phản ứng một chút, rất tự nhiên gật đầu:

- Vậy cảm tạ ý tốt địa khu Tây Nam, không biết phần thưởng này có đưa tới hay không? Nếu đã mang đến, sau khi xuất phát thì phân chia xuống dưới.

Khang Tư cũng không có hứng thú vô duyên vô cớ đưa chỗ tốt tặng cho bọn người kia, không đè ép bọn họ thì chính họ cũng không rõ mình có bao nhiêu trọng lượng.

- Phải, đã đưa đến, sẽ lập tức giao cho Điện hạ.

Đại biểu Tây Nam thấy biểu tình Khang Tư lơ đễnh, không khỏi âm thầm vui vẻ, đương nhiên lập tức đáp ứng ngay.

Hắn còn chuẩn bị đưa tin số kim tệ vốn dùng để chắp nối này rải ra ngoài, nếu như Khang Tư trực tiếp đưa trăm vạn kim tệ này thưởng cho sáu vạn thiết kỵ, vậy thì không có gì, mà ngược lại Khang Tư bởi đủ mọi lý do lưu giữ lại một chút, hắc hắc, vậy đúng là có trò hay rồi.

- Ừm, ngoại trừ phần thưởng ra, ta còn muốn xác nhận, sau khi quân Liên minh đánh vào khu quân địch chiếm lĩnh, vùng đất chiếm lĩnh này sẽ thuộc sở hữu của ai?

Khang Tư hỏi lại một câu, lập tức làm cho đại biểu Tây Nam bị dọa hoảng sợ!

Loại sự tình này không nói chơi được, cho nên hắn cố nói:

- Điện hạ, đây đều là lãnh địa Tây Nam là chúng ta mà, đương nhiên thuộc về sở hữu của chúng ta rồi.

- Tuy rằng là lãnh địa của các ngươi, nhưng mà chúng ta đánh bại địch nhân mới chiếm lĩnh được, như vậy vô duyên vô cớ cho các ngươi thu hồi, sợ rằng binh sĩ chúng ta rất khó nhiệt tình chiến đấu được.

Khang Tư nói ra điều này làm các đại biểu khác lập tức biến đổi sắc mặt, vốn đang cừu địch liền quét sạch sẽ, mà thay bằng ánh mắt tham lam.

Hắc hắc, đúng vậy, hiện giờ địa bàn Tứ hoàng tử chỉ có một hành tỉnh, ba tỉnh còn lại đều nằm trong tay quân thảo nguyên, tuy rằng quân thảo nguyên thực lực mạnh mẽ, nhưng mặc kệ có đánh thắng hay không, điều kiện cũng luôn luôn phải nói trước, miễn cho đến lúc đó làm xong rồi lại đưa ra đủ mọi lý do gây chuyện.

Vì vậy một đại biều đầu óc chuyển động nhanh nhất nhảy ra hô lớn:

- Chúng ta cũng không thể để huynh đệ Tây Nam gánh vác quá nặng, ta cho rằng quân đội nhà ai đánh hạ được địa bàn nào thì của người đó, như vậy viện quân chúng ta sẽ không tìm các người đòi chiến lợi phẩm nữa.

- A ha, không sai, cái này là công bằng nhất, như vậy mọi người đều có ý kiến bất đồng, như vậy, bỏ phiếu quyết định đi.

Một đại biểu rèn sắt còn nóng nói ngay.

Kế tiếp ngoại trừ năm đại biểu Tây Nam ra, tất cả các đại biểu khác đều tán thành quy định này.

Bốn thủ hạ kiêm nhiệm đại biểu Tây Nam không nhịn được muốn bạo động, nhưng bị đầu lĩnh ngăn lại.

Đầu mục cho rằng chỉ cần Tứ hoàng tử nhà mình có thể thông qua mua bán thu được đủ quân bị, vậy lập tức có thể xây dựng ra trăm vạn đại quân, mà nếu như trăm vạn đại quân cùng sáu vạn kỵ binh tranh giành địa bàn từ trong tay người thảo nguyên, ngẫm lại cũng biết ai có thể cướp được nhiều hơn.

Về phần địa bàn sáu vạn thiết kỵ cướp được, coi như bỏ thêm phí bồi thường xuất binh là được rồi.

Dưới dạng tán thành này, năm đại biểu Tây Nam ngay cả phiếu chống cũng không bỏ, chỉ là bỏ quyền, càng không cần nói gây chuyện, mà cái này khiến điều kiện càng phù hợp với quy củ.

Tây Nam người ta cũng không phản đối, còn có thể không hợp quy củ sao?

Còn đại biểu bốn tỉnh lập tức hoan hô.

Hơn nữa bọn họ bắt đầu vỗ mông ngựa Khang Tư, cũng biểu thị mình sẵn lòng phái ra kỵ binh giao cho Khang Tư, cũng vì chiến đấu khôi phục ranh giới bên ngoài mà làm một chút cống hiến nhỏ bé.

Khang Tư đương nhiên không muốn đè ép bọn họ, nhưng loại chỗ tốt đưa kỵ binh tới tận cửa này thật không thể không lấy.

Đừng coi thường các đại biểu này chỉ là một tiểu quyền quý trong một tỉnh, nhiều lắm chỉ cống hiến ra chừng mười hai mươi kỵ binh, nhưng trong Liên minh thống nhất ít nhất có hơn trăm tiểu quyền quý như vậy, hơn nữa đám đại quyền quý tặng một Liên đội kỵ binh cũng không phải việc gì khó.

Nhưng mà tặng ra cũng được, mình cũng phải đối xử bình đẳng, đồng thời chấp nhận bọn họ dính chút tiền lời chiến lợi phẩm, nhưng muốn mang đi luôn thì không có khả năng.

Khó trách đám quyền quý này đột nhiên sửa đổi tác phong, ai chẳng biết Tây Nam có tài nguyên khoáng sản ngầm phong phú chứ, chỉ là trước đây ở thời đại Đế quốc nhất thống, những mỏ khoáng sản này đều là của Hoàng đế, ai cũng không dám dính tới.

Mà tới thời kỳ quân phiệt cát cứ, không ai dám tin tưởng lời hứa quân phiệt thuận miệng phát ra, bởi vậy không có ai muốn bỏ một đống tiền đi khai thác.

Mà hiện giờ bất đồng, chỉ cần Liên minh khôi phục được Tây Nam, các mỏ khoáng này có thể cầm ra phát mãi, tự nhiên những người này thương thảo ngầm chia địa bàn, sau đó lên hội đấu giá thì mua về, hắc hắc, vinh hoa ngàn năm cũng không phải chỉ là giấc mộng.

Cho nên để đạt thành mục đích này, đừng nói thay đổi thái độ, dù là liếm giày Khang Tư cũng chấp nhận.

Lần hội nghị này tuy rằng cực kỳ náo nhiệt, nhưng thời gian không dài, nhiều người còn chưa cảm thụ được cảm giác phải nghẹn tiểu thì đã kết thúc.

Đám đại biểu trở lại địa bàn của mình, đương nhiên lập tức mở hội nghị với đám quyền quý mình đại biểu thông báo kết quả. Mấy ngày kế tiếp, kỵ binh nối liền không dứt mang theo công văn gia chủ chạy tới đại doanh Liên minh thống nhất.

Điểm danh nhân số xong, Khang Tư mới phát giác mình còn khinh thường các quyền quý này.

Bởi vì quyền quý trong bốn hành tỉnh tổng cộng lại đưa cho hắn một Lữ đoàn kỵ binh, hơn nữa hơn một vạn kỵ binh này tuy chỉ cưỡi một ngựa, nhưng mỗi người đều là một kỵ binh hợp cách. Nhìn bộ dạng bọn họ liền biết bên trong những người này đa số đều đã làm kỵ binh ba năm trở lên.

Chỉ là chuyện này cũng không phải ai cũng vui mừng, ít nhất Tương Văn kéo thủ hạ mình ra giáo huấn một trận, quyền quý bốn tỉnh lại có thể giấu diếm nhiều kỵ binh tư gia như thế, các ngươi làm ăn cái gì không biết nữa!

Đương nhiên, Tương Văn cũng biết đây là bởi thiếu nhân thủ, sau khi xin chỉ thị Khang Tư, lại bắt đầu xây dựng doanh huấn luyện mật vệ.

Theo các quyền quý đắc ý quên hình tuyên dương trắng trợn, hầu như hơn phân nửa Đế quốc trong khoảng thời gian ngắn đều biết được Tứ hoàng tử vốn hùng mạnh không gì sánh được, đáng tiếc bị quân thảo nguyên kéo vào vũng bùn, đã gia nhập vào Liên minh thống nhất.

Mà tin tức hoàng tộc hiển hách cuối cùng cũng trở thành một thành viên Liên minh thống nhất, hiển nhiên càng khiến người ta khiếp sợ hơn việc Khang Tư tự mình dẫn bảy vạn kỵ binh đi Tây Nam hỗ trợ Tứ hoàng tử chống đỡ quân thảo nguyên.

Ở thời khắc này, các thành viên hoàng tộc khác, bao gồm cả các thế lực quân phiệt cát cứ khác, đều dõi ánh mắt nhìn về phía Liên minh thống nhất. Vốn chỉ có địa bàn bốn tỉnh, Liên minh thống nhất cũng không được người ta để trong mắt, cho dù là có Khang Tư ở bên trong cũng vậy.

Tuy rằng Khang Tư là một cái yêu quái có thể phát triển lớn mạnh thần tốc, nhưng cho tới giờ không có nghe qua Khang Tư từng đánh một trận vang danh thiên hạ, cũng chưa thấy qua hắn diệt một cái nhân vật uy danh hiển hách nào.

Có thể nói vận số Khang Tư hết sức tốt, bởi vì địch nhân của hắn đều là một ít tôm tép, như vậy mới để cho Khang Tư có được địa bàn lớn như vậy.

Mà điểm ấy chính là nguyên nhân khiến cho hoàng tộc quân phiệt trung ương Đế quốc không để Khang Tư vào mắt, dù là Hoàng thái tử sắc phong Khang Tư, cũng là bởi vì Khang Tư là quân phiệt ở bên ngoài đầu tiên thuần phục hắn, vì tạo một tấm gương tốt, cũng không phải thật sự coi trọng Khang Tư.

Thế nhưng Tứ hoàng tử là nhân vật nào? Người khác không rõ lắm, các huynh đệ tỷ muội ở cùng một hoàng cung nhiều năm như vậy làm sao không biết đây chứ.

Chỉ nhìn Tứ hoàng tử vừa đi đến Tây Nam liền thống nhất bốn tỉnh Tây Nam, sau đó binh hùng tướng mạnh chuẩn bị mượn thế lao thẳng xuống Đế đô là có thể thấy rõ.

Nếu như không phải người thảo nguyên đột nhiên điên cuồng va chạm với Tứ hoàng tử, kéo trụ toàn bộ tinh lực Tứ hoàng tử, sợ rằng Đế quốc này đã sớm một lần nữa thống nhất trong tay Tứ hoàng tử rồi.

Chỉ cần nhìn đối mặt với trăm vạn quân thảo nguyên dốc toàn bộ lực lượng, cường công mạnh mẽ không sợ chết, dưới cơn phong ba kia Tứ hoàng tử còn có thể bảo trụ được một tỉnh thành, chống cự có hình có vẻ, thì biết được Tứ hoàng tử có năng lực thế nào rồi. Nên biết rằng chính những người này bởi vì sợ hãi Tứ hoàng tử, đã phong tỏa tất cả các đường thông thương mua bán với hắn!

Nhưng một Tứ hoàng tử như vậy, một người khiến tất cả các hoàng tộc ngoài miệng khinh thị nhưng đáy lòng lại tự nhận không bằng, không ngờ đã gia nhập vào Liên minh thống nhất, cái này chẳng phải nói Liên minh thống nhất cũng không phải là một đám ô hợp như mình tưởng tượng?

Chỉ là hiện giờ cũng không phải lúc tính toán nhân viên tình báo của mình thất trách, mặc kệ Liên minh thống nhất này trước kia là cái dạng gì, hiện giờ thêm vào Tứ hoàng tử, đã trở thành một tổ chức nguy hiểm rồi.

Khiến cho mọi người lo lắng, chính là việc Tứ hoàng tử gia nhập vào, khiến cho Liên minh thống nhất hầu như ngang cấp với việc thống nhất vùng Tây Bắc Đế quốc.

Hơn nữa người ta không phải như Trung bộ cùng Nam bộ Đế quốc bị phá hoại con đường thông với bên ngoài, người ta còn có rừng rậm Mạn Đặc Tư cùng Tuyết quốc, con đường thông với bên ngoài so với địa bàn mấy người này còn muốn thông suốt hơn, muốn dùng biện pháp đối phó Tứ hoàng tử đi đối phó Liên minh thống nhất là chuyện không có khả năng.

Ở phía trên là một Tứ hoàng tử suất lĩnh đại binh, quân hùng tướng mạnh đã bị lôi vào Liên minh thống nhất, mà ở phía dưới là Áo Kha Nhĩ có chút thần kinh thác loạn, chiếm lấy năm tỉnh hoành hành hủy diệt năm tỉnh, nhưng một tên thần kinh thác loạn đó lại có được trăm vạn đại binh, còn bên trên lại có thể chống đỡ được quân đội thảo nguyên công phá, mà thế lực hoàng tộc bên này lại bị hai thế lực lớn kẹp ở giữa.

Rốt cuộc Hoàng thái tử không nhịn được loại cảm giác nguy hiểm này, lập tức phát thiệp mời cho tất cả thành viên hoàng tộc Đế quốc, biểu thị bản thân muốn cùng bọn họ lập ra một Liên minh hoàng tộc tự bảo hộ mình.

Vốn tôn nghiêm khiến Hoàng thái tử không muốn làm ra cái Liên minh này, bởi vì Liên minh ra đời liền biểu thị mình không có cách nào đối phó với những người khác, chỉ có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, mà chuyện này đối với một đế vương độc tài mà nói, tuyệt đối là một chuyện hết sức sỉ nhục.

Thế nhưng, hai đầu trên dưới Đế quốc đều là thế lực thống nhất hùng mạnh, chỉ có trung ương Đế quốc bên mình là chia năm xẻ bảy, có thể khẳng định nếu không làm cải cách, nếu không phải bị tên điên Áo Kha Nhĩ này giết chết, thì là bị Liên minh thống nhất chiếm đoạt.

Hơn nữa nếu như mình không đứng ra hô hào trước, để cho một đệ đệ muội muội nào giành lấy, ngươi nói Hoàng thái tử cũng là Hoàng trưởng tử hắn nên tham gia hay là không đây? Tham gia thì mất đi cơ hội tranh đoạt Minh chủ, không tham gia thì phải đối mặt với ba thế lực lớn.

Nếu như vậy, Hoàng thái tử vừa nghĩ tới liền lập tức phát thiệp mời ra, động tác nhanh chóng thật là dọa người.

Đối với thiệp mời này, các thành viên hoàng tộc lần này cũng không mượn nhiều cớ nữa, xem chừng bọn họ cũng đã dự liệu được thời đại đơn đả độc đấu phân chia địa bàn đã qua, cho nên toàn bộ gật đầu đồng ý ngay, cũng lập tức phái sứ giả đi bôn ba qua lại thương thảo nội dung minh ước.

Tuy rằng như vậy tốn rất nhiều thời gian công sức, nhưng cũng không có ai lại muốn tới địa bàn huynh đệ tỷ muội mình.

Bởi vì dù là không nguy hiểm đến sinh mạng thì bị giam lỏng đến chết cũng là một chuyện hết sức đau khổ, cho nên tình nguyện tốc độ chậm một chút cũng không sao cả.

Chương 7 (250): Lãnh địa Tây Nam (P2)

Trong khi các thành viên hoàng tộc bận rộn lo nghĩ cho an toàn của bản thân, trên các khu vực gần Liên minh thống nhất, thương nhân cùng những người dũng võ đều đặt ánh mắt nhắm vào Liên minh thống nhất.

Bọn họ nào quan tâm tới Tứ hoàng tử có gia nhập Liên minh thống nhất hay không, bọn họ chỉ biết là Liên minh thống nhất cổ vũ giao thương, giữa nội bộ các thành viên không có vấn đề thuế quan.

Mà tuy rằng Tây Nam cần lượng lớn thương phẩm, nhưng nơi này chẳng những đường xá xa xôi, hơn nữa làm ăn này cũng không phải mấy thương nhân nhỏ có thể chịu nổi.

Bất quá những thương nhân nhỏ cũng không phải không có cơ hội phát tài, chỉ cần cung cấp rau cải cùng vật dụng hàng ngày cho các đại doanh đồn trú thuộc Liên minh thống nhất cũng là một món tiền chi tiêu lớn, mấy người này không được cung cấp lương thảo, nhưng chút tiền còm này cũng có thể để mình kiếm được chút lời.

Hơn nữa hiện giờ có người nói đại nhân Khang Tư đang suất lĩnh bảy vạn kỵ binh đi tới Tây Nam, dọc theo đường đi cũng tiêu phí không nhỏ, mấy thương nhân nhỏ như mình lại có được tính linh hoạt mà thương nhân lớn không có được.

Hơn nữa mình mang theo lượng hàng hóa ít, động tác lại nhanh, trước khi đại quân tới được mục đích, ít nhất có thể kiếm được mấy vòng.

Còn những người dũng võ lại đỏ mắt, đầu tiên là đãi ngộ tiền lương quân Liên minh cao hơn bộ đội địa phương rất nhiều, hơn nữa người nhà quân đội Liên minh có thể ưu tiên chọn lựa mua bán công khai chiến lợi phẩm, những người nhà bọn họ mua xong mới đến lượt người khác mua.

Về phần cái gì một kim tệ một mẫu ruộng, quân Liên minh căn bản không để vào mắt, bởi vì quân Liên minh tự nhiên có thể từ quân đội chia chiến lợi phẩm mà thu được càng nhiều đất đai.

Hơn nữa quân Liên minh tử trận có trợ cấp sẽ làm người nhà của ngươi từ khóc chuyển cười, mà tàn phế sẽ được Liên minh thống nhất nuôi cả đời, có thể tưởng tượng những đãi ngộ này đối với bọn họ có lực hấp dẫn cỡ nào.

Hơn nữa Liên minh thống nhất còn ban riêng pháp lệnh đặc biệt, tù nhân phạm tội nếu gia nhập bộ đội cảm tử quân Liên minh, như vậy các tội lỗi trước kia sẽ không hề truy cứu, cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ quân Liên minh.

Pháp lệnh này vừa ban ra, mã tặc cường đạo thổ phỉ sơn tặc cả ngày trốn trong một chỗ tối nào đó, thậm chí là sát thủ thích khách nô lệ, đủ các loại người từ các góc hẻo lánh nhảy ra nhắm thẳng tới nha môn Liên minh thống nhất các nơi báo danh, hy vọng mượn cơ hội này tẩy rửa lỗi lầm của mình, cũng thu được cơ hội tốt thăng tiến chức danh.

Mà Khang Tư ngoại trừ mượn cơ hội này thu cướp nhân viên tạp vụ bốn tỉnh, cùng các tỉnh thành xung quanh không còn ra, còn bất ngờ câu dẫn tới một nhóm binh lính các phân thành tự lập ở các tỉnh xung quanh.

Sau khi kiểm kê, kỵ binh chỉ tăng thêm một Đại đội, dù sao đội kỵ binh không phụ thuộc người khác đều là đối tượng đả kích đầu tiên của quân phiệt địa phương, hơn nữa hơn nữa cũng không phải dễ có như vậy, có thể cướp đoạt từ dân gian được một Đại đội kỵ binh, cũng là bởi Khang Tư đưa ra chỗ tốt thật quá mê người.

Nhưng mà so sánh với kỵ binh, số lượng bộ binh liền nhiều đến mức Khang Tư cũng có chút cau mày.

Bởi vì không ngờ có đến ba bốn vạn tráng đinh có võ lực đầu nhập vào, hơn nữa binh lính rải rác từ bên ngoài vào không tính, chỉ cần tiểu đội binh lính đầu nhập cũng có bảy tám mươi đội, những binh lính từ bên ngoài cộng vào cũng sắp hơn vạn.

Nói cách khác, Khang Tư còn chưa xuất binh, chỉ bằng danh tiếng binh lực đã tăng thêm ba Lữ đoàn bộ binh.

Hơn nữa nhân viên những Lữ đoàn này, đều là người địa phương các khu vực phụ cận, mà không phải như thiết kỵ binh đều là người bên ngoài, cho nên mức tiếp nhận những địa phương này với Liên minh thống nhất lập tức kéo lên mấy con số.

Những công tác này chủ yếu đều do quan viên Lôi gia phụ trách, chính là bởi có những người này, Khang Tư mới có thể tự mình hành động xuất binh tiếp viện Tây Nam.

Theo quan viên Lôi gia thao tác, các binh lính chiêu mộ được lần này đều biến thành bộ đội thuộc hệ thống Khang Tư, cái này cũng để quân Khang Tư toàn là kỵ binh, rốt cuộc cũng có được bộ binh của riêng mình.

Hành vi Khang Tư mạnh mẽ mở rộng binh lực, khẳng định sẽ khiến quyền quý bốn tỉnh khác lo lắng, bởi vì tuy nói đều là quân Liên minh, nhưng bên trong vẫn còn phân chia phái hệ, ngoại trừ Khang Tư bài danh Minh chủ ra, những người khác căn bản không có khả năng chỉ huy được bộ đội các phe phái khác.

Hơn nữa binh lực phe Khang Tư nhanh chóng tăng lên, sẽ ảnh hưởng tới mức cân bằng.

Nếu như vài ngày trước đám đại biểu đè ép Khang Tư thành công, khẳng định sẽ lập tức nhảy ra đưa kháng nghị với Khang Tư, chỉ là hiện giờ các quyền quý này căn bản không dám nhúc nhích.

Bởi vì Khang Tư tránh cho việc mình xuất chinh bên ngoài, những quyền quý này ở hậu phương hô mưa gọi gió, cho nên để Tương Văn phái người đi cảnh cáo một chút.

Mà mật vệ cảnh cáo đều khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

Bởi vì phần lớn mật vệ thích nửa đêm đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ngươi, sau đó kéo sát lỗ tai thổi hai câu, làm trò trước mặt ngươi một hồi rồi biến mất.

Chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết đây là có ý gì, cho nên đám quyền quý hiện giờ đều cụp đuôi ngoan ngoãn, muốn nhu thuận cỡ nào cũng được, ngôn ngữ đều rất cẩn thận, nào còn dám kháng nghị Khang Tư.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ hết vật tư, rốt cuộc Khang Tư tuyên bố xuất binh.

Bởi sau khi quân Liên minh hợp nhất hàng binh hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc và hội binh xong, hơn nữa thêm binh lính chiêu mộ trước khi xuất chinh, quân Liên minh đã có tất cả hơn bảy vạn kỵ binh, mười hai vạn bộ binh.

Mà dựa theo đề án xuất binh một nửa, Khang Tư mang đi tất cả kỵ binh cùng hơn hai vạn bộ binh.

Đối mặt với mười vạn đại quân, Khang Tư cũng không nói nhiều lời vô ích, chỉ đưa một trăm vạn kim tệ phần thưởng phát xuống.

Mà Khang Tư cũng rất đại độ, biểu thị đây là Tứ hoàng tử Tây Nam dùng để khen thưởng cho các quân sĩ tham gia duy trì Tây Nam.

Vốn chuyện như vậy đều sẽ khiến mọi người hoan hô, chỉ là cái đại biểu Tây Nam kia vì tìm chuyện cho Khang Tư, đã sớm tuyên dương khắp thế giới rằng Tây Nam sẽ đưa ra một trăm vạn kim tệ tiền thưởng.

Bởi vậy đừng nói các binh lính, dù là trẻ con ba tuổi cũng biết chuyện này, mà đây là nguyên nhân chủ yếu thu hút được nhiều tráng đinh tới đầu quân như vậy.

Vốn mọi người cũng thật cao hứng, dù sao phần thưởng một trăm vạn kim tệ, đây là một món tiền thưởng rất lớn mà. Thế nhưng lúc chia đều tới tay, mới phát hiện mỗi người chỉ có mười đồng kim tệ.

Tuy nhiên các tân binh cũng rất hài lòng, bởi vì phần lớn bọn họ cũng chưa từng thấy qua nhiều kim tệ như vậy, càng không cần nói sở hữu nó.

Thế nhưng các lão binh, đặc biệt là sáu vạn thiết kỵ kia, vẻ mặt khinh thường ném kim tệ vào trong túi.

Bởi vì các lão binh này biết sau một trận chiến tranh, có thể kiếm được cả trăm mẫu ruộng tốt, nào có lưu ý tới mười đồng kim tệ này.

Biết được tình hình như vậy, các tân đinh cũng không nhịn được nghĩ Tứ hoàng tử thật quá nhỏ mọn, bên mình nhiều người như vậy mới cho có chút tiền như thế, nếu như xuất động toàn thể, vậy chẳng phải chỉ nhận được năm kim tệ thôi sao? Thật là đáng giận mà, uổng cho có người còn nói Tứ hoàng tử có tiền ngang với Hoàng thái tử nữa.

Chờ lúc những lời này truyền vào trong tai đại biểu Tây Nam, đại biểu này thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu.

Dù sao ai cũng không muốn bị người ta nói là keo kiệt, sớm biết thế thì định phần thưởng một người một kim tệ, bớt chút tiền là mình có thể trang bị được một cái Lữ đoàn rồi.

Sau khi cử hành nghi thức tuyên thệ xuất binh, theo Khang Tư ra lệnh một tiếng, hơn một ngàn kỵ binh thám báo lập tức lao ra ngoài đại doanh, bắt đầu thực hiện công tác dò đường cho đại quân. Tiếp theo là Liên đội kỵ binh nhẹ cưỡi hai ngựa kỹ thuật bắn cung cao siêu xuất doanh, bọn họ đảm nhiệm bộ đội tiên phong.

Sau đó là sáu vạn thiết kỵ binh do Khang Tư dẫn đầu, cũng là trung quân xuất doanh, cuối cùng là ba Liên đội kỵ binh nhẹ, một Lữ đoàn bộ binh cùng hai Liên đội trọng bộ binh và mấy trăm chiếc xe ngựa lớn tạo thành đội hậu vệ.

Tràng cảnh đại quân hành quân trùng trùng điệp điệp, làm cho trên lộ tuyến hành quân vây đầy người xem náo nhiệt, chỉ là bởi từ đại doanh đến Tây Nam đều là hành quân trong khu vực mình, cho nên binh lính rất dễ dàng, cảm giác có chút giống như diễu hành võ trang, chỉ là loại cảm giác này sau khi tiến vào khu Tây Nam liền lập tức tan biến.

Khu Tây Nam đã liều mạng đấu đá với quân thảo nguyên quanh năm, cho nên nông nghiệp ngoại trừ có liên quan đến quân bị được coi trọng ra, những cái khác đều không nhìn tới.

Hơn nữa tuyệt đại đa số dân chúng bị áp chế đã chết lặng, trên đường đi vào khu Tây Nam, nhìn thấy nông phu quần áo rách nát, làm việc trên đồng ruộng như những cái xác không hồn, tất cả binh sĩ đều không nhịn được co rụt đầu lại.

- Chủ thượng, thuộc hạ cảm giác khu Tây Nam đã phủ một bức màn u ám, dân chúng mất đi mục tiêu theo đuổi, đã chết lặng hoàn toàn, nếu như không có chúng ta duy trì, có lẽ không tới bao lâu nữa Tây Nam sẽ rơi vào tay người thảo nguyên.

Tương Văn không nhịn được cảm thán nói.

Khang Tư vốn là muốn Tương Văn ở lại hậu phương bảo hộ hai người vợ yêu của mình, nhưng hai vị phu nhân ngược lại muốn Tương Văn theo bảo hộ hắn, cho nên có chút bất đắc dĩ, Khang Tư chỉ còn cách mang theo Tương Văn trên người.

- Xem ra tình huống rất nguy cấp, không thì Tứ hoàng tử sẽ không đưa ra thủ đoạn như vậy.

Khang Tư nói đến đây, dùng roi chỉ đồng ruộng ven đường một chút:

- Thấy rồi chứ? Mọi người làm ruộng đều là nam nhân trên bốn mươi tuổi, hơn nữa kinh khủng nhất, là từ khi chúng ta tiến vào Tây Nam tới nay, căn bản là không thấy qua một nữ nhân, một lão nhân, một đứa trẻ. Đây là chuyện gì chứ?

Ánh mắt Tương Văn có chút bất đắc dĩ đau thương nói:

- Mật vệ thám thính được, vốn bốn tỉnh Tây Nam có hơn trăm vạn hộ, hai ba ngàn vạn nhân khẩu, bởi trời phạt tạo nạn đói, làm cho nhân khẩu thiếu đi chừng phân nửa, hơn nữa quân thảo nguyên điên cuồng xâm lấn, cuối cùng biến thành hơn ba trăm vạn tráng đinh, hơn năm mươi vạn phụ nữ.

- Đây còn là Tứ hoàng tử chủ động buông tha ba tỉnh mới bảo lưu lại được, về phần lão ấu, chỉ có một số rất ít mới có thể chạy trốn tới đây, còn lại đều chết trong tay người thảo nguyên.

Nghe đến đó Khang Tư cũng thở dài nói:

- Trời phạt xác thật là trời cao khiển trách, Đế quốc hơn ức nhân khẩu, trời phạt qua đi sợ rằng còn không đủ năm ngàn vạn, mà hiện quân phiệt các nơi động một cái là giao chiến trăm vạn đại quân, tin rằng nếu như không hạn chế, đợi khi bọn họ phân ra thắng bại, lúc Đế quốc thống nhất một lần nữa, xem chừng còn lại ngàn vạn nhân khẩu cũng coi như trời cao thương tiếc rồi.

Cả người Tương Văn đột nhiên run lên, vốn cho rằng bốn tỉnh Tây Nam đã đủ thảm, không ngờ tới còn có chuyện thảm hơn nữa.

Đã từng là nhân khẩu lớn nhất thiên hạ, trong tương lai thống nhất một lần nữa, Đế quốc sẽ trở thành một quốc gia còn không tới ngàn vạn nhân khẩu!? Chút người như thế làm sao bảo vệ được lãnh thổ khổng lồ, làm thế nào ngăn cản được bầy ác lang xung quanh xâm lấn chứ?

- Chủ thượng, ngài dựng lên kỷ luật Liên minh thống nhất, chính là vì giảm thiểu cho chiến tranh chém giết, để bảo trụ cho tương lai Đế quốc?

Tương Văn có chút kích động nói.

Tuy rằng thân phận hắn hèn mọn, nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là người mảnh đất này, là mảnh đất này nuôi dưỡng tổ tông hắn, nói đối với mảnh đất này không có tình cảm gì là chuyện không thể nào.

- Chỉ là nghĩ như thế, về phần có thể thành công hay không thì không cách nào xác định được.

Khang Tư có chút cảm khái nói.

- Chúng ta nhất định có thể thành công, có mật vệ, nếu như đám gia hỏa kia không biết thức thời tuân theo minh ước, chúng ta nhất định phải hạ độc thủ tiêu diệt hết mấy tên nhiễu loạn thiên hạ này mới được.

Tương Văn cắn răng tàn khốc nói.

Khang Tư biết Tương Văn hiểu được lời mình nói, nếu như không hạn chế, dự đoán lúc Đế quốc thống nhất sẽ còn không tới ngàn vạn nhân khẩu tuyệt đối sẽ còn tệ hơn.

Khang Tư thở dài lần nữa, tuy rằng Khang Tư cũng không phải người Đế quốc, nhưng đối mặt với một Đế quốc rực rỡ ngàn năm này, Khang Tư tự nhiên ôm một tâm tình không đành lòng phá hoại.

Hơn nữa Khang Tư thật ra không rõ thân thế của mình, khi còn bé lớn lên ở đại lục Hi Nhĩ Đạt, tiếp đó phát triển ở Đế quốc trên đại lục này, đồng thời còn có dòng họ vương thất Cổ quốc xa xưa ở Tuyết quốc, cuối cùng còn có thế lực lớn ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc, nếu như tính vào cả rừng rậm Mạn Đặc Tư cùng các nhân viên đã thoát ly bán đảo Phi Ba, bản thân mình có thể nói ràng buộc với hơn phân nửa thiên hạ.

Bị một tên gia hỏa chỉ biết vỗ mông ngựa nào biết được chuyện này, sợ rằng sẽ chụp cho mình một cái xưng hào người trong thiên hạ mất, ha ha, ánh mắt của mình còn không có phóng đến toàn thiên hạ mà.

Nghĩ đến những cái này, Khang Tư không khỏi có chút cười tự giễu.

- Khang Tư tự thân suất binh tới? Dẫn theo bao nhiêu binh?

Tứ hoàng tử nghe được báo cáo, lập tức hỏi.

Kỳ thật cái tên Khang Tư chưa từng lưu lại trong đầu Tứ hoàng tử, tuy rằng trước đây từng biết có một người như vậy tồn tại, dù là Khang Tư từng chiếm năm tỉnh Đông Nam, đạt được xưng hào Đông Nam Đại Đô Đốc, nhưng Tứ hoàng tử thủy chung không để khu phía Nam Đế quốc vào mắt, cũng không lưu ý nhiều.

Nếu như không phải lần này Tứ hoàng tử cần gấp rút mở ra con đường thông thương, hơn nữa phát hiện Liên minh thống nhất không yêu cầu thành viên nhiều lắm, hạn chế thành viên cũng rất ít, nhưng còn có chỗ tốt đưa viện quân, không thì Tứ hoàng tử nào có thể gia nhập tổ chức có chút buồn cười này, làm sao có khả năng bắt đầu để ý tới người sáng tạo Liên minh như Khang Tư đây chứ.

- Đúng vậy, xác thật là Khang Tư tự thân xuất mã, hơn nữa lần này Liên minh thống nhất rất là hào phóng, phải ra tới mười vạn viện quân, hơn nữa trong đó còn có bảy vạn kỵ binh nữa.

Một thủ hạ vui mừng nói.

Từ khi Tứ hoàng tử chiếm Tây Nam tự lập tới nay, căn bản chưa từng cầu viên quân thế lực bên ngoài, cái này tự nhiên khiến cho thủ hạ hắn có một loại cảm giác cô lập bất lực, mà hiện giờ gia nhập vào Liên minh thống nhất liền có được viện quân, thật có chút cảm giác như tìm được tổ chức.

- Mười vạn viện quân, trong đó là bảy vạn kỵ binh? Khang Tư này đầu bị đóng đinh sao? Lẽ nào hắn chuẩn bị giao chiến với người thảo nguyên ngoài thành? Lẽ nào từ trước đến giờ vẫn xuôi buồm thuận gió thì nghĩ rằng quân thảo nguyên không kham được một kích?

Tứ hoàng tử cau mày nói.

Thủ hạ hắn chần chờ một chút biện giải thay Khang Tư:

- Không thể nào, dù sao hắn là thủ lĩnh một thế lực lớn, dù là hắn không rõ năng lực quân thảo nguyên, hoặc không nghĩ tới mấy vấn đề này, lẽ nào thủ hạ hắn cũng không nhìn ra như hắn chứ?

- Nói không chừng trên dưới bên người ta toàn là hạng tự cao tự ngạo thì sao đây? Không thì vì sao mang theo nhiều kỵ binh đi thủ thành như thế?

Tứ hoàng tử trào phúng nói.

- Này, Điện hạ, ngài nói Khang Tư này có thể mượn cơ hội tới tiếp viện nhân đó giải quyết chúng ta hay không? Nên nhớ hắn có thể trực tiếp điều ra mười vạn bộ đội từ đại quân chúng ta mà.

Thủ hạ kia rất lo lắng nói.

- Hừ, nếu như binh sĩ của ta ngay cả chút năng lực nhận biết đúng sai cũng không có, vậy không đáng ta tài bồi huấn luyện bọn họ thời gian dài như vậy nữa.

- Ta không lo lắng Khang Tư mượn vào kiểm điểm quân Liên minh mà giết chúng ta, việc này liên quan đến danh dự của Liên minh thống nhất, dù là ngu ngốc cũng sẽ không làm như vậy.

- Ta tương đối lo lắng, là Khang Tư nhìn thấy quân đội thảo nguyên thì đâm ra cẩn thận, bởi vì như thế hắn có thể mượn kiểm điểm binh mã dẫn theo tất cả hai mươi vạn đại quân đi đánh quân thảo nguyên. Thế nhưng, ta không có cách nào từ chối hắn kiểm danh, bởi vì đây là chúng ta đã đáp ứng, cũng không thể lật lọng được, thật là khó mà!

Tứ hoàng tử khổ não nói.

Thủ hạ cũng chuyển động đầu óc, tuy rằng theo lý kẻ thượng vị giả như Khang Tư, tay không đánh hạ cơ nghiệp đại sự, căn bản không có khả năng coi thường quân thảo nguyên, bởi vì dù là hắn có khuyết điểm này, vậy cũng sẽ ẩn giấu rất tốt, nào sẽ ngang nhiên biểu hiện ra ngoài như vậy?

Giống như Điện hạ nhà mình, hắn có bệnh coi rẻ người trong thiên hạ, bệnh này là bởi hắn quá xuất sắc mà thành quen nuôi ra, nhưng mà cũng không biểu hiện ra ngoài, sở dĩ quân thảo nguyên đánh hắn thảm bại như thế, cũng là bởi cái bệnh đó, tuy nhiên bởi hắn biểu hiện quá tốt, khiến cho người người đều cho nguyên nhân là quân thảo nguyên quá điên cuồng, kể cả bản thân Điện hạ cũng cho rằng như thế.

Kỳ thật ngay từ đầu nếu như xác định chuẩn, sẽ không mất nhiều lãnh địa như thế, cũng sẽ không tổn thất nhiều nhân khẩu như thế.

Tuy nhiên mình căn bản không thể nhắc nhở, những người tự cho là đúng như thế tuyệt không chấp nhận nhắc nhở như vậy, dù là bên ngoài chịu sửa, cũng sẽ không xuất hiện biến hóa, bởi vì người càng cho rằng mình là cao nhất sẽ lại càng không chấp nhận mình đã sai lầm.

Thủ hạ này đang miên man suy nghĩ chuyện không đâu, không biết làm thế nào đột nhiên linh quang chợt lóe, lại cho hắn nghĩ ra được một biện pháp tốt:

- Điện hạ, chỉ cần chúng ta hạn chế Khang Tư ở trong thành không phải là được rồi sao? Nói không chừng ngài có thể mượn cơ hội này khống chế được Khang Tư nữa.

- Khống chế, biện pháp thế nào?

Tứ hoàng tử rất hiếu kỳ thủ hạ của hắn sẽ đưa ra biện pháp gì.

Tuy rằng hắn không sợ Khang Tư đám diệt mình, cũng lười để ý Khang Tư chết sống, nhưng Khang Tư mang đến mười vạn người, hơn nữa khẳng định sẽ rút từ bên mình ra mười vạn người, hai mươi vạn tinh binh này làm sao có thể để ra ngoài chịu chết đây chứ? Lưu ở trong thành thủ hộ là tốt nhất.

- Chủ thượng, hiện giờ quân thảo nguyên sau khi hao tổn lượng lớn nhân thủ trên tường thành, công thành chiến đã không còn mãnh liệt như trước, không bằng chúng ta kích thích bọn họ một chút, như vậy lúc Khang Tư đến thấy bộ dạng quân địch công thành, tin rằng hắn sẽ không đi ra nữa. Còn nếu như vẫn muốn đi, vậy chúng ta chỉ có thể...

Thủ hạ kia có chút bộ dạng gian thần nói.

Tứ hoàng tử nghe thế, không nhịn được mắt chợt lóe sáng, nhưng tiếp đó hung hăng trừng mắt thủ hạ, sau đó nhắm mắt ngồi xuống. Mà tên thủ hạ kia, tự nhiên trong lòng tự lĩnh ngộ lui xuống làm chuyện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.