Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em

Chương 7: Lại còn đấm vào mặt




Editor: Puck

Mang thai đúng là chuyện rất thần kỳ, nhất là khi nhìn bụng mình lớn lên từng ngày một, cảm giác làm mẹ tự nhiên sinh ra rồi, lập tức bay lên một tầng khác.

Mỗi ngày Thiên Ca Tuệ đều sẽ vuốt ve bụng mình, nói với bế, ca hát, kể chuyện xưa, thậm chí chơi khúc dương cầm du dương chậm rãi, bởi vì bác sĩ nói dưỡng thai rất quan trọng với đứa bé, cho nên, tất cả bắt đầu nắm chắc từ thai nhi.

Trong đó, để cho cô hưng phấn quá mức chính là cái bụng khẽ chấn động, cô biết đó là cục cưng trong bụng đá cô, cảm giác đó tuyệt vời không thể nói ra được, khiến cho cô kích động không thôi.

Nhưng mà cũng có lúc buồn bực, đó chính là hoạt động không tiện, ngủ, đi nhà cầu cái gì đều phải đỡ bụng, nặng trĩu, hơi đè tới sợ!

Cũng may mỗi đêm Úy Nam Thừa đều sẽ xoa chân, bóp chân xoa bóp cho cô, hoàn toàn là hình tượng ông xã hoàn hảo.

Lúc năm tháng, bụng cô đã đuổi kịp người sáu tháng, mẹ Nam và mẹ đều suy đoán có phải sinh đôi không.

Cô cũng hy vọng là sinh đôi, vẫn còn nhớ lúc học tiểu học, trong lớp có hai bạn nhỏ giống nhau như đúc, mặc quần áo giống nhau, làm động tác giống nhau, khiến cho cô hâm mộ không thôi.

Hy vọng nhường nào mình cũng có một chị em sinh đôi như vậy, nếu như trêu cợt người khác, khẳng định chơi rất vui, rất kích thích!

Buổi tối Úy Nam Thừa tan việc trở lại đã nhìn thấy Tuệ Tuệ một mình ngồi trên giường vuốt bụng cười khúc khích, không khỏi ngôi bên cạnh cô, hôn lên gương mặt béo mập của cô, “Cười ngây ngô gì đó?”

“Thừa, em hy vọng trong bụng là hai con gái sinh đôi, đến lúc đó em sẽ mặc cho chúng như công chúa nhỏ, khẳng định chơi rất khá.” Thiên Ca Tuệ ngã vào trong ngực ông xã, bắt đầu tưởng tượng.

“Chơi rất khá?” Thật sự không biết trong đầu nhỏ của Tuệ Tuệ nghĩ cái gì.

“Em cảm thấy mặc quần áo giống nhau chơi rất khá, tốt nhất dáng dấp lớn lên giống anh, sau khi lớn lên chắc chắn mê chết một đám lớn.”

“Giống như em cũng rất đẹp mắt.” Lúc không thích thì nhìn giống như nam sinh, thôn cô; lúc thích thì như bảo bối, quả nhiên người tình trong mắt chính là Tây Thi!

“Dáng dấp của anh càng thêm yêu nghiệt chứ sao! Hơn nữa còn là tự nhiên tinh khiết.” Thiên Ca Tuệ vừa cười vừa ra tay, móng vuốt sờ thẳng lên gương mặt tuấn tú của ông xã, cười đến được kêu là rực rỡ.

—__—‖‖

Tự nhiên tinh khiết ngược lại không sai, chỉ có điều yêu nghiệt sao! A Dần sắc nước hương trời mới được xưng tụng là yêu nghiệt, anh còn kém một chút như vậy, chỉ có điều từ trong miệng Tuệ Tuệ nói ra anh thật sự không biết đang khen hay chê anh?

Thấy sắc mặt ông xã hơi cứng ngắc, Thiên Ca Tuệ lập tức đưa môi thơm lên, làm nũng, “Người ta đang khen anh có sức quyến rũ!”

Anh đúng là thích nghe những lời này, lập tức như mở cờ trong bụng cắn một cái lên lỗ mũi Tuệ Tuệ, tỉ mỉ gặm nuốt, gặp đến người phụ nữ trong ngực cười “Hì hì” không ngừng.

“Thật nhột, em cảm thấy khí chất bé cưng phải bồi dưỡng từ nhỏ, không thể giống như em, luôn điên khùng tới điên khùng lui.” Thì ra người này còn tự ti, cảm thấy phong cách của chính mình không được tốt.

“Anh thích em như vậy.” Trong mắt Úy Nam Thừa tràn đầy cưng chiều.

“Ba hoa! Lúc anh còn bé rõ ràng đã nói ghét em nhất đấy.” Người nào đó rõ ràng lôi nợ cũ ra.

“Em nói đó là khi còn bé, nói khi đó vốn không tính toán gì.”

Mọi người đều nói đứa nhỏ yêu thích trực tiếp nhất, cho nên khi đó anh thật sự rất ghét em.” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ nghiêm túc.

Úy Nam Thừa: “...”

Điều này để cho anh nói gì cho phải đây? TRả lời không tốt, không phải giống như đều không đúng.

“Thật ra thì, khi còn nhỏ em cũng rất ghét anh.”

Úy Nam Thừa: “...”

Xem đi, đây hoàn toàn là trả thù trần trụi.

“Tất cả mọi người đều nói anh là thiên tài, là thần đồng, mà em cảm thấy anh cả ngày lẫn đêm chỉ biết đọc sách học bài, không hề ra ngoài chơi với mọi người, giống như hũ nút, rất không thú vị!”

“Anh có chơi với bạn ở trong phòng, chỉ có điều em không nhìn thấy mà thôi, hơn nữa tụi anh chơi hoàn toàn không giống em.”

“Các anh đó là thâm trầm, trốn ở trong phòng chơi cao thượng! Khi đó đứa nhỏ trong đại viện không có mấy người không nghịch bùn, không leo cây, không trèo tường, đây mới thật sự là tuổi thơ!” Thiên Ca Tuệ dẩu môi, khi còn bé không chơi những thứ đó thì lúc nào chơi chứ?

Úy Nam Thừa vẫn cảm thấy lúc này không nên cãi lại Tuệ Tuệ thì tốt hơn, cô nói cái gì thì là cái đó đi, dù sao những thứ kia cũng đã là quá khứ rồi.

“Ngoan, phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Lại ngủ, nhưng mà em không muốn ngủ! Người ta đã rất lâu không lên mạng rồi, muốn chat webcam với Yên nhi, Cầu Cầu.” Làm nũng thêm ăn vạ.

“Có phóng xạ.”

“Không phải anh và em mua quần áo đề phòng phóng xạ rồi sao?’

“Tác dụng của nó không lớn.”

“Vậy xưởng sản xuất nó làm gì?”

“Gạt người.”

“Gạt người anh cũng mua!”

“Cho nên anh mới bị lừa!” Người nào đó tỏ vẻ vô tội bình thường.

...

Thiên Ca Tuệ thua, thở phì phò nằm xuống ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhưng mà, khi Úy Nam Thừa tắm xong đi ra, lại phát hiện Tuệ Tuệ núp trong chăn chơi điện thoại di động của anh, còn chơi đến hưng phấn không thôi, ngay cả anh đến gần cũng không phát hiện ra.

Cố ý khẽ “Khụ khụ” hai tiếng, dù sao phụ nữ có thai không thể hoảng sợ, nếu bị hù dọa ra tốt xấu gì vậy chắc chắn thảm.

“Vừa rồi có người gọi điện thoại cho anh, cho nên em lấy tới chơi, anh không cần nhìn em chằm chằm như vậy! Mới mười phút thôi.” Tuệ Tuệ bất mãn chu môi, kể từ sau khi cô mang thai, máy vi tính, điện thoại di động toàn bộ bị tịch thu!

Quả thật muốn ép người đến điên khùng!

Úy Nam Thừa vén chăn lên ngồi vào, dịu dàng nói: “Em còn muốn chơi cái gì? Chỉ cần phụ nữ có thai có thể chơi, anh đều dẫn em đi.”

Rõ ràng chính là trứng thúi! Còn giả bộ vô tội như vậy! Còn hỏi cô muốn chơi cái gì? Nâng cao bụng bự có thể đi đâu chơi? Hu hu... Rõ ràng là lừa bịp mà!

“Em muốn chơi anh!” Thiên Ca Tuệ tức giận dạng rộng chân trên người ông xã, vẻ mặt hung ác bóp cổ anh.

“Chậm một chút! Đừng làm đứa bé bị thương.” Úy Nam Thừa ngược lại không thấy bị cô bóp cổ sẽ bị thương bao nhiêu, mà chỉ sợ tư thế dạng chân như vậy của cô có thể làm đau mình.

“Anh còn biết đau lòng đứa bé, không yêu thương em rồi!” Thiên Ca Tuệ đùa giỡn thành lưu manh, mím miệng định khóc.

“Em và đứa bé đều là tâm can bảo bối của anh.” Anh cảm thấy càng ngày lời tâm tình mình nói ra càng buồn nôn rồi, hơn nữa mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.