Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em

Chương 73: Cùng Chung Sống




Nghe xong lời Nhạc Tu nói, mặc dù Quân Trì có khiếp sợ cảm thán, nhưng xét cho cùng cảm xúc không sâu như Nguyên Tiêu và Tư Mã Hoài.

Thần Long Chi Uyên này, đối với một bộ phận Hạo Thiên Nguyên Mãng mang theo huyết mạch Long tộc như Nguyên Tiêu mà nói, chính là thánh địa, là nơi mà huyết mạch nó hướng tới từ lúc sinh ra, có thể giúp nó hóa Rồng, thế nhưng địa phương này, cư nhiên đã sụp đổ hơn vạn năm trước, phải nhờ vô số Long tộc chèo chống, lần nữa xây dựng lại từ đầu.

Còn đối với Tư Mã Hoài, đây chính là nơi tộc bọn họ hết mực truy tìm, bọn họ phí không biết bao nhiêu sức lực tìm kiếm, mới biết rằng Cửu Linh Sơn có đường thông tới Thần Long Chi Uyên, hắn gặp đại vận, mang theo hy vọng toàn gia tộc đến nơi này, không ngờ nơi này sụp đổ hơn vạn năm trước, bây giờ còn trong quá trình trùng tu.

Mà Quân Yến, từ nãy đến giờ không hề mang theo biểu tình, thần sắc cũng chẳng chút biến hóa, hoàn toàn không biết y đang suy nghĩ gì, hoặc là đối với y mà nói, cho dù thế giới có sụp đổ đi chăng nữa, thì chẳng có gì lớn lao.

Quân Trì nhìn y, dường như rất ngạc nhiên trước loại thần thái dù núi Thái Sơn có sụp cũng không lay động, hoặc là đang bất mãn vì y thờ ơ trước chuyện này.

Kỳ thực hắn không hi vọng đệ đệ mình trở thành như vậy.

Đương nhiên, chỉ có Tiểu Hôi mới sinh ra không lâu, cùng Nhạc Ban vòng trên đỉnh đầu ca ca giành co qua lại, hai tiểu gia hỏa không biết phiền não, ngươi trừng ta ta trừng lại ngươi, thiếu mỗi nước bổ nhào vào đánh nhau thôi.

Sơn động rơi vào một khoảng lặng im thật dài, tất cả mọi người đều đang mặc niệm cho những vị Thần Long kia.

Qua một lúc sau, Tư Mã Hoài phá vỡ yên tĩnh trong động.

Hắn rất cung kính đứng dậy thi lễ với một nhà Nhạc Tu, rồi mới hỏi: “Tiền bối, vì sao khi đó Thần Long Nhất Tộc không từ bỏ nơi này di chuyển đến một nơi khác?”

Nói thật Quân Trì cũng muốn hỏi điều này, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun.

Chỉ cần Thần Long Nhất Tộc còn tại, lần nữa thành lập thêm một Thần Long Chi Uyên, thế không tốt hơn sao?

Nhạc Tu ngồi bên trong, sắc mặt nghiêm túc, một thân hắc y, tựa như một vị Thánh giả trách trời thương dân, hắn yên lặng một hồi rồi mới mở miệng, “Việc này chúng ta không rõ lắm. Bất quá, theo ta suy đoán, là vì Thần Long Nhất Tộc không muốn rời xa nơi này. Các ngươi cũng biết, ở dưới chư thiên, quả thật có hàng trăm trăm triệu triệu thế giới, trăm trăm triệu triệu thế giới đó không hề giống nhau, đều tự mình vận hành, mà Thần Long Chi Uyên, dựa vào khí tức Thần Long sáng tạo chèo chống mà thành, có pháp tắc của riêng mình, liên hệ với rất nhiều thế giới khác, đây chính là một thế giới đặc thù dưới chư thiên, Thần Long Nhất Tộc muốn đi đến địa phương khác, chỉ sợ không dễ dàng như thế. So với rời xa nơi này, không bằng chống đỡ xây dựng thêm lần nữa. Với lại, Thần Long vốn lưu luyến quê hương, dù có đi về nơi khác, nhưng nếu tịch diệt, đương nhiên muốn quay trở lại đây. Đã vậy, sao họ nỡ rời khỏi nơi này chứ?”

Lòng Quân Trì tràn trề cảm xúc.

Hắn lại hỏi Nhạc Tu: “Trước khi Thần Long Chi Uyên còn chưa sụp đổ, nơi này có không ít tu sĩ, phải không?”

Âm thanh Nhạc Tu mang theo vẻ thê lương, nói: “Chuyện đó là trước khi ta sinh ra, bất quá căn cứ theo một ít dấu vết di tích, khi đó quả thật có rất nhiều tu sĩ đến nơi này. Cũng bởi vì đám tu sĩ đó hiểu được chỗ tốt của Thần Long Chi Uyên, cho nên mới có tu sĩ năng lực Thông Thiên, muốn dùng lực lượng Thần Long Chi Uyên đền bù chỗ thiếu hụt của thế giới pháp tắc, đến nỗi khiến cả hai thế giới sụp đổ, hơn nữa mấy thế giới khác cũng bị ảnh hưởng.”

Quân Trì nghĩ thầm, ước chừng Cửu Linh Sơn là một trong số nơi đó.

Hắn hỏi tiếp: “Sau khi Thần Long Chi Uyên bị sụp đổ, không còn tu sĩ tiến vào nữa sao?”

Nhạc Tu trầm mặc một hồi, nói: “Cũng có tu sĩ đến đây, bất quá rất ít, bởi vì họ đánh bậy đánh bạ tới thôi. Trước khi Thần Long Chi Uyên sụp đổ, không ít thế giới xây dựng thông đạo đến đây, sau trận sụp đổ, những thông đạo đó hầu như bị hủy diệt hết cả, từ đó, nhiều tu sĩ giống như các ngươi, đều bị không gian gió lốc ngẫu nhiên cuốn vào.”

Tinh thần Quân Trì lập tức chấn động, hỏi: “Nhưng tu sĩ đó về sau ra sao? Nếu chúng ta muốn trở về thế giới ban đầu, phải làm cách nào đây?”

Nhạc Tu và Hoa Hòa không nói gì thêm, ngược lại là Nhạc Ly nói: “Nếu muốn biện pháp, thật ra cũng có.”

Tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía hắn, mà lúc này cái đuôi Nhạc Ban đột nhiên duỗi một đường từ đỉnh đầu xuống giữa hai mắt Nhạc Ly, hắn không thể không cầm đệ đệ ném xuống mặt đất, tiếp tục nói: “Trời sinh Long tộc có thể rời khỏi Thần Long Chi Uyên đến thế giới khác, cho nên chỉ cần khiến Long tộc đồng ý, sẽ trở về được.”

Nhạc Ban bị ca ca ném xuống mặt đất nên rất tức giận, nó phun lưỡi rắn kêu xì xì, xoắn tới xoắn lui dưới cái bàn trong sơn động, kết quả tự biến mình thành cái bánh quai chèo, rồi phát hiện rằng không thể tự cởi ra, thế nên gấp gáp lớn tiếng kêu xì xì.

Quân Trì định tiếp tục hỏi thăm, đã bị tiếng kêu Nhạc Ban cắt đứt, Nhạc Ly liền đến chỗ đệ đệ giúp nó cởi nút thắt, Quân Trì ngồi một bên chờ đợi.

Không biết bị Nhạc Ban giày vò thế nào, Nhạc Ly hảo hảo phân giải một hồi, mới khiến nó thuận theo.

Tiêu Hôi thấy tình cảnh đó, rất vui vẻ vỗ cánh kêu to, bị Quân Trì đánh một cái, rồi mới chịu yên tĩnh.

Quân Trì đợi Nhạc Ly về chỗ, mới hỏi: “Đi đâu tìm Thần Long giúp chúng ta trở về? Không phải các ngươi vừa mới nói Thần Long Nhất Tộc đã ngủ say sao, ở đây không thế à?”

Nhạc Ly nói: “Ta đã hơn sáu ngàn tuổi, nhưng chưa từng nhìn thấy Thần Long tỉnh giấc, chúng ta là tộc Hạo Thiên Nguyên Mãng, bởi vì không có Thần Long chi thủy, nên chỉ luyện được tới Giao Long, thế nhưng thành Giao Long xong thì không thể hóa Rồng. Bây giờ Giao Long ở Thần Long Chi Uyên, thủ ở Long Cốt Sơn, hoặc là thủ ở trụ trời, cũng có thể đã ngủ say, tất cả mọi người đều đang đợi trụ trời tích tụ thành giọt Thần Long chi thủy. Chỉ cần tích thành một giọt Thần Long chi thủy, về sau sẽ kết thành càng nhiều, chậm rãi, khoảng mấy chục vạn năm sau, Thần Long Chi Uyên sẽ có một hồ Thần Long chi thủy đầy ắp.”

Nhạc Ly càng nói, lòng càng tràn trề ý chí hướng tới.

Mà bọn Quân Trì nghe xong, tâm tình như nguội lạnh, nghĩ thầm phải chờ tới ngày tháng năm nào chứ, tới khi đó bọn họ đã sớm chết rồi nha.

Quân Trì không thể không hỏi: “Thế chẳng còn biện pháp khác sao?”

Nhạc Ly nói: “Hiện tại Thần Long Chi Uyên bị khí tức Thần Long che lấp, dù đột nhiên xuất hiện gió lốc, cũng chỉ đưa được những vật từ thế giới khác vào, không cách nào đem vật trong Thần Long Chi Uyên ra ngoài. Nếu các ngươi muốn trở về, chỉ còn cách nhờ Thần Long xuyên qua kết giới Thần Long Chi Uyên, đưa các ngươi ra ngoài.”

Quân Trì chết lặng, không cách nào hơn ngoài tiếp tục hỏi: “Vậy có Thần Long còn sống hay thức tỉnh hay không?”

Nhạc Ly nhìn cha mẹ hắn, thấy cha mẹ hắn gật đầu, hắn mới lên tiếng: “Cái này chúng ta không biết. Có lẽ khi một giọt Thần Long chi thủy tích thành, Thần Long đang ngủ say sẽ thức giấc, có thể đưa các ngươi trở về. Nếu không chỉ còn cách chờ Giao Long hóa thành Rồng thôi.”

Quân Trì thở dài, nói: “Đa tạ ngươi, ta nghĩ, chúng ta đành phải đợi trước đã.”

Hắn còn muốn nói thêm, đột nhiên nghe thấy tiếng ríu ra ríu rít cùng với tiếng xì xì vang lên, hắn vội quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Hôi không biết từ khi nào đã bay sang, đang cùng tiểu xà đánh nhau.

Một ưng một xà đánh thành một đoàn, tiểu xà quấn chặt ưng, ưng liền dùng mỏ mổ, cào rồi né tránh…

Một ưng một xà đấu như thật, hơn nữa xem ra, năng lực cả hai có vẻ tương xứng.

Quân Trì không thể không thay đổi cách nhìn Tiểu Hôi, nghĩ thầm mới sinh ra không lâu, thế mà đã lợi hại đến vậy.

Nhạc Ly và Hoa Hòa căn bản mặc kệ đứa con nhỏ này, rốt cục vẫn là Nhạc Ly duỗi tay về phía Nhạc Ban, thoáng cái cầm lấy nó, sau đó ném nó sang một bên, Nhạc Ban không phục xì xì kêu cả buổi, lớp vảy trên người chưa đủ cứng rắn, bị Tiểu Hôi mổ thành không ít vết thương, nó đành phải cuộn người tự an ủi vết thương trên người.

Tiểu Hôi cũng chẳng tốt hơn Nhạc Ban, mất không ít lông, một bên cổ thậm bị trụi mất.

Quân Trì đành phải chạy tới bắt lấy nó, ôm vào trong ngực, không cho nó tiếp tục xằng bậy.

Một nhà Nhạc Tu diễn tả đại khái tình huống nơi này, ba người Quân Trì cộng một xà đành phải lập kế hoạch tu luyện ở đây trước, đợi đến khi trụ trời hình thành giọt Thần Long chi thủy đầu tiên, đến lúc đó xem thử có Thần Long nào thức tỉnh đưa bọn họ trở về hay không.

Mà theo lời một nhà Nhạc Tu, khi giọt Thần Long chi Thủy đầu tiên hình thành, toàn bộ Thần Long Chi Uyển đều cảm ứng được, nên không cần đến chỗ trụ trời trông coi làm gì.

Tư Mã Hoài vừa vặn muốn nhờ Long tức hình thành uy áp để tu luyện, Nguyên Tiêu cũng có ý này, Quân Yến cũng rất muốn tu luyện dưới uy áp trầm trọng, thế nên Quân Trì dĩ nhiên không có quyền lên tiếng, số ít phục tùng số đông, vạch ra kế hoạch ở lại Đông Cảnh Sơn tu luyện.

Ba người một xà cộng theo một Tiểu Hôi, sau khi được một nhà Nhạc Tu đáp ứng, bọn họ tìm kiếm thiết động phủ giữa một mảnh sơn mạch, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ở Thần Long Chi Uyên.

Một nhà Nhạc Tu, Nhạc Tu cùng phu nhân hắn Hòa Hoa, đại đa số thời gian đều bế quan tu luyện, trừ phi có người hoặc yêu thú muốn xông vào Long Cốt Sơn, bọn họ mới xuất quan giải quyết vấn đề, thế nhưng việc này rất hiếm, bởi vì càng gần Long Cốt Sơn, uy áp Long tức càng nặng, người tu vi càng cao, uy áp lại càng mạnh hơn, cho nên trên cơ bản không có tu sĩ hay yêu thú cường đại nào tiếp cận Long Cốt Sơn.

Long Cốt Sơn tựa như một dãy núi uy nga mờ ảo dưới những đám mây, chỉ có thể muốn mà không thể thành.

Mà đứa con nhỏ nhất nhà hắn – Nhạc Ban, thì quăng cho đứa con lớn Nhạc Ly giáo giục.

Nhạc Ban nhìn trông rất nhỏ, nhưng cũng đúng thôi, sinh ra ở gần Long Cốt Sơn, bị uy áp Long tức đè nặng đương nhiên phát triển không thoải mái gì, kỳ thực nó đã hơn một trăm tuổi, thời gian sống trong trứng thì dài hơn nữa.

Nó quả thực bướng bỉnh, chỉ cần Nhạc Ly lơ là không chú ý, nó liền đi gây chuyện.

Mấy ngày này, việc nó thích làm nhất là chạy tơi nơi ở của bọn Quân Trì — đánh nhau với Tiểu Hôi.

Ban đầu Quân Trì còn sợ một ưng một xà trở thành thiên địch, không muốn nhìn đứa này ăn đứa kia, quan sát nhiều ngày, phát hiện chúng nó ngoài đánh và đánh, thì không làm ra mấy chuyện quá nguy hiểm, nghĩ rằng hai nhóc đồng lứa vì quá tịch mịch, nếu lỡ ăn mất đối phương, thì sẽ không còn ai làm bạn nữa, thời gian dần trôi qua, cả hai có vẻ cũng hiểu đúng mực, đánh tới một lúc nhất định, sẽ biết dừng tay. Thậm chí có khi Tiêu Hôi còn nhảy vào hồ bắt cá cho Nhạc Ban ăn, đôi khi Nhạc Ban cũng ngậm trái cây đem cho Tiểu Hôi, nhưng Tiểu Hôi không thích ăn trái cây, vậy mà có lần nó không muốn từ chối hảo ý của Nhạc Ban, ăn một trái, vị chua khiến nó vùng vẫy bay loạn trên trời, Nhạc Ban thấy kế thành thì vui vẻ lăn qua lăn lại trên đất, sau đó cả hai tiếp tục đánh nhau.

Quân Trì đứng trên ban công nhìn hai đứa tụi nó, cảm thấy buồn cười, sau đó không thèm quản chúng nữa.

Tư Mã Hoài và Nguyên Tiêu đều cư ngụ bên trong động phủ, Quân Trì là Chu Tước, rất không thích trú ở sơn động, cho nên hắn và Quân Yến xây xây một căn nhà gỗ trên một gốc đại thụ cách bọn họ không xa.

Nhà gỗ rất nhỏ, bên trong chỉ có mỗi một gian phòng, chính là phòng ngủ.

Hắn và Quân Yến đều tu luyện, trên căn bản, nơi này không chỉ để ngủ mà còn dùng để ngồi tĩnh tọa.

Thời gian trôi nhanh.

Mới đây đã qua ba năm.

Bốn mùa ở Thần Long Chi Uyên đều là mùa xuân.

Quân Trì ngây ngốc ở Đông Cảnh Sơn ba năm, thời gian dần trôi, dù có biến thành Chu Tước, hắn cũng thích ứng với uy áp xung quanh rồi.

Sáng sớm, hắn biến thành Chu Tước bay đi tìm thức ăn, Tiểu Hôi trong vòng ba năm cũng lớn hơn nhiều, lúc giương cánh, cũng rộng hơn nửa trượng, nghe nói như thế đã là chậm, bởi vì bị uy áp long tức Đông Cảnh Sơn chèn ép cho nên không lớn nổi như bình thường.

Nhạc Ban là xà, không biết bay, cho nên vòng vòng quanh lưng Tiểu Hôi.

Tiểu Hôi tức thì đến cạnh Quân Trì, bọn họ bay rất xa, đến gần một con sông lớn, Quân Trì bắt ít cá làm thức ăn cho Quân Yến và Tư Mã Hoài, mà Tiểu Hôi và Nhạc Ban thì đã ăn no nê luôn rồi.

Sau đó Quân Trì lại đi hái thêm ít trái cây, rồi mới mang đồ đã thu hoạch quay trở về.

Tiểu Hôi không thích nước, Nhạc Ban dù là yêu thú thuộc tính Hỏa, nhưng cũng ưa thích nước hơn nó, thế nên khi Nhạc Ban phun nước về phía Tiểu Hôi, một ưng một xà cứ thế mà đáng nhau trên bờ sông.

Quân Trì không thể không tỏ vẻ nổi giận, “Tiểu Hôi, Nhạc Ban, còn không mau dừng lại, ta không chờ các ngươi nữa đâu đấy.”

Mặc dù sau khi Thần Long Chi Uyên sụp đổ, vẫn trong quá trình trùng tu, yêu thú không nhiều, hơn nữa tu vi cũng không cao, nhưng so với hai đứa tay mơ như Tiểu Hôi Nhạc Ban, thì đã rất lợi hại, hai đứa này vì bướng bỉnh, mém chút nữa bị vằn tê chén sạch, may mà có Quân Trì tới cứu mạng, thế nên mấy ngày về sau, đều bị Quân Yến oán trách, vì sao ngày nào cũng ăn thịt vằn tê chứ.

Quân Trì bình tĩnh trả lời như cũ: “Còn chưa ăn xong, đương nhiên phải tiếp tục ăn hết, chẳng lẽ muốn lãng phí sao?”

Tiểu Hôi và Nhạc Ban bị vằn tê giáo huấn, dù chúng to gan lớn mật, nhưng cũng biết lợi hại, nghe Quân Trì kêu to, một xà một ưng vội ngừng đánh nhau, Tiểu Hôi để Nhạc Ban quấn lên cổ của nó, sau đó đến chỗ Quân Trì, hai con điểu liền bay trở về.

Sắp đến gần Đông Cảnh Sơn, Quân Trì đột nhiên cảm thấy linh khí ở Long Cốt Sơn bỗng dưng chấn động.

Chỗ Long Cốt Sơn, thần thức không thể chiếu xuyên qua, hết thảy mọi thứ bên trong đều quá mông lung.

Long Cốt Sơn nhìn như rất gần, kỳ thực phi thường xa.

Bọn Quân Trì ở đây ba năm, chưa từng tới đó bao giờ.

Linh khí chấn động theo thời gian ngày càng lớn, Quân Trì dặn Tiểu Hôi dẫn Nhạc Ban về, hắn muốn qua đó xem tình huống thế nào.

Tiểu Hôi không vui, cũng muốn đi theo.

Quân Trì không có cách nào, đành phải mang hai con ghẻ kí sinh theo.

Bay càng gần, mới phát hiện linh lực chấn động, là từ Nhạc Ly đang đối chiến cùng vài tu sĩ.

Nhạc Ly không còn trong trạng thái nửa người nửa xà nữa, mà hoàn toàn hóa thành một con cự mãng cực lớn.

Mà mấy tên tu sĩ kia, nhìn chẳng phải đèn cạn dầu, hơn nữa hợp tác rất ăn ý, một mực kiềm chế Nhạc Ly, Nhạc Ly là yêu thú cấp tám, giống như cha mẹ mình, sắp hóa thành Giao Long, hơn nữa hắn sinh ra ở Đông Cảnh Sơn, cho nên lực lượng hơn người, cũng chả kém gì cha mẹ hắn, nhưng mà lúc này đấu với tận mấy tu sĩ, hắn lại chẳng chiếm được thượng phong.

Nhạc Ban phát hiện ca ca đánh nhau với người ta, vì vậy cũng điên cuồng, xì xì gọi bậy trên lưng Tiểu Hôi, muốn qua đó hỗ trợ.

Quân Trì nhìn thoáng qua Nhạc Ban, nói với Tiểu Hôi: “Ngươi tranh thủ thời gian mang theo Nhạc Ban rời khỏi nơi này. Các ngươi mà qua đó, mấy tu sĩ kia chỉ cần dùng một thuật pháp, cũng đủ giải quyết cả hai rồi. Bây giờ ta đi hỗ trợ trước, nếu vẫn không thấy ta trở về, ngươi liền kêu Nguyên Tiêu hoặc Quân Yến Tư Mã Hoài đến hỗ trợ.”

Mặc dù Tiêu Hôi thường rất bướng bỉnh, nhưng dưới ảnh hưởng của khí tức Thần Long, nên khai trí từ rất sớm, dù Quân Trì có nói gì, trên cơ bản nó đều hiểu, lúc này đây, Quân Trì bảo nó quay về, nó quả thật bay về tìm viện binh.

Mà Nhạc Ban không vui, nó muốn đến chỗ ca ca, vì vậy liền nhảy xuống lưng Tiểu Hôi, nhưng Tiểu Hôi lại rất tận trung với cương vị công tác, thoáng cái vọt xuống, dùng móng vuốt chộp lấy Nhạc Ban đang rơi giữa không trung, mang theo nó bay trở về.

Quân Trì bay tới chỗ Nhạc Ly đánh nhau với mấy tu sĩ, ở xa xa, phát hiện đám tu sĩ đó, tổng cộng có bảy người, năm nam hai nữ, chỉ sợ tu vi Kim Đan hoặc cao hơn.

Mà nguyên nhân khiến bọn họ có thể chế trụ Nhạc Ly, chính là loại pháp bảo trên người, tản mát một màn hào quang mang theo tia sáng màu đen, thủ hộ bọn họ ở bên trong, cái pháp bảo đó, khiến ảnh hưởng của uy áp Thần Long giảm bớt không ít, giúp bọn họ dễ dàng sử dụng một ít công pháp.

Nhạc Ly là yêu thú cấp tám, năng lực cường hãn.

Bảy người tu sĩ, bốn người kiềm chế hắn, ba người không ngừng công kích.

Nhạc Ly dù ở thế hạ phong, nhưng cũng không chịu thiệt thòi lớn.

Một tên tu sĩ cầm cái cờ đen trong tay, cờ đen óng ánh văn tự và đồ án huyền ảo, màu đỏ như máu, mang theo cảm giác âm tà tàn độc.

Gã cầm cờ đen rung rung trước mặt Nhạc Ly vài cái, lập tức có vô số hắc khí bổ nhào về phía hắn, lần lượt hiện ra âm tà vặn vẹo mang theo gương mặt oán độc.

Mặt khác, mấy người kiềm chế Nhạc Ly khiến hắn không cách nào né tránh tà khí đập vào mặt.

Nhưng trước khi tà khí bổ nhào về phía hắn, Nhạc Ly há miệng phun một ngụm lửa nóng bỏng màu đỏ thẩm, lửa và tà khí chạm vào nhau, tà khí không hoàn toàn bị tiêu tán, phát ra vô số tiếng gào thét chói tai, thứ tà khí màu đen đó liền biến thành những sợi tơ tản nhau ra…

Người cầm cờ đen bay lên không trung, lại đánh ra một chuỗi hạt châu, hạt châu cũng có màu đen, mơ hồ lộ ra huyết quang, sau khi vụt ra, liền hóa thành vô số huyết châu, huyết châu tụ lại một chỗ, biến thành một mạng lưới khổng lồ, mạng lưới lưu động thêm thật nhiều huyết sắc nữa, bao phủ quanh Nhạc Ly.

Mà lúc này, tu sĩ phía sau Nhạc Ly, trên tay đeo một bao tay, cách khoảng hư không cào Nhạc Ly, chỉ thấy năm con quái vật bay ra từ năm ngón tay gã, ào về phía Nhạc Ly.

Lúc này Nhạc Ly hoàn toàn cố trước không thể cố sau, hắn ngửa đầu rống to một tiếng, khiến hắc khí huyết châu hình thành một mạng lưới khổng lồ bị chấn động một hồi, sau đó hắn phun hỏa cầu về phía mấy người tu sĩ đứng cách đó không xa, hất cái đuôi lên, đánh năm con quái vật đang nhào tới văng ra xa, một con trong số đó thậm chí vỡ nát.

Chẳng qua con quái vật vỡ nát lập tức khôi phục, tiếp tục đánh về phía hắn.

Tốc độ Nhạc Ly rất nhanh, nhưng không chống cự nổi bảy tu sĩ đẳng cấp cao tấn công một lượt.

Hắn lại bị vây quanh lần nữa, hai tu sĩ cầm trường kiếm, kiếm khí bảy tấc đánh về phía hắn, mà mạng lưới huyết châu bị chấn khai lại hợp trở về, trói lấy hắn.

Lúc Quân Trì đuổi tới đây, thì gặp phải tình cảnh này.

Khi Quân Trì muốn tiến lên công kích người cầm cờ đen, liền thấy Nhạc Ly giãy dụa, ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài, tiếng kêu vang vọng đến chân trời, thanh âm hắn khiến các tu sĩ chấn động lùi về một cự ly không xa, người cầm cờ đen sợ hắn trốn thoát, vội kêu mọi người đánh cấm chế ra.

Nhưng cấm chế còn chưa đánh lên người Nhạc Ly, chỉ thấy mạng lưới huyết châu trói buộc hắn bỗng nhiên sôi trào, như làn khói tản đi mất, mà bên trong thân thể Nhạc Ly phát ra một loại ánh sáng màu đỏ như huyết sắc, tiếp đến là một tiếng rống dài, trên trán hắn lập tức mọc lên hai cái sừng, sừng dần dài ra, lân phiến trên người cũng phát sáng, mà dưới thân hắn xoẹt xoẹt mấy tiếng, mọc ra bốn cái chân…

Theo sự biến hóa đó, một khí tức tuyệt cường ồ ạt thoát ra, đây đúng là khí tức của xà sau khi hóa thành Giao Long.

Hắn không ngừng rung đùi đắc ý, quất cái đuôi về phía đám tu sĩ, lại há mồm cắn hướng về tu sĩ cầm cờ đen.

Tu sĩ cầm cờ đen thấy tình huống không ổn lập tức muốn chạy trốn, Nhạc Ly phun một ngụm hơi thở bay thẳng tới, nếu như bị đụng phải, tất nhiên sẽ bị thiêu cháy.

Tu sĩ kia biết rõ lợi hại, vì vậy lấy một khối mai rùa màu đen ra, biến thành một tấm lá chắn lớn, chặn hơi thở đang phóng tới.

Mai rùa đụng phải hơi thở, rất nhanh liền hòa tan mất.

Nhưng như vậy khiến gã tranh thủ được ít thời gian, tên tu sĩ cầm cờ đen đó đã chạy về phía sau, tiếp cận Long Cốt Sơn.

Nhạc Ly muốn đuổi theo, nhưng sáu tu sĩ kia lại bò dậy công kích hắn.

Quân Trì thấy vậy, liền bay tới chỗ tu sĩ cầm cờ đen, lồng ngực vận khí, liên tục phun ra ba ngụm Chu Tước chi hỏa.

Trải qua ba năm tu luyện, Quân Trì có thể khống chế Chu Tước chi hỏa thành hình tròn, hơn nữa còn liên tục phun ra.

Tu sĩ cầm cờ đen thấy Chu Tước chi hỏa bắn tới, lập tức muốn né, không ngờ Chu Tước chi hỏa chỉ làm nổ tung khu vực xung quanh, chứ không định đánh lên người gã.

Vụ nổ khiến ánh sáng hộ thể trên người gã bị chấn động không ngừng, rõ ràng đã bị ảnh hưởng, nhất thời gã không còn cách để trốn thoát, vì vậy đành phải dừng lại.

Đúng lúc này, Quân Trì lại phun thêm một hỏa cầu về phía gã.

Gã không có thời gian lấy pháp bảo phòng ngự ra, đành phải giơ cái cờ đen kia lên chống đỡ, Chu Tước chi hỏa vừa tiếp xúc cờ đen, nó lập tức hóa thành khói đen dày đặc muốn bao phủ lấy ngọn lửa.

Chu Tước chi hỏa bị khói đen bao phủ hoàn toàn, không còn nhìn thấy nữa, tu sĩ thở phào nhẹ nhõm định tiến lên công kích Quân Trì, khói đen liền phát sinh biến hóa, từ bên trong bắn ra vô số quang tuyến, khói đen lập tức bị hào quang thôn phệ, hóa thành hư ảo, một khắc sau khi thiêu đốt cờ đen, ngọn lửa liền ập về phía tu sĩ, tu sĩ né tránh không kịp, bị đốt cả bàn tay.

Gã thống khổ kêu to, chưa kịp làm ra động tác khác, Quân Trì lại phun thêm một ngụm Chu Tước chi hỏa.

Giây tiếp theo gã bị bao phủ bên trong ngọn lửa Chu Tước.

Quân Trì nhìn gã bị thiêu hầu như không còn, lúc này mới tranh thủ thời gian trở về giúp Nhạc Ly giải quyết những người khác.

Hoàn chương 33.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.