Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em

Chương 51: Anh Nên Thay Đổi Tính Tình Của Mình Đi




Trình Tử Nga vốn cao ngạo, tính cách cực đoan, nhưng nàng có lí do để kiêu ngạo, tiên pháp trong tay mười phần tinh diệu, có thể thấy nàng đã khổ công tập luyện ra sao.

Roi thứ nhất không quất trúng Quân Yến, nàng cũng chẳng để ý, chỉ tiếp tục uốn thân, roi như cơn gió lốc không kẽ hở bay vút về phía Quân Yến.

Quân Yến đương nhiên không ngồi yên chờ chết, thả Kim Hỏa Hoàn ra, Kim Hỏa Hoàn từ một hóa hai trực tiếp cản trở đường roi Trình Tử Nga, Tử Đằng Tiên và Kim Hỏa Hoàn va chạm phát ra tiếng keng keng kim loại, thậm chí còn bắn ra tia lửa, hai pháp khí thuộc tính Hỏa đụng lên nhau, lửa bùng lên càng lớn.

Mặc dù tu vi Quân Trì không cao, nhưng cũng hiểu một ít kĩ thuật đối chiến, lúc trước Quân Yến có thể biến Kim Hỏa Hoàn ra thành tám, ta thấy điều khiển tám cái đã là cực hạn của y.

Quân Yến chỉ mới Luyện Khí tầng ba, linh khí đương nhiên có giới hạn, vì vậy khả năng thao túng từng cái sẽ giảm xuống.

Thế nên Quân Yến chỉ biến ra hai cái Kim Hỏa Hoàn đối kháng với Trình Tử Nga, đó là một quyết định sáng suốt.

Trình Tử Nga vốn theo đà từng bước áp sát nhưng từ khi thả Kim Hỏa Hoàn ra, cỗ khí thế của nàng nhanh chóng bị chặn lại.

Trình Tử Nga chỉ là Luyện Khí tầng bốn, pháp khí trên người chắc hẳn không nhiều, hoặc dù có pháp khí nhưng năng lực lại có hạn không thể thao túng cả hai, cho nên chỉ một mực cầm Tử Đằng Tiên, dùng công pháp tinh diệu công kích Quân Yến.

Tiên pháp của nàng vừa công vừa thủ, nhìn thôi đã biết khó mà phá giải, Quân Yến mặt vô biểu tình, trông có vẻ chẳng phí công tốn sức gì, Quân Trì thậm chí còn nhìn không ra ai đang ở thế thượng phong nữa.

Liễu Chân Mính đứng cạnh Quân Trì thấp giọng nói nhỏ, “Tiên pháp Trình Tử Nga còn gọi là Vũ Thiên Cuốn, một tiên pháp rất lợi hại, bất quá nghe nói nàng chỉ mới luyện tới trụ cột chương thứ nhất, chương Thuận Phong, mặc dù trông linh động đấy, nhưng lực đạo vẫn chưa đủ.”

Đôi mắt Quân Trì theo dõi trận chiến sát sao, chỉ sợ Quân Yến bị thương.

Mặc dù lòng đầy lo lắng, nhưng vẻ mặt Quân Trì vô cùng trấn định, hắn biết rõ năng lực bản thân vẫn chưa đủ, về sau Quân Yến chỉ có thể tự bảo vệ chính mình, trận chiến này sẽ giúp y tiếp thu kinh nghiệm và giáo huấn, về sau từ bỏ tính cách lỗ mãng, hoặc biết phải nâng cao năng lực để tự bảo vệ, đều tốt cả.

Quân Yến một mực sử dụng Kim Hỏa Hoàn đối kháng Trình Tử Nga, nhìn như vẫn đang thủ, đứng bên cạnh Quân Trì và Liễu Chân Mính là năm người nam nữ đó, vị thiếu nữ nói chuyện với Trình Tử Nga lúc nãy cũng là tu vi Luyện Khí tầng ba, chứng kiến cảnh này chỉ cười nói, “Tiên pháp Tử Nga muội muội ngày càng tinh diệu, cái tên tiểu tử kia dù được xưng là thiên tài nhưng tuổi tác còn nhỏ, lại kiêu ngạo tận trời, bây giờ thì biết rồi đó, dù có thiên phú nhưng không biết chăm chỉ khắc khổ tu luyện, thì cũng phải chịu khổ thôi.”

Một thiếu niên bỗng nói: “Đúng vậy, cứ theo đà này, Quân Yến sẽ thua dưới roi Tử Nga muội muội.”

Bởi vì Quân Trì không đủ tu vi cho nên xem không hiểu, nghe lời bọn họ nói thì rất lo lắng.

Hắn không thể làm gì khác ngoài tự nhắc mình phải thật trấn định, rồi chăm chú nhìn tình hình trong sân, không biết có phải do hắn tập trung quá hay không, mà lại có thể nhìn rõ quỹ đạo tiên pháp của Trình Tử Nga, mặc dù tiên pháp nàng nhìn rất ác liệt, nhưng mang theo cảm giác bất lực, đoán chừng linh khí tiêu hao quá nhiều, cho nên bây giờ có hơi quá sức, lại nhìn sang Quân Yến, bộ dạng y vẫn không thay đổi gì, trên khuôn mặt bánh bao lộ ra ánh mắt lạnh lùng.

Quân Trì thấy Quân Yến đột nhiên chuyển hướng sang bên cạnh một bước, Kim Hỏa Hoàn cũng lệch sang một bên, vốn thế phòng thủ rất cẩn mật, lúc này lại lộ ra sở, Trình Tử Nga phát hiện ra nó, liền vung roi đánh về phía Quân Yến, Quân Yến thoáng nhấp môi một cái, Kim Hỏa Hoàn từ một biến thành hai quấn lấy Tử Đằng Tiên, ngay lúc Trình Tử Nga còn ngạc nhiên, Quân Yến không lui mà tiến, đạp chân lên mặt đất khiến nó nứt một lỗ sâu, ngay tức thì phóng tới mặt Trình Tử Nga, Kim Hỏa Hoàn còn lại cũng chia ra thành hai, một cái bay thẳng tới tay cầm roi của nàng ta, cái kia bay đến tay Quân Yến, trực tiếp tập kích mặt Trình Tử Nga.

Trình Tử Nga muốn kéo roi về phòng thủ, không ngờ Kim Hỏa Hoàn quấn lấy roi nàng ta vô cùng chặt, căn bản không thể kéo về, mà cái Kim Hỏa Hoàn kia đã công kích tới tay nàng, vì muốn bảo vệ bàn tay, không thể không buông roi, thời điểm Quân Yến muốn tập kích mặt nàng, nàng nhanh lẹ lui về phía sau, hơn nữa còn muốn lấy thanh kiếm ra cản trở Quân Yến, đúng lúc này, hai Kim Hỏa Hoàn bay tới từ đằng sau, trực tiếp tập kích phần lưng, nàng hoàn toàn không ngờ Kim Hỏa Hoàn sẽ đánh từ phía đó, khi cảm nhận được thế công của nó đã không kịp tránh né nữa, hung hăng đánh lên lưng nàng, khiến cả người nàng ập về phía trước, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống, lúc này, Quân Yến đã tới trước mặt Trình Tử Nga, Kim Hỏa Hoàn trong tay kề sát cổ nàng.

Trong khoảnh khắc đó, Trình Tử Nga cảm nhận được khí thế cường đại của Liễu Quân Yến, quả thực như một ngọn núi nguy nga đè thẳng lên nàng, khiến nàng hầu như không thở nổi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng cứ tưởng đến lúc thì ngừng, đang định mở miệng xin nhận thua, không nghĩ Quân Yến chẳng phải nam nhân thương hoa tiếc ngọc gì, Kim Hỏa Hoàn lập tức quẹt qua mặt nàng.

Trên lưng Trình Tử Nga bị thương, nàng còn cố chịu đau nhức không phát ra tiếng, nhưng lúc này đau đớn xen lẫn sợ hãi khiến nàng hét toáng lên.

Sau tiếng hét lớn của nàng ta, là tiếng Quân Trì rống to: “Quân Yến!”

Quân Trì thấy động tác của Quân Yến, hắn hoàn toàn nhìn rõ quá trình thua cuộc của Trình Tử Nga, Kim Hỏa Hoàn công kích bàn tay cầm roi của Trình Tử Nga, khiến nàng ta phải rút tay về né, sau đó Kim Hỏa Hoàn phân ra thành hai, đánh về phía sau nàng ta.

Một chiêu này của Quân Yến, khiến Trình Tử Nga không còn đường lui, thật sự là mười phần tinh diệu.

Bất quá Quân Trì cho rằng khi Quân Yến thắng, y sẽ đứng dậy để Trình Tử Nga nhận thua, không nghĩ tới Quân Yến lại làm mặt nàng bị thương.

Đối với một nữ nhân mà nói, khuôn mặt quan trọng cỡ nào nha, có thể tùy tiện đụng hay sao?

Quân Yến chỉ là tiểu quỷ bảy tám tuổi không chút căn cơ, Trình Tử Nga là người Tông gia, cũng chính là chất nữ của chủ mẫu gia tộc này, đánh nàng thua thì thôi, sao có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, về sau sao lăn lộn ở Liễu gia Tông gia được. Cho dù bọn họ có bá bá Liễu Huy Hải tương đối trâu bò, nhưng ông đã bế quan tu luyện ở Ngọc Đài Môn, không thể giờ giờ khắc khắc bảo vệ bọn họ.

Quân Yến vì tiếng rống to của Quân Trì mà dừng tay lại, lui về phía sau hai bước, sáu Kim Hỏa Hoàn biến về làm một, bay tới cổ tay Quân Yến, trở thành một cái vòng, đeo lên cổ tay y như một món trang sức.

Còn Trình Tử Nga bưng lấy mặt khóc nức nở, mặt đầy nước mắt.

Năm người đi theo Trình Tử Nga không ngờ tình huống chuyển ngược nhanh như vậy, đều rất khiếp sợ, sau khi khiếp sợ xong, liền chạy tới an ủi nàng ta.

Quân Yến không liếc bọn họ lấy một cái, đi tới bên cạnh Quân Trì, Quân Trì nhíu mày giáo huấn hắn: “Vì sao ngươi lại làm mặt nàng bị thương?”

Quân Yến tức giận trả lời, “Nếu ngươi không gọi ta, ta còn muốn dùng lửa thiêu cháy mặt nàng ta nữa kìa.”

Quân Yến quả thực bởi vì tiếng rống của Quân Trì mà thủ hạ lưu tình, Kim Hỏa Hoàn là pháp khí thuộc tính Hỏa, lúc bay tới mặt nàng, chỉ cần Quân Yến thúc giục ra, nhất định sẽ phun lửa cháy bỏng mặt Trình Tử Nga.

Quân Trì không ngờ Quân Yến còn nhỏ, cư nhiên không mang lòng thương hại, dám ra tay hung ác như vậy, khiến hắn khiếp sợ không nói nên lời, một lát sau mới nói: “Ngươi… Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Quân Yến xoay đầu nhìn Trình Tử Nga đang được năm người kia đỡ dậy, nói: “Lúc trước nàng ta dám mắng huynh đen như than.”

Quân Trì kinh ngạc “A” một tiếng, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, thầm nghĩ đây là loại logic gì đây, chẳng lẽ bởi vì hắn đen, người khác nói hắn đen, cho nên Quân Yến muốn thiêu người khác thành đen luôn?

Liễu Chân Mính lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng nói với Quân Yến, “Quân Yến công tử, ngươi thật lợi hại.”

Quân Yến không để ý tới hắn, chỉ đứng bảo hộ trước người Quân Trì.

Trình Tử Nga bụm mặt, trên mặt có một đường màu đỏ, nàng dùng linh khí còn sót lại không bao nhiêu đi chữa trị mặt, nhưng dấu vết không tiêu trừ hoàn toàn, nữ tử nào cũng thích chưng diện, cho nên chỉ bụm mặt không dám buông.

Liễu Ngạn là tùy tùng của Trình Tử Nga nhưng chẳng tác dụng gì mấy, rất không có cảm giác tồn tại, lúc này thấy Trình Tử Nga bị thương, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Quân Trì Quân Yến, tu vi của hắn kém cỏi, không có biện pháp trả thù Quân Yến.

Ngược lại thiếu niên Trình gia, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mày rậm mắt to, lớn lên cường tráng, nói với Quân Yến, “Sao ngươi lại ra tay ngoan độc với một cô nương như thế, thật không chính khí, Trình Mi ta cho dù phải gánh cái danh ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng phải giáo huấn ngươi một phen.”

Hắn nói chính khí lăng nhiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, bình thường nhất định cũng là loại người chính trực, cổ tay hắn chuyển động, dưới vầng sáng màu lam nhạt xuất hiện một cây kiếm, sau đó hắn hướng Quân Trì làm một tư thế xin mời.

Liễu Chân Mính tranh thủ thời gian nói, “Trình công tử đây là có ý gì? Lúc nãy Trình Tử Nga tiểu thư muốn khi dễ Quân Yến công tử, sao không thấy ngươi đi ra chủ trì chính nghĩa. Ngươi là tu sĩ Luyện Khí tầng năm, còn Quân Yến công tử chỉ mới Luyện Khí tầng ba, ngươi không biết như vậy là quá khi dễ người hay sao. Lại nói Quân Yến công tử chỉ mới bảy tuổi, ngươi lớn hơn biết bao nhiêu.”

Liễu Chân Mính cơ hồ rụt cổ để nói lời này, hắn chỉ là nô bộc Tứ linh căn Luyện Khí tầng một, ở Đông viện Liễu gia đã thuộc về nhóm người dễ bắt nạt rồi, bây giờ dám đến chọc khách quý Trình gia, dù vì Quân Yến cho nên mới nói vậy, nhưng đến cùng chẳng khí thế gì mấy, chỉ dám rụt cổ lại nói.

Quân Trì căn bản không biết tên Trình Mi này là Luyện Khí tầng năm, nghe Liễu Chân Mính nói, khiến hắn càng lo lắng hơn, cũng nói: “Vị Trình công tử này, đệ đệ ta chỉ mới hơn bảy tuổi, tính vốn trẻ con, vừa rồi là tại Tử Nga tỷ tỷ muốn khi dễ người, còn hành vi bây giờ của ngươi thật sự là cố ý khi dễ một đứa nhỏ mà.”

Trình Mi nghe Quân Trì và Liễu Chân Mính nói thế, là kiếm tu, lòng hắn vốn mang theo chính khí, cảm thấy quả thật không nên đi khiêu chiến Quân Yến, vốn định thu hồi lời mời vừa rồi, không ngờ Quân Yến lại nói, “Ca ca, ta không sợ hắn, để ta tới chiếu cố hắn, vừa vặn ôn lại mấy công pháp đã học những ngày qua, không phải ngươi cũng muốn nhìn ta học thế nào sao, giờ là thời điểm tốt nhất rồi đó, bằng không chỉ có mình ta diễn luyện, ngươi xem rồi cũng không thấy ý nghĩa gì.”

Quân Trì nhìn y, muốn cho y hai cái bạt tay, nghĩ thầm đứa nhỏ ngươi có biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên* hay không, cuồng vọng như vậy, thật sự không muốn chết cũng phải chết, ta không hung hăng giáo huấn ngươi, là vì ta muốn dùng cách giáo dục tán thưởng ngươi, giờ thì chiều hư ngươi mất rồi.

(*) Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Xem ra hắn phải giáo dục theo kiểu một bữa roi, một bữa kẹo, nếu cứ cho kẹo thôi thì không được đâu.

Hoàn chương 11.

-+++-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.