Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 53: Thanh lâu




Một câu rơi xuống, không khí trong phòng, nhất thời có chút ngưng lại.

Lúc này Kiều Luyến mới hận không thể cho mình một cái tát.

Đang tốt nói đến đây cái làm gì?

Suy nghĩ một chút lời Hạ Diệp Hoa nói, mối tình đầu Thẩm Lương Xuyên phản bội anh, từ bỏ anh, như vậy... Khẳng định là anh kiêng kị người khác nói ra!

Cô cúi đầu xuống, vội vàng nói sang chuyện khác, "Cái kia, kỳ thật, tôi..."

"Cô ấy là một cô gái rực rỡ."

Một câu thản nhiên, để cho cô hơi sững sờ, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.

Anh vậy mà nguyện ý nói với cô về mối tình đầu của anh sao?

Ánh mắt anh rất sâu, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc phức tạp bên trong, lại có thể khiến người ta nhìn ra, lúc này anh rất nghiêm túc.

Cô ngây ngẩn cả người, không nói chuyện, bình tĩnh nhìn anh: " Anh rất yêu cô ấy sao?"

Rất yêu cô sao?

Thẩm Lương Xuyên chậm rãi cúi thấp đầu xuống, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói gì.

Anh đứng lên: "Em nên ngủ."

Lời này rơi xuống, liền đi ra khỏi phòng ngủ chính.

Kiều Luyến vẫn nhìn chằm chằm phía sau anh, có lẽ là ánh đèn, cô luôn cảm thấy, giờ phút này anh lộ ra sự tịch mịch.

Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, ngăn cách tầm mắt của cô, lúc này cô mới ý thức được, đang tốt mà, tại sao não cô co lại, đến hỏi anh về mối tình đầu!

Cô vỗ vỗ đầu của mình, tiếp tục nằm ở trên giường.

Không biết vì sao, trong đầu luôn luôn thoáng hiện việc anh nói tới mối tình đầu, loại thần tình phức tạp.

Cô xem không hiểu tim của anh, lại xem hiểu một chuyện.

Anh rất yêu mối tình đầu.

Cô nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Sau một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.

Mượn ánh đèn đầu giường yếu ớt, anh nhìn chằm chằm cô gái trên giường.

Anh rất yêu mối tình đầu sao?

Vấn đề này, anh không thể trả lời.

Tình yêu tám năm trước, là một loại chấp niệm với anh.

Anh chậm rãi vươn tay, sờ lên đầu của cô, lúc này mới nằm xuống.

----

Ngày thứ hai, Kiều Luyến đón xe đi tới tòa soạn, cô còn tưởng rằng vào cửa sẽ nhận được chất vấn của Tô Mỹ Mỹ, hôm qua vì sao ở cùng Phạm Kiệt, thật không nghĩ đến tiến vào, Tô Mỹ Mỹ nhìn cô vài lần, không nói chuyện, trực tiếp đi vào văn phòng tổng biên.

Tô Mỹ Mỹ không có tìm cô phiền phức, cô liền được yên tĩnh.

Cầm bảng danh sách bữa tiệc hôm qua, giao cho chủ biên, hoàn thành bàn giao ngày hôm qua.

Cô liền đi về vị trí của mình, vừa ngồi xuống, Tiểu Diệp lại gần: "Tin tức lớn!"

Tiểu Diệp luôn luôn là bát quái, chuyện ở tòa soạn cái gì cũng biết, nghe nói như thế, Kiều Luyến dựng lỗ tai lên: " làm sao?"

"Chị còn nhớ rõ, lúc tổng biên trước rời đi nói qua, dự định lập tổ 2 trong tòa soạn không."

Kiều Luyến gật đầu: "Nhớ kỹ, thế nhưng tổng biên đi, chẳng phải chuyện này không giải quyết được gì sao?"

Lúc trước còn muốn sang một tổ khác, né tránh chủ biên và Tô Mỹ Mỹ hãm hại!

Tiểu Diệp mở miệng cười: "Hiện tại hấp dẫn rồi! Trước khi tổng biên đến tổng bộ, cũng chưa quên chúng ta, hôm qua có tin tức, nói là muốn thành lập tổ 2, mà phải tuyển nhân viên ưu tú trong đám chúng ta làm chủ biên!"

Thì ra là vậy!

Kiều Luyến lập tức sáng mắt: " Tổ 2 chọn chủ biên, vậy làm sao bây giờ?"

Tiểu Diệp thấp giọng: "Cho nên hiện tại, Tô Mỹ Mỹ muốn đào một tin tức lớn!"

Tin tức lớn?

Loại chuyện này có thể nghĩ nhưng không thể cầu!

Kiều Luyến khẽ lắc đầu.

Tiểu Diệp tiếp tục mở miệng: "Trước mắt tin tức lớn nhất, là Phạm Kiệt!"

Phạm Kiệt?

Mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.