Anh Có Thể Hay Không Hống Hống Em

Chương 21: Thầy đã từng yêu đương chưa




Editor: Cẩm Tú

Một tay của Kha Triết Nam đặt trên Vai Du Du, cười nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy vào! Tối nay cô ấy là bạn nhảy duy nhất của tôi!”

Đang lúc hắn kéo Du Du đang trầm mặc đi về phía trước thì Bạch Ngôn Sơ lại đưa tay nắm lấy một cánh tay khác của cô: “Đợi chút.”

Du Du cắn môi, có vẻ như muốn nói gì lại cuối cùng lại không nói.

Có lẽ vào lúc này, nói gì cũng sẽ không thích hợp. Bởi vì, trong không khí đã tràn ngập hơi thở tranh đấu hết sức căng thẳng của hai người đàn ông.

Ánh mắt rét lạnh của Bạch Ngôn Sơ bình tĩnh đối mặt với Kha Triết Nam: “Đối với đồ của người khác thì không nên cảm thấy quá hứng thú!”

“Ha ha, tôi cũng muốn nói những lời này với Bạch tiên sinh! Chẳng qua tôi có thay đổi một chút, tốt nhất đừng cảm thấy hứng thú với những thứ đã không thuộc về mình!” Kha Triết Nam cười lạnh, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của Du Du.

Nhưng, lúc đó Bạch Ngôn Sơ cũng đồng thời dùng sức, Du Du bị hai người đồng thời dùng sức kéo hai bên cánh tay, cơ thể không tránh khỏi chao đảo.

Hai bên cánh tay đều rất đau. Hai tên đàn ông thối tha này, không có chút thương hoa tiếc ngọc gì hết! Có phải tàn bạo quá rồi hay không?

Cuối cùng cô không nhịn được liền hét lên: “Thả tay tôi ra! Cả hai người!”

“Bạch tiên sinh......” Bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói của phụ nữ,“À? Thì ra là ngài ở chỗ này? Lý tiên sinh muốn mời ngài qua đây một chút.”

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đầm màu vàng nhạt xuất hiện. Khi thấy ba người kia đang chơi trò nắm tay thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc đến ngây người.

Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc cũng buông tay của Du Du ra, khẽ cười với người phụ nữ kia: “A, cám ơn cô đã thông báo! Tôi đến ngay!” Sau đó liền xoay người đi theo người phụ nữ xinh đẹp kia, không hề quay đầu lại.

Du Du ngạc nhiên nhìn bóng dáng lạnh lùng nhưng có chút cô đơn kia rời đi, trong lòng có chút rối loạn.

Tối nay rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn chứng tỏ điều gì? Bản báo cáo xét nghiệm DNA kia, chẳng lẽ anh muốn nói với cô “Thứ em muốn thấy.”

Anh vẫn luôn biết điều cô muốn biết nhất là gì?

Rốt cuộc lúc nào anh mới là anh chân thực đây?

=== ========

Đang lúc Du Du cùng Kha Triết Nam đi vào hội trường tiệc rượu thì liền nhìn thấy trên khán đài đang bày một vật phẩm lay động lòng người.

Đó là một cái chén Lưu Ly khắc hình hoa sen từ thời nhà Minh năm Chính Đức. Vật vừa mới được đặt xuống, óng ánh trong suốt, ánh sáng lung linh, trong nháy mắt đã đoạt đi ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong hội trường.

Người chủ trì ở trên khán đài dùng giọng nói tràn đầy phấn khích nói: “Các vị! Thời khắc kích động lòng người nhất sắp tới, bảo vật quý giá này do thân sĩ Phùng Bảo Như cất giữ! Mặc dù ông ấy đang ở Mĩ, nhưng tối nay vẫn đưa tới cho chúng ta món quà quý giá này, hi vọng có thể mở rộng thêm quy mô cho dạ hội từ thiện tối nay!”

Đối với thế hệ của Du Du mà nói, thân sĩ Phùng Bảo Như là thương nhân nổi tiếng ở Hương thành, hiện đang ẩn cư ở Mĩ. Cháu gái của ông ấy là Phùng Tiểu Mạn, chính là nữ nghệ sĩ Piano nổi tiếng nhất Hương thành.

Người chủ trì hào hứng tuyên bố: “Được rồi! Bán đấu giá bắt đầu, mời các vị tiên sinh, phu nhân ra giá!”

“860 vạn!”

“990 vạn!”

“1450 vạn!”

......

Mà đại diện cho nhà tài trợ lớn nhất tối nay Bạch Ngôn Sơ, đang cùng người đứng ra tổ chức dạ hội ông chủ Lý ngồi ở hàng ghế đầu tiên, còn Du Du và Kha Triết Nam ngồi ở hàng ghế thứ sáu.

Đột nhiên hắn khẽ hỏi: “Du Du, anh ta làm cho lòng cậu trở nên rối loạn sao?”

Du Du cúi đầu, có chút chán nản nói: “Tớ cảm thấy tớ càng ngày càng không hiểu rõ được anh ta.”

Mà trên khán đài đã ra giá đến hơn 4000 vạn rồi.

Người chủ trì kêu lên: “4888 vạn lần thứ nhất!”

“4880 vạn lần thứ hai!”

“Đợi đã nào...!” Kha Triết Nam đột nhiên giơ tay lên.

Du Du sợ hết hồn, hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“5330 vạn!” Kha Triết Nam cao giọng hô.

Toàn bộ mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, Bạch Ngôn Sơ ngồi hàng ghế đầu tiên cũng quay đầu lại, nhìn hắn bằng ánh mắt rét lạnh.

Du Du có chút thắc mắc liền hỏi: “Cậu chơi trò gì đấy?”

Kha Triết Nam lại nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Cậu cho rằng tớ không thể mua đồ cổ sao? Dù sao cũng là tiền của cha tớ!”

“Khoan đã! Tôi tới muộn, thật ngại quá!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía cửa.

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, lại thấy Chu Tiểu Thanh của “Đông Hưng” chậm rãi đi vào.

Nhìn thấy người của xã hội đen đi vào, rất nhiều tân khách đều lộ ra vẻ mặt lo lắng. Một buổi tối đấu giá từ thiện tốt như vậy, tại sao có thể có phần tử xã hội đen tham gia chứ?

Người chủ trì trẻ tuổi anh tuấn xin lỗi cười một tiếng: “Thật xin lỗi, tiên sinh, xin ngài lấy thiếp mời ra!”

“Tôi đại diện cho Hổ Gia tới đây! Hổ Gia luôn luôn vô cùng quan tâm tới sự nghiệp từ thiện, cho nên chuyện tốt như vậy, tại sao có thể thiếu sự tham dự của chúng tôi được? Tôi ra giá, bảy trăm ngàn!”

“Oa!” Những người ngồi phía dưới bắt đầu kinh thán.

“Thật xin lỗi, tiên sinh, ngài như vậy không phù hợp với quy tắc của chúng tôi!”

Chu tiểu Thanh lại vô cùng khinh thường nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc này muốn nói, thì phải dựa vào đầu óc! Quy tắc là chết, người lại là sống. Quy tắc tối nay, tôi có thể thay đổi!”

Người chủ trì trẻ tuổi mặt lộ ra vẻ mặt khó xử, cũng không dám tiếp tục phản bác.

Du Du không khỏi nhìn về phía Kha Triết Nam vẻ mặt đang trắng bệch cả lên. Mà vẻ mặt của Bạch Ngôn Sơ ngồi hàng ghế đầu tiên cũng trở nên lạnh lẽo ghê người, tựa hồ đang tự hỏi một thứ gì đó.

“Bảy trăm ngàn lần một!”

“Bảy trăm ngàn lần thứ hai!”

“Tôi trả tám trăm ngàn!” Kha Triết Nam đứng lên, giọng nói tràn đầy sự kích động.

Du Du ngạc nhiên nhìn người đàn ông này. Cô dĩ nhiên biết, hắn không muốn vật quý giá kia rơi vào tay thủ lĩnh xã hội đen.

“Ơ? Kha nhị thiếu? Còn có Đường tiểu thư? Oa, đông đủ hết cả!” Chu Tiểu Thanh đã thấy hai người bọn họ, cười xấu xa.

“T ừ trước đến giờ tôi rất tôn trọng người trẻ tuổi! Hay là thế này, nếu kha nhị thiếu và Đường tiểu thư có thể đồng ý tôi một chuyện, tôi sẽ từ bỏ lần cạnh tranh đấu giá này!” Chu Tiểu Thanh nói với giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy hắn vô cùng thành khẩn.

Kha Triết Nam nhìn về phía Du Du, hỏi: “Ông nguyện ý giúp tôi sao?”

“Giúp cậu?” Du Du kiềm chế đáy lòng đang hết sức khẩn trương hỏi.

Sau đó, hắn kéo cô lên trên khán đài, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”

Chu tiểu Thanh gật đầu cười, sau đó vỗ tay, cũng hô to: “Quả là tuấn nam mỹ nữ đôi lứa xứng đôi! Ai, tôi đột nhiên nhớ tới một câu thơ cổ ‘Đãn văn tân nhân tiếu, bất kiến cựu nhân khốc" (Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc)! Nhìn Kha nhị thiếu xuân phong đắc ý, tôi không khỏi nghĩ tới một vị tiên sinh đang ủ rũ cúi đầu a!”

Phía dưới khán đài vang lên một trận ồn ào bàn tán. Nhịp tim Du Du trở nên dồn dập, không thể làm gì khác hơn là níu thật chặt lấy cánh tay của Kha Triết Nam.

Kha Triết Nam nhìn Chu Tiểu Thanh lạnh lùng nói: “Chu tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Tối nay cái chén bằng ngọc Lưu Ly, tôi nhất định phải có nó!”

Dưới khán đài vang lên một tràng vỗ tay.

Chu Tiểu Thanh lại ra dấu tay ý nói dừng xuống khán đài, cười nói: “Nếu Kha nhị thiếu nóng lòng như vậy, tôi liền cho mời Kha nhị thiếu ngay trước mọi người chúng ta, dâng lên một nụ hôn thâm tình cho Đường tiểu thư xinh đẹp đây! Chúng tôi đều là nhân chứng cho tình yêu của hai người! Được không?”

Dưới khán đài lại vang lên tiếng vỗ tay, còn to hơn so với lúc nãy.

Mặt Du Du nóng lên, cắn cắn môi, thế nhưng không chú ý tới phản ứng của người đàn ông đứng bên cạnh.

Kha Triết Nam cũng ngây dại, bất động giống như đầu gỗ.

“Tới đi nào! Nhanh lên một chút!” Chu Tiểu Thanh bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu.

Du Du lại quay đầu lại nhìn hắn lớn tiếng nói: “Ông đừng mơ tưởng sẽ được như ý! Tôi sẽ không để cho ông được toại ngyện!”

Cô thống hận Trần Hổ hèn hạ bắt cóc mình, uy hiếp cha cho bọn hắn mượn bến tàu để làm chuyện phi pháp. Tối nay nhất định bằng bất cứ giá nào, cũng phải giúp Tiểu Nam thắng được cái chén kia.

Cô nói xong liền kéo tay Kha Triết nam, kiên định nói: “Tiểu Nam, tớ là của đồng minh của cậu! Tớ ủng hộ cậu! Đến đây đi!”

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao!

Kha Triết Nam trong tiếng vỗ tay như sấm rền dùng ánh mắt gần như đờ đẫn nhìn cô. Chần chờ, do dự, sợ hãi.

Hắn thật sự muốn dưới tình huống như thế này hôn cô?

Du Du nhìn ánh mắt của hắn có vẻ vô cùng lo lắng, liền cắn cắn môi. Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng màu đen tựa như tia chớp nhanh chóng nhảy đến trên đài, một tay kéo Du Du qua, nắm ở lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Cô kêu một tiếng, cả người không có đứng vững, lại bị cái người đàn ông áo đen đó xoay một vòng, cuối cùng rơi vào trong lồng ngực của anh.

“Oa! Chuyện gì xảy ra?”

“Bạch Ngôn Sơ tiên sinh?”

Tân khách dưới khán đài lại bắt đầu kinh ngạc, rối rít hét lên. Trong âm thanh ồn ào đó, Bạch Ngôn Sơ nâng cằm Du Du lên, cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

Du Du cảm thấy mình bị môi anh vững vàng che lại. Đây tuyệt đối là một nụ hôn đủ lực độ và chiều sâu, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt bá đạo quấn lấy đầu lưỡi của cô. Nụ hôn này ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, có chút vội vàng, chút tức giận, còn có một chút ham muốn đàn ông điên cuồng chiếm hữu mãnh liệt.

Du Du như hít thở không thông, không thể tiếp tục chịu được đầu lưỡi bá đạo đang xoay tròn trong miệng cô, cô không ngừng đấm lồng ngực người đàn ông này, ý bảo anh nhanh buông ra mình.

Ngượng ngùng, sợ hãi, bất đắc dĩ, cùng nhau dâng lên trên trái tim.

Dưới khán đài từ tiếng kêu đã chuyển thành tiếng vỗ tay. Các ký giả không cam lòng rớt lại phía sau, rối rít nhảy đến phía dưới khán đài dành lấy vị trí tốt nhất để chụp ảnh.

Tình cảm dứt khoát. Chồng trước mãnh liệt với vợ trước, đây rốt cuộc là ý vị như thế nào? Còn cần nhiều lời sao?

Mà Kha Triết Nam đứng một bên là vẻ mặt ngây ngốc sững sờ, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào. Vài giây sau, Bạch Ngôn Sơ rốt cuộc cũng buông Du Du ra. Cô như mới tỉnh dậy từ trong mộng, gương mặt trong nháy mắt đỏ ửng lên. Giương mắt nhìn thấy người đàn ông kia, lại chạm phải con ngươi đen sâu sắc như nước.

Tay của anh vẫn vòng bên hông cô như cũ, không có buông lỏng.

Sau đó, ánh mắt của anh từ từ nhìn về phía Chu Tiểu Thanh còn chưa hoàn hồn ở bên kia, nhếch môi cười lạnh: “Chu tiên sinh, nếu tôi đoán không lầm, mục đích chuyến đi này của ngài không phải là đến mua đồ cổ, mà là tới quấy rối. Đúng không?”

Đúng lúc này điện thoại của Chu tiểu Thanh vang lên. Cầm điện thoại lên nghe, sắc mặt hắn chợt biến: “Cái gì? Được rồi! Tôi sẽ về ngau!” Sau đó quay đầu nói với các thuộc hạ sau lưng, “Đi!”

HuHu, các nàng ơi các nàng lạc trôi ở nơi nào hết rồi, mình ta ở đây thấy lạnh lẽo quá TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.