Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em

Chương 32: Trở Nên Tham Lam




Hiện tại, Diệp điện ngoài Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch, còn có Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết. Tu Trạch Vũ người này, Tu Diệp Vân cũng không phải sợ y làm tức giận, bởi vì, y trước mặt người ngoài cực ít lộ bản tính.

Về phần Minh Tuyết, Tu Diệp Vân thường xuyên đi thăm y, hắn luôn cảm thấy, Minh Tuyết hiện tại luôn một bộ lo được lo mất, tuy nói, này cũng đều là Minh Tuyết tự tạo thành, nhưng… Hắn lại vẫn đau lòng a… Người nọ mỗi lần thấy mình, đều rất vui vẻ, sau đó sẽ nhào tới, chỉ là… Ngay khi sắp đụng tới mình, y lại chủ động đình chỉ động tác, sau đó sợ hãi rụt rè nhìn mình, “Diệp Vân… Ta có thể… Ôm ngươi một chút không…”

Chính những lời này, khiến trái tim Tu Diệp Vân không quá thoải mái. Tu Diệp Vân từng đã nói với Minh Tuyết, không cần cố kỵ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thế nhưng… Người nọ cố tình như có bóng ma, trước khi làm chuyện gì cũng đều sợ tới sợ lui.

“Ngươi đây rốt cuộc là làm sao vậy? Ta tha thứ ngươi … Chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu.” Tu Diệp Vân từng an ủi như vậy.

Thế nhưng Minh Tuyết lại cố chấp trả lời, “Ta biết… Ngươi tiếp nhận ta rồi… Lãnh phó hiệu trưởng cũng tiếp nhận ta rồi… Ta cũng muốn cùng ngươi một lần nữa bắt đầu, ta chỉ là không thể tha thứ chính mình trước kia đã làm sai, cho nên… Thực xin lỗi Diệp Vân, để ngươi lo lắng …”

Tu Diệp Vân gật gật đầu, cũng không bức bách Minh Tuyết. Nhớ rõ trước kia, Minh Tuyết vô luận phạm bao sai lầm lớn, đều chết sống không thừa nhận. Tựa hồ trong tư tưởng của y, mọi chuyện mình làm đều là đúng. Nhưng hiện giờ, nếu nhận thức được sai lầm, hẳn là chưa thể tự chấp nhận được.

Tu Diệp Vân cẩn thận quan sát, Minh Tuyết mỗi lần nói chuyện với mình, tay đều theo bản năng mà che bụng. Hắn hiểu được, kỳ thật Minh Tuyết tối áy náy, chính là hài tử kia. Trước kia không nhận sai, cho nên không cảm giác, hiện tại đã ý thức được, kia đó là cực đau khổ, đối với… mẫu thân hài tử mà nói.

Sau lại vài lần, Tu Diệp Vân cũng không trông cậy Minh Tuyết sẽ chủ động nhào tới, nên mỗi lần tới phòng y, đều đem Minh Tuyết ôm lấy, sau đó trấn an người nọ, có đôi khi, liền ngủ luôn ở phòng y, đương nhiên, sẽ không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là vì ngẫu nhiên một lần phát hiện Minh Tuyết gặp ác mộng, bởi vậy, hắn có đôi khi sẽ ngủ cùng Minh Tuyết.

Lãnh Quân Bạch thực lý giải, về phần Tu Trạch Vũ… Y cũng hay ‘ngầm’ đùa giỡn mấy trò trẻ con, nhưng cũng sẽ không cố ý lôi kéo mình, không để mình gặp Minh Tuyết.

Tức Vũ nói mình ‘điều hòa’ tốt lắm, sau lại nói mình ‘điều hòa’ không tốt, kỳ thật, này cũng không phải do bản thân? Chung quy, còn không phải mấy người kia tự nghĩ thông suốt? Tu Diệp Vân cười cười, thật sự thực cảm tạ những người bồi bên hắn.

Ở Tiên Diệp quốc, Tu Diệp Vân từ đầu là cô độc đến hiện tại là thỏa mãn, dù sao ban đầu lẻ loi một mình, hiện tại đã có ba người làm bạn bên cạnh mình, còn có tiểu mặt than người ta bật cười. Duy nhất làm cho hắn vướng bận chính là Minh Tinh, hắn hy vọng, ít nhất trước khi hài tử ra đời có thể trở về, ít nhất, cho hắn một cơ hội được chiếu cố Minh Tinh.

Đúng rồi, còn có Duẫn Phàm, trí nhớ về ngày đó giết chết Vân Na đã toàn bộ khôi phục. Không biết Duẫn Phàm sau đó sẽ như thế nào, vốn là Huyết tinh linh có thể chế âm u, hiện giờ nhìn thấy toàn bộ quá trình mẫu thân mình bị giết, không biết có thể điên mất không? Rất kỳ quái, có lẽ vì là huyết thống đi, Tu Diệp Vân đối với Duẫn Phàm, không thể hận nổi. Nhưng hắn cùng Duẫn Phàm về sau sẽ thế nào, thật đúng là không thể nói rõ …

Khi đã trải qua cái loại thống khổ sinh ly tử biệt, Tu Diệp Vân chỉ hy vọng, nếu như có thể không hận, như vậy… liền tha thứ đi, thế nhưng… không thể dễ dàng như vậy…

Đêm nay, Tu Diệp Vân ngủ một mình, không tới bất luận phòng ai, nửa đêm, hắn đang ngủ say, đột nhiên bị người lay tỉnh. Tu Diệp Vân mở mắt, “Tức Vũ?” Tu Diệp Vân nhanh chóng bò dậy, người này phá lệ chạy tới tìm mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? “Làm sao vậy?”

“Ngọc đế đáp ứng lập thông đạo an toàn giữa Tiên Diệp quốc cùng Linh Vực, có điều đây là tự mình khẩn cầu, cho nên Ngọc đế không phái người giúp đỡ.” Tức Vũ buồn bực bĩu môi, “Ta nghĩ mô phỏng theo thượng giới cơ ở Linh Vực làm phương tiện thông hành, ngươi mấy ngày tới đến cùng ta nghiên cứu.”

“Nhưng mà…” Tu Diệp Vân nhíu mày, hẳn nên để hắn nói một tiếng với bọn Quân Bạch đã.

“Để giấy lại là được rồi, ta cũng không nói với mấy người nhà ta, ngươi ngẫm lại xem, chúng ta cái gì cũng không hiểu, vạn nhất lúc tìm tòi lại gây nổ cái gì, nếu bọn hắn cố ý muốn đi theo, sau đó trùng hợp xảy ra loại chuyện này thì làm sao bây giờ? Phải bảo đảm an toàn của bọn họ.”

Tu Diệp Vân cảm thấy Tức Vũ nói có lý, vì thế, liền để lại giấy nhắn ở khe cửa phòng Lãnh Quân Bạch: Không cần tìm ta, thực mau trở lại.

Vì thế, mấy ngày nghiên cứu thực vất vả. Có thể nói như vậy, hai người này căn bản là không thể làm gì. Hai người kiếp trước cũng không phải khoa học gia gì, làm sao biết làm mấy thứ này? Bọn họ hiện tại cái dạng này, chẳng khác nào đang đi chế tạo phi cơ, mà hai người trùng hợp cũng chưa kế thừa ưu điểm thành diễn viên vạn năng, vì thế… Bi kịch …

“Ngươi nói, ngươi kéo ta đến đây, chính là để ngẩn người?” Tu Diệp Vân cảm thấy cực kỳ thất bại, muốn tạo ma pháp, hắn làm thực nhanh, muốn làm phi cơ? Kháo… Không biết!

“Không có biện pháp, Ngọc đế đang ngóng ta cầu hắn, ta sao có thể đi cầu?” Tức Vũ nói như thế.

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Cứ ngồi như vậy, căn bản không ra hiệu quả gì, nhưng thật ra có thể làm cho mông bốc khói vài lần…”

Tức Vũ khóe miệng giật giật, “Trí nhớ của ngươi thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Có ma pháp gì, có thể làm cho ngươi đã gặp qua cái gì đều không thể quên được không?”

“Có…”

“Vậy ngươi có ma pháp thấu thị không?” (nhìn xuyên vật thể)

“Có…”

“Ta có biện pháp …”

Vì thế, Tu Diệp Vân không thể không nói, biện pháp của Tức Vũ có điểm mờ mịt. Đêm hôm đó, Tức Vũ không ở trong phòng, Tu Diệp Vân còn cảm thấy kỳ quái, người này không ngủ còn làm gì a? Vì thế, một giờ sau, hắn thấy Tức Vũ bay về, sau đó vung tay, một sợi dây thừng bay về phía mình, ngay sau đó, Tu Diệp Vân thấy phía cuối dây thừng nối với một cái… việt giới cơ…

‘Phanh!’

Việt giới cơ rơi xuống đất, tựa như một thiên thạch rơi, mặt đất bị tạc ra một cái hố to.

“Tức Vũ, sẽ gây chết người đó.”

“Phải phải, nó nặng quá, ta đã sắp mệt chết đi được.”

Tu Diệp Vân bĩu môi, hắn cũng không phải ý đó. Vì thế, thấy việt giới cơ, Tu Diệp Vân đã hiểu được ý Tức Vũ. Chính là dùng thấu thị xem cấu tạo bên trong việt giới cơ, sau đó nhanh chóng ghi nhớ, sau đó họa ra bản vẽ, chế tác linh kiện cuối cùng đại công cáo thành. Có điều… “Tức Vũ, ngươi cảm thấy vẽ ra mấy cái linh kiện này là chúng ta có thể làm?”

Tức Vũ ngẩn người, “Hình như không thể…”

Đây không phải là hình như… là khẳng định. “Cho nên, ngươi hiện tại đem thứ này về…” Sau khi nói xong, Tu Diệp Vân lại nói, “Sau đó, sẽ đem ta đưa về.” Tu Diệp Vân lời vừa mới dứt, liền đột nhiên quay đầu nhìn cái việt giới cơ kia.

Tức Vũ nghi hoặc nhìn Tu Diệp Vân, cũng nhìn nhìn việt giới cơ, qua một lát, hắn thay đổi sắc mặt.

Hai người đối mặt một chút, “Đi mau!”

Tức Vũ lôi kéo Tu Diệp Vân lập tức bay lên không, sau đó liền nghe thấy ‘oanh’ một tiếng, bọn họ thấy nơi việt giới cơ rơi xuống đang bắn hoa lửa tung tóe. Hai người lăng trên không trung, sau đó thở ra một hơi.

Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, “Nó vừa rồi là nổ mạnh?”

“Còn rất đẹp…” Tức Vũ không nói gì.

“Quên đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi, đúng rồi, chuyện lần trước cầu ngươi…”

“Ta đã đi.” Tức Vũ đáp, “Minh Tinh hiện tại tốt lắm, có điều nghe nói đoạn thời gian trước không tốt lắm, rất nhiều ngày không ăn cơm.”

“Ta nhớ… hắn…”

“Ta đây hiện tại đưa ngươi đi?”

“Ta nói…” Tu Diệp Vân chỉ vào Tức Vũ, “Ngươi có thế đưa ta về Linh Vực?”

“Đúng vậy.” Tức Vũ gật gật đầu, sau đó lại nói, “Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nếu có thể, ta tự nhiên nguyện ý đem bọn ngươi đều đưa trở về, nhưng mà ta có thể đưa trở về, chỉ có ngươi, Tu Trạch Vũ cùng Minh Tuyết, bởi vì, thân thể Lãnh Quân Bạch hiện tại đã không còn thuộc về Linh Vực, hắn không đi theo ngươi, ngươi bỏ được sao?”

“Đương nhiên luyến tiếc.” Tu Diệp Vân trả lời thực mau, cũng chẳng cần tự hỏi, vấn đề này, còn cần suy nghĩ? Đáp án quá rõ ràng.

“Ngươi cũng không có khả năng vì Lãnh Quân Bạch buông tha cho Minh Tinh.”

Tu Diệp Vân ngẩn người, gật đầu. Đúng vậy, hiện giờ, là không có khả năng. Hơn nữa, hắn không có lý do gì cùng nhóm Lãnh Quân Bạch ở Tiên Diệp quốc tiêu dao khoái hoạt, mà bỏ lại Minh Tinh một mình ở Linh Vực thống khổ.

“Cho nên, cần phải lập thông đạo mới được.” Tức Vũ cuối cùng nói.

Tu Diệp Vân nhíu mày, lại nói, nhất định là Diệp Hoài Hâm cũng không có khả năng đi cùng mình, y là Hoàng đế, cho dù có thể đi, y cũng không có khả năng bỏ lại mọi sự trong tay mà tới Linh Vực, bởi vậy, không chừng mình còn cần phải xuyên qua giữa Linh Vực cùng Tiên Diệp quốc, huống chi, cũng không thể nhiều lần đều phiền toái Tức Vũ, cho nên, thông đạo cùng việt giới cơ cần phải giải quyết ngay.

“Tức Vũ, ta cảm thấy, chúng ta nghiên cứu việt giới cơ nhiều ngày như vậy, thật sự rất ngu xuẩn.” Tu Diệp Vân đột nhiên nói, “Ta trở lại Linh Vực, bảo Minh Tinh hạ phát một mệnh lệnh, cho chế tạo giả hỗ trợ thì tốt rồi?”

“Người luôn có lúc đầu óc trì trệ.” Tức Vũ nói, sau đó đẩy Tu Diệp Vân, “Ngươi đi đi!” Tu Diệp Vân liền biến xa ngàn dặm. Đương nhiên, Tức Vũ không có khả năng vô trách nhiệm như vậy, đưa Tu Diệp Vân đi xong, hắn liền tới Tiên Diệp quốc báo tin cho nhóm Lãnh Quân Bạch, để những người đó yên tâm.

Linh Vực, Lộ Vũ điện.

Tu Diệp Vân được Tức Vũ trực tiếp đưa tới tẩm cung của Minh Tinh, khi hắn đẩy cửa vào, Minh Tinh đang ngủ. Nơi này cùng Tiên Diệp quốc tựa hồ có chút lệch giờ, bởi vì thoạt nhìn là nửa đêm. Tu Diệp Vân phóng nhẹ cước bộ, đi từ từ đến bên giường, không dám quấy rầy người này.

Phòng không bật đèn, một mảnh tối như mực, Tu Diệp Vân thấy không rõ mặt Minh Tinh, chỉ có thể nhìn bụng Minh Tinh rõ ràng đã nổi lên. Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó vươn tay, hôn nhẹ lên bụng Minh Tinh. Đột nhiên, cảm giác có cái gì chuyển động, Tu Diệp Vân sửng sốt, sau đó cười cười, giống như trấn an mà tiếp tục vuốt. Vật nhỏ trong bụng giống như cảm ứng được sự tồn tại của phụ thân, dưới sự vuốt ve của Tu Diệp Vân, lại động vài cái.

Tu Diệp Vân chớp mi, xem ra, thời điểm mình chết Minh Tinh phỏng chừng mang thai đã hai tháng, sau đó ở Tiên Diệp quốc sống tầm bốn tháng, như thế tính ra, Minh Tinh đã mang thai sáu tháng, cho nên hiện tượng máy thai trở nên rõ ràng.

Sáu tháng… Đối với Tinh linh hoài thai mà nói, là một quá trình rất dài đi, nhất định rất khó qua. Tu Diệp Vân sờ sờ trán Minh Tinh, sau đó là hai má. Cảm giác hai má Minh Tinh có chút ẩm ướt, Tu Diệp Vân dừng tay, người này giống như đang khóc.

“Diệp Vân… Không cần đi…”

Tu Diệp Vân cả kinh, buông tay. Sau Minh Tinh lại nói vài câu, Tu Diệp Vân mới phát hiện, người này đang nói mớ. Nơi tối mềm mại trong lòng bị câu nói mớ của Minh Tinh hung hăng trạc ra vài cái động. Một lần nữa ngồi lại bên giường, Tu Diệp Vân giữ chặt tay Minh Tinh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trơn mềm.

Ngươi là bệ hạ của mọi người, lại chỉ là Minh Tinh của riêng ta.

Thực xin lỗi, để ngươi… chịu khổ.

Tu Diệp Vân trong lòng nghĩ như vậy, sau đó thân thủ lau khô nước mắt của Minh Tinh, rồi cứ như vậy ngồi cả đêm. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tu Diệp Vân buông tay Minh Tinh, sau đó ra ngoài Lộ Vũ điện. Tức Vũ đưa mình trở về, cũng không nói thời điểm nào trở lại Tiên Diệp quốc, này… vạn nhất bên kia xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nếu đã ở đây, vậy tự nhiên phải làm hết nghĩa vụ chiếu cố Minh Tinh. Hít vài hơi không khí mới mẻ, Tu Diệp Vân thanh tỉnh hơn, cả đêm không ngủ, vừa rồi còn có chút mệt mỏi, hiện tại đã thấy tốt hơn nhiều.

Quay người lại, thấy xa xa có hai người đang đi tới Lộ Vũ điện. Tu Diệp Vân trốn sau cửa, đợi hai người đến gần. Tu Diệp Vân nháy mắt mấy cái, một nam một nữ, nữ nhân tuy rằng không tươi cười, nhưng cũng là một đại mỹ nhân, nam nhân tuy không phải thực anh tuấn, nhưng tuyệt đối giản dị, hai người biểu hiện có chút nhu tình mật ý.

Tu Diệp Vân cười cười, Bạch Kim Ngọc a… Ngươi rốt cục cũng được Ti Kha thừa nhận sau đó ôm mỹ nhân về? Tu Diệp Vân trong lòng vì Bạch Kim Ngọc cảm thấy cao hứng.

“Người nào!”

Tu Diệp Vân cả kinh, một thị vệ cầm vũ khí chĩa về phía mình. Tu Diệp Vân ngẩn người, “Ách… Tu Diệp Vân.”

Thị vệ kia nhìn Tu Diệp Vân, hiển nhiên cũng thất thần. Nếu y nhớ không lầm, mấy tháng trước, Tu Diệp Vân bị Liệt Diễm bệ hạ xử tử … Hiện tại… chẳng lẽ là quỷ?

“Ta là người.” Nhìn thấu suy nghĩ của thị vệ, Tu Diệp Vân nói trước.

Thị vệ lại thất thần, hiển nhiên… đầu óc y có chút rối loạn. Đây là người, vậy bị xử tử lúc trước là cái gì? Nếu lúc trước bị xử tử chính là người, vậy trước mắt này sao có thể là người? Trong đầu thị vệ tràn ngập loại ý tưởng này.

Tu Diệp Vân lắc đầu, không để ý tới thị vệ đang sững sờ, vòng qua y, sau đó chuẩn bị tiến vào tẩm cung.

“Chờ một chút!” Thị vệ kịp phản ứng, “Trước khi xác nhận thân phận của ngươi, ta không thể để ngươi vào!” Thị vệ ngăn Tu Diệp Vân lại.

Tu Diệp Vân khóe miệng kéo kéo, chờ ngươi xác định xong, hài tử của Minh Tinh đã sinh ra rồi. Có điều, hắn thực ưng ý thị vệ này, có người như thế, phỏng chừng không có tạp nhân quấy rầy Minh Tinh.

“Xảy ra chuyện gì? Làm sao vậy?” Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc mới tiến đến, liền thấy một người bị thị vệ ngăn đón, mà người này, “Ngươi…”

Ti Kha nhìn người trước mắt, sau đó xoay người, không có khả năng… không có khả năng… Mà Bạch Kim Ngọc, còn đang ngốc lăng nhìn Tu Diệp Vân, sau đó đi đến trước mặt Tu Diệp Vân, nhìn hắn chằm chằm.

“Ách… Bạch Kim Ngọc, ngươi đang nhìn cái gì?”

“Xem ngươi là người hay quỷ…”

“Ta là người.” Tu Diệp Vân nhìn Bạch Kim Ngọc, mắt chớp cũng không chớp.

Bạch Kim Ngọc vòng quanh Tu Diệp Vân một vòng, dùng ánh mắt quét Tu Diệp Vân từ đầu tới chân một lần, sau đó, hắn ôm cổ Tu Diệp Vân, “Hảo huynh đệ!”

Tu Diệp Vân cũng ôm Bạch Kim Ngọc, “Hảo huynh đệ…”

Bạch Kim Ngọc buông Tu Diệp Vân ra, sau đó nhìn về phía Ti Kha, “Hắn là Tu Diệp Vân, hắn là thật!” Bạch Kim Ngọc hưng phấn nói, “Tuy rằng không biết sao lại thế này, nhưng ta dám khẳng định người này là Tu Diệp Vân!”

Đúng lúc này, cửa tẩm cung mở ra. Minh Tinh mặc áo ngủ, chân trần đứng trên đất, ánh mắt mê mang nhìn Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân cũng không để tâm đến tia mê mang trong mắt Minh Tinh, lập tức tới bế bổng người lên, đi về giường, “Sao lại không mang giầy? Trên mặt đất lạnh…”

Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc ngẩn người, sau đó nhìn nhau cười. Cái này, bệ hạ có thể trăm phần trăm khôi phục bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.