Anh Có Mang Nắng Về Bên Em

Chương 27: Đạo nghĩa anh em




“Thanh Y.” Mục Xương Hà có chút không yên nhìn con gái. Cô nghe được bao nhiêu?

“Mày tới đúng lúc, cho tao tiền.” Mục Thanh Vân hùng hồn vươn tay.

Mục Thanh Y lạnh lùng nhìn y, “Dựa vào cái gì?”

“Mày là nhà họ Mục nuôi lớn.”

“Cho nên tôi nuôi ba.”

“Tao là anh cả của mày.”

“Chẳng lẽ anh nghĩ ba nghìn vạn lần trước là gió thổi đến sao?”

“Không phải chỉ là mày ngủ với người ta thôi.” Mục Thanh Vân hoàn toàn ăn nói lung tung.

Sắc mặt của Mục Xương Hà và La Chí Hiên lập tức thay đổi, nhưng Mục Thanh Y vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.

“Đúng vậy nha, vậy anh cả chắc không ngại hầu người ta ngủ ngon, nghe nói giá thị trường của ngưu lang cũng không tồi.”

Tất cả ba người đàn ông đều bị lời của cô làm chấn động.

Khóe miệng của Mục Thanh Y cong lên, một chút cười nhạt hiện lên mặt, “Tôi thấy anh cả ăn mặc trang điểm miễn cưỡng cũng có thể xem là ngưu lang ưu tú hạng nhất, gặp gỡ vài quý bà giàu có, tiền tự nhiên trở thành vấn đề nhỏ.”

“Mày muốn tao ăn cơm mềm (bám váy phụ nữ)?” Mục Thanh Vân giận không thể át.

“Ồ, chẳng lẽ bây giờ anh đang ăn cơm cứng?” Cô rất kinh ngạc nhướng mày.

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, La Chí Hiên sợ là đã cười ra tiếng.

“Mục Thanh Y, mày đừng có không biết xấu hổ.” Y vung tay lên đánh về phía cô.

Cô trốn cũng không trốn tiếp được nắm tay của y, cười nói: “Muốn đánh tôi?”

“Thì sao hả?” Mục Thanh Vân có chút cứng ngắc nói. Y làm sao có thể quên con bé kia luyện một thân công phu giỏi, cho dù làm nghề bảo vệ cũng dư dả rồi.

“Được, đánh đi.” Cô buông tay ra, đưa nửa khuôn mặt qua, “Cho anh đánh, đòi tiền tôi không có, để anh trai trút giận, vẫn là có thể.”

Y nắm chặt nắm tay lại chậm chạp không dám xuống tay.

“Không dám đánh, mời đi cho, ở đây không chào đón anh.” Mục Thanh Y một tay làm ra động tác mời đi ra.

“Người đàn ông của mày có tiền như vậy, đưa tao một ít có gì không thể?” Y bất mãn kêu.

“Nếu là tiền của người đàn ông của tôi, tự nhiên là cho tôi xài, cho anh để làm gì? Tôi rất chắc chắn anh ấy không có ham mê đặc biệt (gay á).” Chuyện trong lời nói của cô, khiến cho Mục Thanh Vân nghe xong trên mặt một hồi trắng một hồi xanh.

“Nói cho cùng, điểm này bản thân tôi cũng rất chắc chắn.”

“Anh Long?!” La Chí Hiên có chút kinh ngạc nhìn Long Dật Thần đẩy cửa đi vào. Anh ta tới lúc nào, chẳng lẽ là đi cùng Thanh Y?

“Em đã thừa nhận là người phụ nữ của anh?” Long Dật Thần không quan tâm anh, tự đi đến bên cạnh Mục Thanh Y, vòng tay qua thắt lưng của cô, ôm người ta vào bên người.

“Làm người phụ nữ của anh có gì tốt?” Cô không đáp mà hỏi lại.

“Em muốn lợi ích gì?”

“Nếu làm người phụ nữ cho anh có lợi ích gì, thì chỉ là thuận tiện cho đứa con phá của đòi tiền, không làm cũng thế.” Cô không nghe lời nhướng mày.

Anh lạnh lùng nhìn Mục Thanh Vân một cái, cười nói với cô: “Anh đây đành phải nghĩ biện pháp khiến cho anh ta không thể đến đòi tiền nữa.”

“Thật không? Anh ta vừa mới đề nghị em hầu hạ thêm vài tên ngốc để anh ta có tiền, anh nói, em nên nghe anh ta hay không?” Cô muốn cười nhưng không cười liếc anh trai cùng cha khác mẹ.

“Mục Thanh Y —” Mục Thanh Vân vừa sợ vừa giận, không thể tin được cô sẽ nói ra huỵch toẹt như vậy.

Long Dật Thần chỉ là mặt không chút thay đổi quét qua y một cái, sau đó cái gì cũng khôn g nói, kéo Mục Thanh Y đi ra ngoài.

“Cô ấy còn đang ngủ?”

“Uh.”

“Cô ấy đã ngủ lâu rồi.”

“Con biết.” Long Dật Thần từ trên sô pha đứng dậy, “Con vào xem cô ấy.”

“Đi đi.”

“Có người nào ngủ hai ngày hai đêm còn chưa tỉnh?” Ông nội Long cảm thấy buồn bực.

“Đúng vậy nha, đây thật không bình thường.” Mẹ Long đồng ý cái nhìn của cha chồng.

Long Dật Thần lặng lẽ mở cửa phòng ra, ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường soi rọi dáng người nằm trên giường.

Anh biết tâm trạng cô không tốt, lại không đoán được lúc trường hợp tâm trạng cô đặc biệt không tốt lại lựa chọn ngủ để trốn tránh sự thật, cô nghĩ mình có thể ngủ bao lâu, hay là muốn cứ như vậy ngủ chết đi quên đi?

“Thanh Y?” Vươn tay xốc lên cái chăn che đầu của cô, mới phát hiện cô vốn đang tỉnh.

Cô không có hé răng, chỉ là tiếp tục chìm đắm trong suy tư của mình.

“Rất khó quên sao?” Anh lên giường nằm bên cạnh cô, từ sau ôm lấy cô.

“Em chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười.”

Long Dật Thần ôm cô không nói chuyện, phía sau cô chỉ là cần một người nghe thôi.

“Từ sau khi mẹ đi, em liền một mình, em rất cô độc, rất sợ hãi, cho nên em luôn luôn lấy lòng bọn họ, nhưng cho dù em cố gắng lấy lòng, bọn họ vẫn chán ghét em như vậy, vẫn khinh bỉ em, thậm chí còn muốn hại chết em...” Nghĩ đến cảnh tượng thời thơ ấu kia, thân thể của cô không kiềm run run.

“Không sợ, có anh ở đây.” Bọn họ đến tột cùng đã từng làm cái gì với cô, khiến cho cô sợ hãi như vậy?

Mục Thanh Y xoay người chui vào lòng anh, “Long Dật Thần, anh thật sự có thể dựa vào sao?” Giọng của cô rất trầm, không giống hỏi anh, càng như là đang hỏi chính mình.

“Nói ngốc nghếch cái gì vậy, không thể dựa vào, vì sao anh còn nhất định phải đem em cột ở bên người? Yêu một người chính là hy vọng cho cô ấy hạnh phúc mà thôi.”

“Đúng vậy nha, cho em hạnh phúc, cũng không cho tự do.”

“Em đang oán giận?”

Cô vươn tay đấm anh, mặt lại càng dán vào trong lòng anh. “Không được a, có ai chỉ cho phép được tự do trên giường?”

“Đúng vậy, em rất không an phận, chỉ cần lơi lỏng một chút, em sẽ từ trong tay trốn đi.”

“Em cũng không phải cá, đâu có trơn trượt như vậy!”

“Em là con cá nhát gan lại nhiều nghi ngờ, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ ẩn nấp chạy đi, không lưu dấu vết.”

“Nhưng anh là người đánh cá rất gian xảo, em chạy một lần rồi một lần, cuối cùng vẫn bị rơi vào lưới.”

“Nghĩ thông suốt?”

“Huh?”

“Có khi anh thật sự rất muốn gõ mở đầu của em xem mỗi ngày em suy nghĩ cái gì, vì sao luôn khó dự đoán suy nghĩ của em như vậy.”

“Mệt lắm sao?”

“Em là gánh nặng ngọt ngào.”

Mục Thanh Y không có nói nữa, chỉ là dựa ở trong lòng anh hấp thu phần cảm giác an toàn đến từ anh. Trước kia, cô biết có thể dựa vào chỉ có chính mình, nhưng từ sau khi quen biết anh, bất tri bất giác cô bắt đầu từng chút một quen ỷ lại vào anh, người này vốn đã sớm tính toán tốt.

“Có đói bụng không?”

“Không đói bụng, em muốn ngủ một giấc thật ngon.”

“Ngủ đi.”

“Đừng đi.”

“Em không quen anh ôm em ngủ, không phải sao?”

“Năm em sáu tuổi khi ngủ đến nửa đêm... Bị chị và anh cả cùng phòng dùng chăn muốn ngộp chết em.” Cho dù chuyện cách nhiều năm, nay nói lên, giọng của cô vẫn run nhè nhẹ.

“Không cần nói.” Anh ôm sát cô.

“Em cần thời gian để vượt qua ác mộng này.”

“Anh chờ em.”

“Có thể vĩnh viễn không vượt qua được.” Cô không thể không đem kết quả tệ nhất nói ra.

“Không sao, ít nhất vẫn có thể thân thiết không phải sao?”

Bộ dạng có chút ít còn hơn không của anh, chọc cô nở nụ cười, “Đàn ông quả nhiên là động vật dựa vào nửa người dưới suy nghĩ.”

“Em không muốn ngủ?” Anh không có ý tốt nhìn cô.

“Nếu anh không muốn ngủ thì đi ra ngoài đi.” Cô tứ lạng bạt thiên kim. (giống như kẻ tám lạng người nửa cân á)

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Anh vội làm xong vụ buôn bán kia, một khắc cũng chưa dừng lại bay qua, ngay cả một chút dỗ dành khen thưởng cũng không có thì thật đáng tiếc.

“Như vậy có phải thảm thiết một chút hay không? Ác độc một chút?” Đường Kiếm Phi vừa bị bạn tốt gọi điện thoại triệu đến Australia vẻ mặt kinh ngạc.

Khuôn mặt Long Dật Thần lạnh lùng, khóe miệng cười buồn rười rượi, “Trên thực tế, nếu giết người không phạm pháp, tớ muốn tự tay làm thịt anh ta.”

“Ai u, quả nhiên giận dữ vì người đẹp nha.” Đường Kiếm Phi bộ dáng khoa trương, sợ tới mức lập tức từ trên ghế nhảy xuống, trốn xa ngoài ba mét.

“Chờ lúc cậu yêu một người, cẩn thận đừng để cho tớ biết.” Anh cảnh cáo anh ta đừng quá kiêu ngạo.

“Cậu cứ chờ đi, tớ chơi đùa cả bụi hoa rất thoải mái, mới không thèm vì một đóa hoa buông tha cho một mảng vườn hoa lớn.”

“Bây giờ cậu có thể nói mạnh miệng, lúc khóc nhớ kỹ đừng tới tìm tớ kể khổ.” Long Dật Thần không chút nể tình quát bạn bè.

“Cậu cứ chờ đi, kiếp sau cũng không có khả năng.” Đường Kiếm Phi tràn đầy tự tin.

Loại người không nhận dạy dỗ này, đã chết cũng không đáng thương! Long Dật Thần lười để ý đến anh nữa, “Hãy tìm người đưa tin tức ra ngoài.”

Ánh mắt anh không khỏi trợn to, “Đưa tin tức?” Đang êm đẹp lại đem một người đưa vào bệnh viện tâm thần đã rất quá đáng, lại còn bảo chủ nợ đuổi theo giết?

“Đúng.”

“Cậu muốn đuổi tận giết tuyệt à.” Ai ya.

“Cái này gọi là mượn đao giết người.” Nụ cười bên môi Long Dật Thần thực tàn nhẫn, “Loại cặn bã này chết đi cho sạch sẽ.”

“Thần, về sau nhớ phải nhắc nhở tớ, cách bảo bối nhà cậu xa ba mét, cám ơn.” Anh sẽ nhớ rõ vạn lần chớ chọc giận Thần, mấy năm nay vẫn là lần đầu thấy cậu ấy nảy sinh ác độc, quả nhiên khiến cho người ta sợ mất mật.

“Không sao, khoảng cách gần chút cũng không ngại.”

Vậy các hạ làm ơn đừng cười đến âm trầm như vậy được không! Đường Kiếm Phi lui về phía sau, vẻ mặt cười cười, “Tớ sẽ tự động duy trì khoảng cách.”

“Vậy quay đầu nhìn xem.” Nụ cười bên miệng Long Dật Thần vô cùn khủng bố.

Anh theo lời quay đầu, sau đó phát ra một tiếng hét thảm thiết, giống như con khỉ hoảng sợ vọt trở về.

“Chị dâu, chị đứng gần tôi như vậy làm gì?”

“Tôi đang muốn đi vào, là chính anh dựa tới.” Mục Thanh Y phủi tay sạch sẽ.

“Có việc sao, Thanh Y?”

“Bác gái bảo em đưa ly trà vào.”

“Trà?” Đường Kiếm Phi bắt đầu tìm trên dưới trái phải, “Của tôi mà?”

“Của anh là cà phê.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đây không phải nhà của anh.”

Đáp án này đủ tuyệt! Sờ sờ cái mũi anh tự nhận mất mặt, nhưng vẫn nhịn không được truy hỏi: “Vì sao cậu ấy là trà, mà tôi là cà phê?”

“Trà tốt cho thân thể, uống cà phê nhiều tim sẽ đập nhanh, không tốt cho thân thể.”

Đường Kiếm Phi trừng mắt, “Thần, tớ muốn phản đối.” Nguyên nhân này cô lại trực tiếp nói, mặt dày, bắt nạt người khác.

“Long Dật Thần, lúc trước anh uống nhiều cà phê để không buồn ngủ, về sau sửa lại uống trà nha.” Mục Thanh Y mặc kệ công tử đào hoa, nói thẳng với anh.

“Tốt, nghe lời em.”

Nhìn bạn tốt bộ dạng có vợ mọi sự đều ngu ngốc, Đường Kiếm Phi không cho là đúng ném cái xem thường, há mồm hớp một ngụm cà phê, sau đó lập tức phun ra.

“Nóng nóng...” Đây là vừa đun sôi có phải không vậy, quả thực sắp bỏng chết người.

Mục Thanh Y không chút để ý quét qua anh một cái, “Cốc cà phê kia tôi vừa pha xong, vừa định nhắt nhở anh đợi lát nữa hãy uống.”

Đường Kiếm Phi dùng cái đầu trên cổ thề, anh thấy được nét vui sướng khi người gặp họa chợt lóe trong mắt Mục Thanh Y.

Cô cố ý thì sao, vừa rồi cô ở cửa nghe được người nào đó dõng dạc nói muốn tiếp tục kinh doanh đội ngũ vườn hoa khổng lồ của anh ta, lúc này xoay người một lần nữa vọt đi bưng cốc cà phê lên.

Công tử đào hoa đáng chết, bỏng chết anh!

“Đi thôi đi thôi, nếu không đi em lấy cái chổi đuổi anh.” Có phiền hay không a, đã nói mấy lần, còn không cho người ta ngủ?

“Thanh Y, em không biết quan tâm chút nào.” Long Dật Thần có chút ai oán.

“Vậy anh đổi một người biết quan tâm đi.” Cô ba ngày không ngủ, làm ơn để cho cô ngủ đi.

“Lần này anh phải đi một tháng.”

“Nửa năm cũng được.” Cô hoàn toàn là thuận miệng trả lời, suy nghĩ đã hoàn toàn mất liên lạc với đầu óc.

“Hôn lễ của chúng ta phải hoãn.”

“Tùy anh.”

“Vậy em đồng ý gả cho anh?”

“Không lấy chồng.”

Ngang ngược?

Long Dật Thần đứng bên giường. Anh âm mưu lâu như vậy, đã nghĩ thừa dịp khi tinh thần cô tan rã một lần hành động thành công, sao đến nước này cô còn một mực chắc chắn không lấy chồng?

Sét đánh ngang tai a!

“Vì sao không lấy chồng?”

“Làm tình nhân cũng tốt.”

Anh hoá đá mười giây. Làm tình nhân cũng tốt?! Anh nhất định nghe lầm, nhất định nghe lầm, có người tình của một kẻ có tiền nào không nghĩ hết cách để cho mình lên làm vợ, sao cô lại có một đầu óc không đường về như vậy?

“Tốt chỗ nào chứ?” Anh phải biết nguyên nhân, anh muốn đem tất cả những điều tốt đẹp này để lại cho vợ, như vậy có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý.

“Việc ít tiền nhiều còn được yêu thương.” (#Ami: em đồng ý, em cũng muốn làm tình nhân...)

Tổng kết rất sâu sắc nha, anh không khỏi nghi ngờ cô đối với chức vụ tình nhân này, kỳ thật sớm làm nghiên cứu điều tra rất cặn kẽ rồi.

“Làm bà xã không phải rất tốt sao?” Không ngừng cố gắng, anh đem phúc lợi của bà xã đề cao thì có thể chứ?

“Không tốt.” Mục Thanh Y lâm vào trạng thái nửa hôn mê trên giường rất rõ ràng phun ra hai chữ.

“Có cái gì không tốt?” Gần đây chỉ số thông minh của anh thật sự có xu hướng giảm xuống, chẳng lẽ thật sự tất cả đàn ông trong tình yêu đều trở thành chàng ngốc?

“Vòng xã giao trong giới thượng lưu rất phức tạp, nhất là nhà họ Long của anh, thậm chí còn có ngàn vạn mối liên hệ với nguyên thủ quốc gia (những người lãnh đạo quốc gia), rất phức tạp.” Cuộc sống phức tạp không thích hợp với cô, cô là người lười, ngốc nghếch, sẽ chết không có chỗ chôn.

Anh nổi giận. “Đây là ai nói cho em?”

“Bà Long.” Mục Thanh Y bán đứng chiến hữu mà không biết.

“Mẹ —” Long Dật Thần chịu kích thích quá lớn, kéo cửa ra muốn tìm người tính sổ, không nghĩ sẽ khiến cho hai người dán trên cửa nhanh tiến vào.

“Con trai con trai, hiểu lầm hiểu lầm thôi.”

“Cháu ngoan, thật trùng hợp nga.”

5 phút sau, ông cháu nhà họ Long ba người chuyển quân xuống phòng khách dưới lầu.

“Mẹ chỉ muốn cho nó chuẩn bị tâm lý.” Mẹ Long thật cẩn thận nói, e sợ con trai thật sự trở mặt.

“Hoạt động xã giao của mẹ gần đây bận rộn nhiều việc.” Mặt Long Dật Thần không chút thay đổi phát biểu.

“Dù bận cũng phải phí thời gian cho con dâu, chỉ có tình cảm của mẹ chồng con dâu tốt, mới có thể gia hoà vạn sự hưng.”

“Còn có, ông nội, không phải ông vẫn nói thân thể không tốt lắm, cần nghỉ ngơi sao?” Anh thấy gần đây tinh thần ông nội sáng láng cả trước ra sau, rất có tiềm chất làm nằm vùng.

“Ông còn không phải là vì ôm cháu cố, đành phải kéo bộ xương cốt già nua đã sắp tan đi hoạt động một chút! Không phải ông muốn nói, cháu ngoan, động tác của cháu thật sự rất chậm.” Khiến cho ông cũng xấu hổ thừa nhận Long Dật Thần là cháu trai của mình.

“Hai người cho rằng con muốn như vậy sao? Cô ấy có bao nhiêu khó trị hai người cũng không phải không biết.”

“Nói cũng phải.” Ông nội Long có chút đồng cảm.

Mẹ Long mấp máy môi, cũng ngầm tỏ vẻ đồng ý. Đùng là không dễ thu phục, nguyên tưởng trước tiên nói cho cô phòng ngừa, kết quả chỉ nói phải giao tiếp với người nào, kẻ lười biếng Mục Thanh Y liền rất rõ ràng tuyên bố muốn tiếp tục làm cô nàng độc thân, thật sự là không có chí cầu tiến!

“Thật sự nói không được, đánh thuốc mê, trực tiếp mang cô ấy đi đăng ký là được.” Long Dật Thần bắt đầu không kiên nhẫn.

Cha chồng con dâu Long thị liếc nhau, sau đó thong thả gật đầu, nhất trí cùng nhận thức, “Có thể làm.”

Anh rất muốn trực tiếp té xỉu, sao ông nội và mẹ ở chung với Thanh Y chỉ có một vài ngày, dần dần có xu hướng bị đồng hóa? Vốn dĩ anh còn muốn dựa vào tu dưỡng tốt và thủ đoạn xã giao của bọn họ đến khai trí cô một chút, kết quả ngược lại là bọn họ bị cô đồng hóa.

Quả nhiên là học tốt không dễ, học cái xấu một buổi là có thể.

Báo chí bày tràn đầy.

Thật sự tràn đầy, thực đầy thực đầy!

Mục Thanh Y vươn tay gãi đầu, nhìn ngó chung quanh, hơi đau đầu xoa huyệt thái dương.

Cô mời bà thím đến giúp đỡ, thật sự cho mời, nhưng vì sao ngủ một giấc dậy, mỗi chỗ trong nhà đều rơi đầy các loại báo chí tạp chí?

Bắt buộc cô đọc sách xem báo sao?

Ảnh chụp chụp đến độ vô cùng đẹp, cũng rất ái muội, có chút thậm chí rất tình dục — nội dung lại phong phú, tài văn chương thật tốt, nhìn liền cảm thấy mặt trên viết là sự thật, nếu không hợp sự thật, chính là sự thật xảy ra vấn đề.

Sau khi đọc hơn mười cuốn báo, Mục Thanh Y tổng đưa ra một kết luận — thì ra, cậu chủ cực phẩm của tập đoàn tài chính nào đó là công tử đào hoa siêu cấp.

“Thanh Y.” Ông nội Long cũng sắp khóc rồi.

“Làm sao vậy?” Cô chỉ là nói ra cảm giác của bản thân mà thôi a, không nói lời gì tổn hại tự tôn của ông lão mà.

“Báo chí không phải xem như vậy.”

“Nhưng mỗi một lần mở ra, trang báo viết đều là loại tin tức này.” Cô cảm thấy rất oan uổng.

Ông nội Long cảm thấy càng oan uổng hơn, “Con vốn không có chút không thoải mái nào sao?”

“Đương nhiên là có chứ.”

Có lẽ cũng không tệ như trong tưởng tượng! Ông nội Long cảm thấy cuộc sống vẫn tràn ngập hy vọng.

“Trong nhiều tin tức như vậy, sao không có nói đến chuyện Long Dật Thần kết hôn?”

Ông chính thức thừa nhận thế giới này không có hi vọng. “Ông nghĩ cháu sẽ ghen.”

“Dấm chua ăn nhiều, đau dạ dày, số lượng vừa phải là được.” Cô rất nghiêm túc trình bày quan niệm của mình.

Ông nội Long lắc đầu thở dài bỏ đi. Ông thất bại, bị một con hồ ly nhỏ đánh bại hoàn toàn.

Mục Thanh Y cúi đầu nhìn hơn mười cuốn báo trên tay, lại nhìn quanh bốn phía đập vào mắt toàn là báo chí tạp chí, cũng rất muốn thở dài. Gióng trống khua chiêng rõ ràng như vậy, cô có ngu cũng biết là có ý tứ gì! Ông nội vốn chính là rất rảnh không có việc gì làm, muốn cô phá rượu của ông mà.

Lão ngoan đồng Lão ngoan đồng (có nghĩa là lớn tuổi mà vẫn vui tính trẻ con), chính là nói những người như ông nội đi.

Mẹ Long lại càng quá đáng, mỗi ngày đổi nhiều kiểu điểm tâm, uống chútu rượu, còn liên tục dùng giọng nói truyền phát quá trình làm ra các loại điểm tâm cùng với sở thích ăn, cộng thêm nơi sản xuất các loại rượu, nguyên liệu, phối hợp với đồ ăn...

Cô cảm thấy cô chắc nên lập tức đóng gói hành lý chạy trốn tới nam cực hoặc bắc cực đi, hoàn toàn rời xa nơi có người ở.

Thần linh ơi! Trả lại cho cô không gian yên bình vốn có đi...

Nghèo khổ muốn thay đổi, khốn khó càng muốn thay đổi hơn.

Mục Thanh Y cảm thấy kiên nhân của mình đã đến giới hạn, thêm một chút sẽ hoàn toàn đổ sập, cho nên cô thậm chí chưa nói với cha tiếng nào đã trực tiếp nhảy lên máy bay, thoát khỏi Australia.

Hu hu ~ cô vừa mới mới thanh toán tiền phòng trọ...

Quên đi, để cho cha chồng con dâu Long gia chiếm núi làm chủ đi, cô ở tiếp nữa, không phải cô bạo lực dọn dẹp họ ra ngoài, sẽ là bọn họ khiến cho cô thỏa hiệp.

Long Dật Thần, anh điên rồi!

Bản thân bận bịu không có thời gian, bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, để cho hai người lớn trong nhà rảnh rỗi nghĩ hết biện pháp bức cô đi vào khuôn khổ. Thực xin lỗi, tiểu thư cô lần này hạ quyết tâm tuyệt đối không cam chịu!

Nhìn ánh mắt không quá sáng suốt của cô, dung lượng não có hạn, đi học nhiều lễ tiết rườm rà và tri thức như vậy, quả thực hơi nghi ngờ đang mưu sát.

“Cô Mục, cô đã trở lại?”

“Uh.” Cô không yên lòng trả lời một tiếng, trực tiếp đi về phía thang máy.

Phía sau là ánh mắt quái dị của nhân viên bảo vệ Tôn Tước.

Một chân bước vào phòng khách, Mục Thanh Y không khỏi thở phào. Vẫn là Tôn Tước ở Đài Loan tốt, một mình thanh thanh tĩnh tĩnh.

Đem ba lô ném lên sô pha, cô thuận thế nằm xuống, không đến 3 phút, giống như nghĩ đến cái gì nhảy dựng lên.

Nói thực ra, mặc dù cô ở Tôn Tước một khoảng thời gian không ngắn, nhưng thật đúng là không đi qua phòng Long Dật Thần. Vuốt cằm, vẻ mặt cô kín đáo nhìn cầu thang đi lên lầu.

Đi lên xem chắc là không tính xâm phạm cá nhân riêng tư của anh chứ? Đôi mắt của cô nhanh như chớp đảo quanh. Nói sau, người khác muốn tặng không cô, còn có cái gì riêng tư đáng nói? Cho nên cô yên tâm thoải mái bước trên bậc thang lên lầu.

Nhưng khi cô nhẹ nhàng mở cửa thư phòng ra liền ngây người một chút — anh lại ở nhà!

Xem bộ dáng nằm trên sô pha của anh, có vẻ đang ngủ, cô rón ra rón rén nhè nhẹ đi vào, tính dọa anh một chút.

Trong lúc vô ý, tầm mắt quét máy tính trên bàn sách, vì thế cô thay đổi phương hướng, ngồi vào trước máy tính.

Nhìn hình ảnh rõ ràng trong màn hình, Mục Thanh Y mím chặt môi.

“Long Dật Thần, sao anh có thể có sở thích quay lén?” Cô cắn răng rủa thầm.

Khó trách, cô ở trong phòng khóc anh cũng biết... Từng hoang mang rốt cục vạch trần đáp vào hôm nay.

Đột nhiên trong lúc đó, mặt Mục Thanh Y đỏ lên có thể so sánh với Quan Công. Cô nhớ tới, có đoạn thời gian, ánh mắt Long Dật Thần nhìn cô luôn mang theo cảm giác nóng cháy, khẳng định là vì thấy cô tâm huyết dâng trào muốn thử nghiệm bộ dạng ngủ trần.

Sở thích của người đàn ông này thật khiến người ta không chấp nhận nỗi, quay lén đó.

Một đôi tay để lên eo của cô, hai cánh môi nóng dán sau gáy cô một đường hạ xuống.

“Dê xồm, buông tay!”

“Không buông, rất nhớ em.”

“Quay lén biến thái.” Cô chuẩn bị bẻ tay anh.

“Thanh Y...” Giọng anh khàn khàn gọi cô, vươn tay ôm cô từ trên ghế.

“Này, này, anh phát điên cái gì vậy?” Cô muốn tính sổ với anh, sao anh lại giống ngựa đực động dục thầm nghĩ lên trên giường quấn quít với cô sao?

Ăn ý ăn ý, giữa bọn họ quả nhiên thiếu ăn ý mà.

“Anh yêu em.”

Một câu nói nhỏ, khiến cho Mục Thanh Y, đang chuẩn bị quỳ gối cho anh một đòn thương tích nặng nề, xương cốt mềm nhũn, lại lỡ mất cơ hội.

“Anh làm tất cả đều là vì yêu em.”

Này căn bản là nói xạo! Cô khó chịu nghĩ.

“Biết không? Đoạn ngày đó nhớ em nhớ đến tim cũng đau.”

Đúng rồi đúng rồi, đoạn ngày kia cô cũng có cảm giác đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy anh sẽ tùy thời nhào lên, thì ra là sự thật, không phải cô tự kỷ quá độ sinh ra ảo giác.

“Nhớ anh không?”

“Không có.” Cho dù có nhớ, bây giờ cũng tuyệt không thừa nhận.

“Đối với anh nhớ em, đành phải xem hình ảnh giám sát trước kia.”

“Quay lén biến thái.” Cô lại khinh bỉ.

“Em cũng không gọi điện thoại, cũng không nghe điện thoại.” Lời của Long Dật Thần mang u oán.

Mục Thanh Y vươn tay bắt lấy hai tay không thành thật của anh, cố gắng bình ổn hơi thở của mình, “Anh đừng nói sang chuyện khác, vì sao muốn giám sát em?” Cô cũng không phải chuột bạch, để cho người ta theo dõi nghiên cứu như vậy.

“Bởi vì yêu em mà.” Thật sự là không đáng yêu, không thể giải cơn đói khát cho anh trước rồi mới tra hỏi sao? Đến lúc đó anh nhất định biết thì sẽ nói, nói thì nói hết, nhưng bây giờ không được.

“Đàn ông đúng là thích nhất dùng chiêu yêu thương tiêu biểu lén lút, ngô...”

Anh quyết định cố gắng cứu tế, trực tiếp niêm phong khả năng nói chuyện của cô.

Quần áo từng cái từng cái nhanh chóng rời khỏi cơ thể chủ nhân, hai bóng hình quấn nhau sớm thẳng đến góc, tiến vào gay cấn vật lộn bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.