Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 17: Chân tướng




“ Đã tỉnh lại rồi ạ, trước mắt vẫn đang tạm thời ở biệt thự Tiêu Gia.” Mã Phi biết, Thành Gia là muốn hành hạ cô ta, nhưng trên thực tế cực kỳ mê mẩn người phụ nữ này.

Tiêu Gia......An Tử Thành nheo mắt lại, Tiêu Dật Nhiên đương nhiên cũng không phải tên ăn chay.

Phụ nữ mà hắn chơi, dù cho hắn không cần, cũng không ai có thể chơi được.

“ Tối hôm nay, cướp lại cô ta từ nhà Tiêu Gia cho tôi, cô ta là của An Tử Thành tôi, kẻ khác đừng có mơ chạm vào cô ta!” Hắn gằn giọng ra lệnh, người phụ nữ này, mấy lần khiến hắn cụt hứng rồi.

“ Nhưng Thành Gia, Bạch Tiểu thư cô ấy.........” Mã Phi có lòng tốt nhắc nhở hắn.

An Tử Thành nhả ra một làn khói thuốc, điền nhiên nhìn anh ta, những đường nét trên mặt hoàn hảo đến mức giống như tác phẩm nghệ thuật.

“ Đừng có quan tâm người phụ nữu đó, không có cô ta, tôi cũng có thể lấy được kỹ thuật Bạch Dương, bây giờ, chẳng qua chỉ là nể mặt lão già thôi.” Chỉ cần lão già không động đến hắn, hắn không muốn kéo quan hệ đến mức căng thẳng.

“ Vâng, tôi đi làm ngay!”

“ Đợi chút! Việc Tiêu Dật Nhiên đã đi điều tra chưa?” Nhớ ra gì đó, An Tử Thành gọi giật Mã Phi lại.

“ Việc đó.......Thành Gia, tôi đã ra sức điều tra, nhưng kết quả vẫn giống trên mạng, đằng sau Tiêu Dật Nhiên không điều tra được chút dấu vết nào. Điều này chỉ có hai hả năng: Một là đằng sau Tiêu Dật Nhiên có lực lượng hậu thuẫn cực kỳ lớn, có người chống cho hắn, giúp hắn che dấu chân tướng thân phận. Mặt khác có khả năng, Tiêu Dật Nhiên chỉ là một nhân vật nhỏ, không có thực lực gì đáng nghi, không có gì uy hiếp đối với chúng ta.”

“ Cậu cảm thấy khả năng đó lớn hơn sao?” An Tử Thành nheo mắt lại, trong lòng như đang tính toán.

Mã Phi nhún nhún vai: “ Tôi cảm thấy, có lẽ là khả năng thứ hai, tôi chú ý từ lúc hắn tiếp nhận sự nghiệp của công ty, mặc dù gần đây ký được mấy dự án lớn, nhưng cơ bản đều là tổn thất, tóm lại, Tiêu Thị bây giờ chỉ còn lại vỏ bề ngoài to cứng của một con sò, thử hỏi, người có thể đưa sự nghiệp kinh doanh đến mức độ đó, còn có thực lực gì đáng lo ngại chứ?”

An Tử Thành lại hít một hơi thuốc, con ngươi xoay chuyển suy nghĩ: “ Tất cả những thứ bề ngoài có thể đều là giả tưởng, tiểu tử đó hết sức đáng ngờ, thay tôi trông chừng hắn ta.”

“ Vâng!” Mã Phi vừa định đi ra ngoài. Đúng lúc cửa của căn phòng đột nhiên có người kéo ra, có một bóng người mặc váy trắng bước vào.

“ Anh Tử Thành, người ta nhớ anh chết đi được.” Bạch Phi Phi giống như yêu ma, đưa tay túm chặt lấy cánh tay của An Tử Thành.

Mã Phi đồng cảm liếc nhìn An Tử Thành một cái, rón rén lui ra ngoài.

An Tử Thành mỉm cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của Bạch Phi Phi: “ Phi Phi à, tại sao hôm nay em mới đến? Không phải nói mấy ngày trước muốn chuyển đến ở sao? Cho anh leo cây à?”

Bạch Phi Phi nũng nịu đỏ mặt: “ Xin lỗi anh Tủ Thành, đều là tại mẹ em, mẹ nói không nỡ rời xa em, nhất định muốn em ở nhà thêm vài ngày nữa, cho nên người ta hôm nay mới đến được.”

An Tử Thành liếc mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ, thế thì sao cô không ở thêm vài ngày nữa đi? Hắn ta không muốn người phụ nữ này cả ngày quấn bên cạnh hắn ta nói ra nói vào nhiều lời.

Còn ỏn à ỏn ẻn nữa, đều là cùng một mẹ nuôi ra, mà tại sao lại khác biệt nhiều như thế?

“ Anh Tử Thành, vừa nãy thím Trần làm rất nhiều món ngon, chúng ta cùng đi ăn nhé.” Bạch Phi Phi vui vẻ kéo tay An Tử Thành đi thẳng xuống lầu.

“ Uh, được rồi.” An Tử Thành dùng bụng dạ đen tối nhưng miệng lại mỉm cười đối phó cô ta.

……..

Đêm khuya.

Trong biệt thự yên tĩnh nhà Tiêu Gia có chút đáng sợ.

Hàn Gia Lệ nằm trên giường lật đi lật lại, có lẽ do ngủ quá nhiều, bây giờ không tài nào ngủ được nữa.

Đúng lúc này, cửa sổ bị người cạy mở mạnh ra, nghe thấy âm thanh Hàn Gia Lệ lập tức ngồi dậy hoảng sợ nhìn về phía cửa sổ, ngay sau đó một miếng vải đen bịt chặt vào miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.