Anh Có Mang Nắng Về Bên Em

Chương 20: Gà gáy quỷ lui




Âm nhạc điếc tai xao động trong không khí, mùi rượu cay nồng tràn ngập night club.

Đung đưa ly rượu trong tay, Đường Kiếm Phi nhìn bạn tốt chế nhạo, “Nghe nói cậu có thêm một bạn gái ở chung “. Hiếm thấy nha, nhiều năm rồi, trừ bỏ hành vi phóng đãng tình cờ, trên cơ bản cậu ta cũng xem như người đàn ông giữ thân trong sạch.

“Quan tâm chuyện của tớ như vậy làm gì?” Long Dật Thần liếc mắt nhìn anh.

« Bạn bè quan tâm lẫn nhau thôi.”

“Tin cậu mới lạ đó.”

“Được rồi, người phụ nữ có thể được sự cho phép của cậu vào ở trong tôn tước (toà nhà sang trọng của anh ý đấy, mắc công dịch ra quá nên ghi thế cho gọn luôn nhé), rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Mấy ngày nay anh sắp tò mò chết, nhưng vẫn không cơ hội hỏi.

“Cậu đã gặp rồi.”

“Tớ đã gặp?” Anh càng giật mình.

“Chính là ngày mưa lần trước, cô gái thứ ba cậu chọn á.”

Lần trước, người thứ ba? Đường Kiếm Phi cố gắng nhớ lại, nhưng thất bại bỏ cuộc. Anh luôn luôn chỉ thấy hứng thú với người đẹp, người không đủ đẳng cấp thì như đi thuyền qua sông, không lưu chút ấn tượng nào.

“Người phụ nữ kia nhớ lại nên bám theo cậu?”

“Không phải.”

“Không phải?” Anh vốn đã say năm phần lập tức tỉnh táo lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Nhớ rõ tin tức tớ áp chế cách đây ít lâu không?”

“Là cô ta?” Đời người quả nhiên nơi nào cũng có ngạc nhiên ha! Hai mắt Đường Kiếm Phi lóe sáng.

Một hơi uống cạn ly bia trong tay, Long Dật Thần bực dọc gãi gãi tóc, “Cô ấy không bám lấy tớ, là tớ tự tìm cô ấy.”

Thấy vẻ mặt buồn bực của bạn thân, anh biết chuyện này đùa vui à nha.

“Khó có được cơ hội Long thiếu gia coi trọng cô ta, cô ta còn không phấn khởi bám lấy mỏ vàng lớn lấp lánh như cậu sao?” Chỉ cần biết gia thế của Long Dật Thần, chỉ sợ không có cô gái nào không như sài lang hổ báo bổ nhào tới đây.

“Nếu cô ấy là loại người như vậy thì đơn giản rồi.”

“Nha ~” Kéo dài âm cuối, anh chờ nghe câu tiếp.

“Cậu nghĩ tớ thích chạy đến nơi này mua say lắm sao?” Quăng cho ‘bạn tốt’ một ánh mắt xem thường.

Lúc này đầu tóc Long Dật Thần rối loạn, áo cũng mở rộng quá nửa, thiếu đi sự khôn khéo già dặn và vẻ thận trọng nghiêm túc của ban ngày, thêm mấy phần phóng túng bất kham và gợi cảm, làm cho khách nữ trong quán không ngừng liếc mắt đưa tình, đáng tiếc anh lại coi như không thấy.

“Rượu ngon người đẹp, cần gì cũng có, chỗ này có gì không tốt?” Anh dễ thương thật.

Lười cùng Đường Kiếm Phi thảo luận vấn đề này, anh tiếp tục uống rượu của mình.

“Rốt cuộc vì sao cậu lại chạy tới đây để uống rượu giải sầu?”

“Còn không phải bởi vì cô nàng kia.” Tay anh nắm lại mạnh mẽ đấm lên quầy bar mấy cái, một lần nữa cầm lấy một chai bia rót mạnh (rót dô miệng anh ý ấy).

“Cô ấy rốt cuộc làm chuyện gì?” Anh tò mò sắp chết, cầu xin cậu ấy tốt bụng giúp đỡ một chút, không nên buồn một mình, tốt xấu để cho bạn bè chia sẻ tâm sự một chút.

“Tớ nhất định là lâu lắm không có phụ nữ rồi.” Long Dật Thần thì thào tự nói.

“Vậy thì rất đơn giản, chỉ cần cậu ngoắc tay, ở đây có rất nhiều cô sẽ lập tức bổ đến.”

“Tớ không có hứng thú với các cô ấy.”

Đường Kiếm Phi hiểu biết gật đầu, “Cậu đối với người trong nhà có hứng thú.” Mà cô gái kia rất có thể không có hứng thú với Long thiếu gia, cho nên cậu ta – Long thiếu gia mới có thể phá lệ đến night club để mua say.

“Cậu câm miệng cho tớ.” Thực sự không nên tìm người này đến uống rượu, luôn luôn làm ồn bên tai anh.

“Bằng phong thái của Long thiếu gia như cậu, chẳng lẽ còn không giữ được một cô gái?” Bây giờ anh lại thấy hứng thú với cô gái kia, thật muốn biết cô gái đó có ba đầu sáu tay gì mà làm cho nội tâm người bạn tốt luôn biết bình tĩnh kiềm chế của anh lại loạn đến như vậy.

“Ít châm chọc một chút.”

“Cô ấy rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào?”

“Một kẻ quái thai.”

Đường Kiếm Phi ngây người. Phụ nữ có xinh đẹp, đáng yêu, quyến rũ, dịu dàng... Hình như không có loại hình quái thai.

“Vậy đừng uống nữa, đưa tớ đi gặp người quái dị này chút.” Anh muốn xem quái thai, anh nhất định phải đi xem.

“Kiếm Phi —” có lầm hay không, anh tìm cậu ta đến uống rượu với mình, thế nhưng người này lại muốn kéo anh về nhà?

Đó cũng coi là một cô gái sao?

Mái tóc dài tùy tiện dùng đại cái kẹp giữ trên đỉnh đầu, trên người mặc quần áo ở nhà bằng vải bông đã nhàu nát, nếu là màu đen sẽ rất giống cây mơ khô.

Hơn nữa — có cô gái nào giống cô ta không để ý hình tượng ngồi xếp bằng ở trên sô pha, lại cầm một cái thau nhỏ vừa ăn vừa xem tivi? Còn cười đến không có chút thục nữ nào như vậy.

Đường Kiếm Phi đột nhiên vô cùng thấu hiểu nỗi lòng của bạn tốt, bất luận người đàn ông nào trong nhà có thêm một pho tượng “Phật” như vậy cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu gì.

“A, anh về rồi, hôm nay tôi làm cơm trộn, nhưng mà chỉ có một phần.” Nói xong cô còn không quên giơ thau cơm trong tay lên để chứng minh.

Long Dật Thần không trả lời, có điều sắc mặt cũng không tốt. Cô là cố ý, mỗi lần ở phòng khách cô sẽ trở nên rất lôi thôi, nhưng khi cô ở trong phòng một mình thì sẽ không như vậy, cho dù như thế nào anh vẫn có phản ứng với cô, đúng là không phải buồn bực bình thường mà.

“Quý ông cho thuê nhà, anh cảm phiền không cần cả ngày ủ rũ được không, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến tâm trạng khách trọ như tôi á.” Không biết đã làm gì mích lòng anh, mấy ngày nay thường xuyên cho cô xem gương mặt bị người ta thiếu nợ.

“Thưa quý cô, chẳng lẽ cô không hiểu được hành vi của mình cũng ảnh hưởng tâm trạng chủ cho thuê nhà sao?” Có người nhịn không được lên tiếng bênh vực kẻ yếu.

“Hành vi gì của tôi?” Mục Thanh Y cảm thấy rất kì lạ. Người đi theo chủ thuê nhà trở về này, vừa thấy cũng biết là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng điển hình, mà đời này cô ghét nhất loại người như thế.

“Một cô gái bình thường, cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến khí chất hình tượng giống như cô.” Người có khuyết điểm cũng không sao, ít nhất phải biết che lấp, giống bạn gái anh không trang điểm sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh.

“Chẳng lẽ những cô gái khác một ngày hai mươi bốn giờ đều gọn gàng xinh đẹp sao? Chẳng lẽ các cô ấy ngủ sẽ không chảy nước miếng, cảm lạnh không hắt xì hay là đi toilet không đánh rắm?”

Bị cô đùng đùng trách móc một trận, hai người đàn ông chỉ có thể ngạc nhiên nhìn cô.

Rất lâu sau, Đường Kiếm Phi mới vất vả tìm lại giọng nói của mình, “Cô à, cô đang ăn cơm đó.” Nói lời không vệ sinh như vậy, cô còn nuốt trôi sao... Anh sai rồi, bởi vì cô đã quay mặt đi vừa xem ti vi vừa bỏ cơm vào miệng.

“Thần, tớ hiểu nỗi khổ của cậu.” Cuối cùng ngàn lời vạn lời đều cô động thành một câu này.

Long Dật Thần không để ý đến anh, tự đi về phía Mục Thanh Y.

Sau đó, Đường Kiếm Phi trơ mắt nhìn bạn tốt của mình - cái người xưa nay mắc chứng thích sạch sẽ, không chút do dự cướp cái muỗng trong tay Mục Thanh Y, múc cơm trộn trong cái thau nhỏ đưa vào miệng mình — nếu bây giờ có người nói với anh, mặt trời thật ra là mọc lên từ hướng tây, anh nhất định cũng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý.

“Long Dật Thần, tôi không ăn nước miếng người khác.”

“Cũng tốt.”

“Vậy mà anh còn cướp cơm của tôi nữa?” Cô trợn trừng, dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc vào đôi tay vô liêm sỉ kia.

“Cô không ăn thì để tôi ăn.”

Ngang ngược?

“Tôi không ngại chia sẻ với cô đâu.” Anh rất rộng rãi đưa muỗng qua.

Mục Thanh Y rất có khí thế không đưa tay tay ra lấy, chỉ ôm cái bụng đói meo của mình, chạy vào nhà bếp.

“Thần, cậu đổi tính rồi hả?” Đường Kiếm Phi dùng ánh mắt như xem người ngoài hành tinh nhìn bạn mình.

“Không.”

“Bệnh thích sạch sẽ của cậu đâu?” Bởi vì cái bệnh thích sạch sẽ quái gở kia, làm cho cậu ta ngay cả cùng phụ nữ lên giường cũng soi mói gần như hà khắc.

“Tớ bắt đầu quen rồi.”

Vẻ mặt Đường Kiếm Phi xuất hiện dấu chấm hỏi.

“Từ sau khi cô ấy biết tớ có bệnh sạch sẽ, vì không cho tớ ăn cơm của cô ấy, mỗi lần cô ấy đều xới hết cơm vào một lần, ăn không xong lại để đó tiếp tục ăn.”

“Câu gọi điện đặt cơm bên ngoài là được rồi.” Hơn nữa tuyệt đối là trình độ đầu bếp cao cấp, nghĩ thế nào cũng ngon hơn gấp trăm lần so với cô gái lôi thôi này làm.

“Vậy thì cô ấy sẽ rất đắc ý.” Trước giờ chỉ có anh thắng người ta, còn chưa có người nào có thể thắng anh đâu.

Đường Kiếm Phi bỗng dưng nghẹn ngào.

Anh biết đây là không đúng, nhưng anh khống chế không được chính mình.

Trên màn hình máy tính đang biểu hiện nhất cử nhất động của khách trọ kì quái của anh.

Trở về phòng, Mục Thanh Y lười biếng nằm lăn ra giường ấn điều khiển từ xa, hai chân không yên lên xuống loạng choạng, tay cũng thỉnh thoảng vụng trộm bỏ đồ ăn vặt vào miệng.

Xem đến chỗ cao hứng, cô còn có thể đứng lên trên giường nhảy vài cái, sau đó lại ngã xuống giường lớn tiếp tục xem, hai chân cũng tiếp tục cao thấp lay động...

Hình như mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, ăn no không phải ngủ thì sẽ ăn vặt, xem tivi xem truyện tranh, xem báo, nếu không nữa thì chính là lên mạng chat, giống như sẽ không làm bất kì việc đứng đắn nào.

Có khi nhìn thấy dáng vẻ vội vã của anh, còn có thể trêu chọc một câu, “Cuộc sống thôi mà, vui vẻ là quan trọng nhất, bắt bản thân làm việc mệt như con chó thì còn niềm vui thú gì nữa...”

Trước kia công việc chính là niềm vui của anh, mỗi lần bàn được một hợp đồng buôn bán, mỗi lần hoàn thành một hạng mục, anh sẽ có cảm giác thành công, sẽ rất vui sướng, mà bây giờ chỉ cần nhìn đến cô, anh sẽ rất thỏa mãn, từng chút từng chút biến hóa làm cho anh kinh ngạc, cũng làm cho anh bất đắc dĩ.

Cô ta đang làm cái gì?

Lúc này người phụ nữ kia lại bắt đầu cầm khăn giấy ngồi khóc.

Long Dật Thần theo bản năng đứng dậy từ trước bàn, đi rồi hai bước, không khỏi thầm mắng bản thân thiếu kiên nhẫn, con gái xem phim nhiều tập khóc lóc chảy nước mắt là chuyện bình thường.

Một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, ánh mắt rốt cuộc không có cách nào rời khỏi màn hình giám thị, tùy ý số liệu trên máy tính bên cạnh liên tục thay đổi, anh cũng bỏ mặc.

Cô ta đã khóc rất lâu, lâu đến rõ ràng không bình thường, bởi vì cô ta đã sớm tắt đi tivi, tiếp tục ngồi giữa giường lớn chuyên tâm khóc, bốn phía trên giường rất nhanh liền đầy hoa giấy màu trắng, mà chỗ tạo ra rác cũng không có dấu hiệu ngừng lại.

Mười phút sau, anh nhất quyết rời khỏi phòng mình, đi đến căn phòng dưới lầu của cô.

“Anh, anh vào bằng cách nào?” Nghe tiếng động Mục Thanh Y ngẩng đầu, giật mình nhìn người không mời mà tự vào.

“Thật ra cô đang khóc cái gì chứ?” Khóc đến anh cảm thấy bực bội.

“Ai cần anh lo.”

“Tôi có lo đâu.” Nhưng, lại không thể không lo, nước mắt của cô làm cho lòng anh rối như mớ bòng bong.

“Còn có, tôi khóc là việc của tôi, anh ở trên lầu làm sao mà biết?” Mau chóng lau khô nước mắt, cô trừng đôi mắt hồng hồng như thỏ nhìn anh chất vấn.

Long Dật Thần lần đầu bị hỏi mà không biết trả lời thế nào, có chút xấu hổ không mở mắt.

“Quý ông cho thuê nhà à, trong lòng anh có mờ ám nha.” Có vấn đề.

“Cô tiếp tục khóc đi.” Anh liền xoay người đi ra ngoài.

“Không nói rõ ràng sao có thể đi, anh đứng lại đó cho tôi.” Mục Thanh Y không đồng ý, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống đuổi theo.

“Chắc chắn muốn tiếp tục đuổi theo?” Anh dừng lại.

“Uh?” Cô chớp chớp mắt.

Anh chỉa chỉa vị trí cô đứng.

Mục Thanh Y lúc này mới phát hiện mình đã đuổi theo lên lầu, đi thêm ba bậc thang nữa là đến địa bàn của anh.

“Theo sau thì làm sao?” Tuy nói cô ở dưới lầu, nhưng không có quy định cô không thể lên lầu ngắm cảnh một chút đi.

“Vậy thì tôi không thể không giải thích rõ.”

“Như thế nào, anh nghĩ tôi là trộm sao?”

“Lúc này, một cô gái độc thân muốn cùng một người đàn ông vào phòng anh ta, cô nói cô ấy muốn làm cái gì?”

“Có rất nhiều việc á.”

“Nhiều?”

“Đúng rồi, có thể uống trà, có thể nói chuyện phiếm, có thể đánh nhau, có thể cãi nhau, còn có thể yêu tinh đánh nhau.”

“Yêu tinh đánh nhau?” Long Dật Thần cảm thấy rất hứng thú với từ này.

“Ngốc, chỉ là làm tình thôi...”

Không khí xấu hổ phút chốc lan ra, hai người mặt đối mặt đứng ở cầu thang, nhìn nhau không nói gì.

“Ha ha...” Mục Thanh Y theo thói quen đưa tay gãi đầu, “Chuyện này, đã khuya rồi, tôi phải đi về ngủ.” Nói xong, quay đầu muốn chạy xuống lầu.

“Chờ một chút.” Anh duỗi tay ra, dễ dàng giữ cô lại.

“Đã khuya đã khuya...” Trai đơn gái chiếc cùng ở dưới một mái nhà, những chuyện nhạy cảm thật sự không nên nói ra, cái miệng thối của cô thật đáng đánh mà.

“Tôi biết.” Bây giờ ngược lại anh rất nhàn nhã chơi câu giờ với cô, xem bộ dáng chân tay luống cuống đáng yêu của cô khiến anh rất vui vẻ.

“Biết thì trở về ngủ đi, ngày mai gặp.” Buông tay buông tay coi, có ai đêm hôm khuya khoắc liều mạng nắm chặt tay con gái không buông, cô muốn hét phi lễ.

“Tôi nghĩ cô nói rất đúng, có thể uống trà nói chuyện phiếm, vậy theo tôi lên ngồi một lát cũng tốt.”

- Long Dật Thần, anh đừng quá đáng nha.

- Tôi quá đáng?

Anh nhướng mày, ung dung chờ cô giải thích nguyên nhân.

- Rõ ràng là chính anh chạy đến phòng tôi trước, nếu không tại sao tôi lại phải đuổi theo anh lên lầu làm gì! Cho dù tôi có đuổi theo lên lầu, thì cũng không có lý gì phải theo anh vào phòng chứ? Tôi làm sao mà biết anh sẽ không đột nhiên biến thành “người sói”, đến lúc đó chẳng phải tôi muốn cầu cứu cũng không có cửa sao?

- Còn gì nữa?

Mục Thanh Y nhịn không được cất tiếng thét chói tai.

- Tôi đều đã nói trắng ra như vậy, thế mà anh vẫn có mặt mũi hỏi “còn gì nữa” sao?

- Cũng đúng.

Anh gật đầu hiểu ý.

- Tôi biến thành người sói, cô tự nhiên cũng sẽ thất thân, thân cũng mất, thực sự là không còn gì nữa rồi.

- Ai nói?! Nếu là cưỡng bức như người ta nói, tiếp sau đương nhiên chính là bị cảnh sát thẩm vấn; nếu là cả hai hợp nhau, tình một đêm, mọi người cùng vui vẻ hợp rồi vui vẻ tan; còn nếu như là trường hợp người bị hại đồng ý âm thầm hòa giải, như vậy cũng phải có khoản kha khá để bịt miệng”

Cô hoàn toàn là dựa vào mấy cuốn tiểu thuyết rồi suy diễn.

Long Dật Thần “tâm bình khí hòa” kiên nhẫn ngồi nghe cô nói xong đoạn diễn thuyết xuất sắc.Quả nhiên không hổ là viết tiểu thuyết, ngần ấy phiên bản xem cũng quá đủ rồi.

- Đã nói xong?

- Trước mắt tôi chỉ có thể nghĩ ra được vậy thôi.

- Vậy đi thôi.

- Đi đâu?

- Uống trà nói chuyện phiếm.

Nghe giọng vân đạm phong khinh (bình thản) của anh, cô rất bực tức, vì thế cứng rắn nói:

- Tôi phải về đi ngủ.

- Lấy đá đắp một chút lên con mắt thỏ của cô đi, nếu không ngày mai cô sẽ đau đến nỗi không mở mắt ra được cho coi.

Bỏ đi, coi bộ dạng cô bây giờ bừng bừng sức sống, có lẽ vừa rồi cũng không phải quá đau lòng, cùng lắm chỉ là “con gái trời sinh đã đa sầu đa cảm”, một chút cảm xúc vụn vặt thôi.

Hả? Kẻ này đang lo lắng cho cô sao? Vậy cô cũng không thể nhờ vả anh được, không cần cái bộ mặt đáng ghét coi trọng, như vậy căn bản không đạt được hiệu quả.

- Hay là cô muốn thức trắng đêm nói chuyện với tôi?

Anh nghiêng mình tới sát cô, khẽ hỏi bằng một giọng hết sức mờ ám.

Xem đi, xem đi, bộ mặt người sói sắp lộ ra tới nơi rồi! Mục Thanh Y lập tức dùng hết sức đẩy anh ra, rồi vội vàng chạy xuống lầu, trước khi bước vào cửa phòng còn không quên hướng lên phía lầu anh ở giơ ngón tay giữa.

Long Dật Thần lắc đầu cười, trên mặt không hề che giấu vẻ cưng chìu. Một cô gái cá tính đáng yêu như vậy, nếu anh nói buông tay thì sẽ thật ngu ngốc, đời người đương nhiên cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều sắc màu rực rỡ.

- Cái gì? Cô ta còn đang ở nhà cậu?

Đường Kiếm Phi không thể tin nổi trợn mắt nhìn ông bạn chí cốt, anh không nghĩ rằng vừa thuận miệng hỏi một câu, lại nhận được câu trả lời chấn động tới vậy.

- Vì sao cô ấy phải đi?

- Loại con gái như vậy cậu cũng có thể chịu đựng được sao?

Nếu là anh, một phút cũng không thể chịu được, một cô gái lôi thôi chẳng biết để ý đến bản thân, không có hình tượng khí chất gì ráo, gu thẩm mỹ của Thần tại sao lại sa sút đến nỗi này?

- Có cái gì mà không thể chịu được?

- Cô ta vốn dĩ không thể xem là phụ nữ được.

- Tôi tin rằng những thứ mà phụ nữ nên có thì cô ấy cũng không thiếu.

Long Dật Thần vừa xem hồ sơ vừa cười nói.

- Đã thử rồi?

Anh tựa như không nghe thấy, chỉ tập trung phê duyệt hồ sơ.

Biết rồi nha, còn chưa tới tay, vậy cô gái này có cái gì mà khiến cậu ấy nâng niu như bảo bối trên tay chứ? Đường Kiếm Phi không hiểu.

- Vũ hội đêm nay, muốn tớ giúp cậu tìm bạn nhảy không?

- Không cần.

- Cậu chọn rồi?

- Cậu nghĩ tại sao căn hộ lớn của tớ lại cho người ta ở không vậy hả?

Đường Kiếm Phi thiếu chút nữa thì ngã khỏi ghế sô pha.

- Cô gái kia?

- Nhà của tớ hình như chưa từng có người khách trọ thứ hai.

- Cô ta được sao?

- Có thể thử xem sao.

- Thử xem sao?

Đường Kiếm Phi nhịn không được đề cao âm lượng,

- Buổi tiệc đêm nay không phải là một buổi tiệc nhỏ, cậu không sợ cô ta sẽ gây rắc rối cho cậu sao?

-Cô ấy không làm vậy đâu.

- Có vẻ cậu rất tự tin.

- Tớ luôn như vậy mà.

- Trời ạ! Tớ thật không hiểu nổi!

Đường Kiếm Phi chán nản thở dài.

Thật ra bản thân Long Dật Thần cũng không rõ ràng lắm, cho nên với vấn đề này của bạn tốt anh vẫn như cũ “giả điếc”.

Cô hình như rất thích cái sô pha ở phòng khách kia, chỉ cần cô không ở trong phòng, phần lớn thời gian sẽ có mặt tại đó.

Long Dật Thần phát hiện bản thân đã bắt đầu có thói quen vừa vào cửa liền nhìn về phía sô pha, mà hôm nay ngoài dựa đoán không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia loanh quanh gần đó.

- Thanh Y, Mục Thanh Y

Sau khi tìm hết một lượt các phòng, anh xác định cô không có ở nhà.

Di động gọi mười lần đường dây vẫn bận, Long Dật Thần đột nhiên ý thức được sự tình có chút không hợp lý, thế là vội vàng gọi một số mới.

-Thanh Y không có tới đây.

-Đã làm phiền rồi.

Cô ta ở Đài Bắc hình như chỉ có Quách Quả Lan là bạn bè, không ở đó, điện thoại lại không gọi được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Di động bỗng chốc vang lên, anh vội ấn phím nghe.

- Long Dật Thần, anh ở đâu?

-Cô ở đâu?

- Tôi ở khách sạn FK

Anh ngạc nhiên xác nhận lần nữa.

- Ở đâu kia?

- Khách sạn FK.

- Cô làm cái quái gì ở chỗ đó?

Long Dật Thần lần đầu tiên trong đời không khống chế được chửi ầm lên. Đó vốn không phải nơi con gái đàng hoàng hay lui tới!

- Anh có thời gian quát nạt tôi, chi bằng đến đây giúp tôi đi.

Bây giờ không phải lúc so kè ai to tiếng hơn, cô không thể gào lên với anh, dù sao thì cô cũng có việc cần nhờ người ta.

- Tôi sẽ đến ngay.

Nếu có thể bay, anh nhất định không chút do dự chọn bay tới đó, anh sợ bản thân tới trễ một giây thì sẽ xảy ra chuyện khiến cho anh tiếc nuối cả đời.

Khách sạn FK...

Mười mấy người đàn ông áo đen to cao vạm vỡ đứng vây thành vòng cung trong phòng, bị bao vây là hai cô gái đứng trong góc — một người thì “như chim sợ cành cong” ánh mắt có phần đờ đẫn, người còn lại thì giống như cô sư tử nhỏ đang nổi giận, giơ bộ móng vuốt sắc bén chuẩn bị cào người ta.

Thực may mắn “cô sư tử nhỏ” kia chính là người anh đang lo lắng, nếu không anh không biết khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Mục Thanh Y như vậy, bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

- Quả nhiên là anh Long.

Một gã đàn ông trung niên khuôn mặt tươi cười bước đến.

- Hừ.

Mục Thanh Y cười nịnh nọt.

- Quý ông cho thuê nhà, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.

- Chuyện gì đây?

- Là họa do tiền mang đến.

- Tiền?

- Phải á.

- Cô ta là ai?

Mục Thanh Y không trả lời anh mà đưa tay vỗ vỗ lên mặt cô gái kia, dùng một giọng hết sức dịu dàng nói:

- Chị hai, không có việc gì, không có việc gì đâu, Thanh Y đã nói sẽ không có chuyện gì mà.

Ánh mắt đờ đẫn dần dần lấy lại được vẻ bình thường, cô ta bắt đầu rưng rưng nước mắt, mơ màng nhắc lại:

- Không có chuyện gì.

- Đúng rồi, không có việc gì, có thể về nhà rồi.

- Bọn họ nợ bao nhiêu tiền?

Long Dật Thần chuyển sang nhìn gã đàn ông trung niên có vẻ hiền lành.

- Không phải chúng tôi nợ, là anh cả của chúng tôi nợ. – Mục Thanh Y lên tiếng biện minh.

- Ba nghìn vạn. (30 triệu)

- Tôi đang hỏi giá của cô gái này. - Long Dật Thần vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Anh cả của tôi đem tất cả nợ nần đổ hết lên người chị hai.

Tên đó căn bản chính là loại người cặn bã, ngay cả em ruột cũng có thể hãm hại thế này.

Long Dật Thần lấy chi phiếu ra, ký ngay tại chỗ rồi đưa qua.

- Giấy nợ.

Gã đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ đưa giấy nợ ra.

- Thanh Y, Thanh Y...

Mục Thanh Bình đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm chặt lấy em gái, lên tiếng khóc lớn.

Thật là, trước kia nhìn thấy cô cũng đâu thân thiết như vậy a! Xem ra chị hai đang vô cùng cảm kích, Mục Thanh Y vòng tay khẽ vỗ lưng cô an ủi.

- Chúng tôi có thể đi rồi chứ?

- Anh Long, xin mời cứ tự nhiên, sớm biết em gái của cô đây có mối quan hệ thân thiết với anh, thì chúng tôi đã không cư xử thô lỗ như vậy.

Sao có thể nói như hai người bọn họ giống một cặp gian phu dâm phụ được chứ, rõ ràng chỉ là quan hệ trong sáng giữa chủ cho thuê và khách trọ bình thường mà — có điều là, bây giờ dường như có chút không giống rồi, chi phiếu kia thật nặng!

- Sau này tránh xa cô ấy một chút.

Giọng nói tuy rất nhẹ nhưng mang đầy vẻ cảnh cáo.

Gã đàn ông trung niên gật đầu cười.

- Người của anh Long chúng tôi đâu dám làm bậy.

- Vậy thì tốt.

- Bọn họ phải bồi thường tiền thuốc men làm tôi bị thương.

Mọi người đồng loạt nhìn vào vẻ mặt hùng hồn của Mục Thanh Y.

Khóe mắt gã đàn ông trung niên khẽ giật giật.

- Cô Mục, lúc nãy cô cũng làm bị thương anh em của chúng tôi.

- Đó là bọn họ xứng đáng bị vậy, hơn nữa nhiều người như thế đánh một mình tôi mà vẫn bị thương, nói ra còn không sợ người khác chê cười.

- Bị thương?

Đôi mắt Long Dật Thần xuất hiện một tia tàn ác.

Gã đàn ông trung niên lập tức tươi cười.

- Hiểu lầm, trong lúc tranh chấp có chút va chạm thôi.

Trong lòng bàn tay mồ hôi túa ra như mưa, người nhà họ Long không thể đắc tội, mà Long Dật Thần hình như rất để ý tới con bé này.

- Cô ấy nói muốn có tiền thuốc men.

Long Dật Thần khẽ nhếch khóe miệng.

- Chúng tôi sẽ chi, sẽ chi mà.

- Chi bao nhiêu?

- Tôi rất thích tờ chi phiếu trên tay ông.

Mục Thanh Y thiết tha nhìn tờ chi phiếu trên tay gã đàn ông trung niên kia.

Khuôn mặt gã đàn ông nhất thời tối sầm lại.

Chi phiếu đương nhiên không thể lấy được, cho nên Mục Thanh Y rất bực tức.

Ba nghìn vạn đó, có đem cô bán cũng không được từng ấy tiền.

Khoanh chân ngồi trên sô pha, hai tay chống má, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy xét sự phát triển của nhân loại trong tương lai — đây là cảnh tượng mà Long Dật Thần nhìn thấy.

Từ khi tạm biệt Mục Thanh Bình, trở về Tôn Tước, cô liền im lặng một cách dị thường.

- Suy nghĩ gì vậy?

- Ba nghìn vạn.

Lúc ấy thế nào lại ấm đầu báo cho anh đầu tiên chứ? Vốn đã nghĩ sẽ không liên dính dán nhiều tới anh, bây giờ giống như ngày càng trở nên dây dưa không rõ ràng, cô đúng là đầu heo mà.

Anh cố ý trêu cô.

- Nhắc nhở rất đúng, cô định trả như thế nào đây?

- Bán tôi cho anh thì thế nào?

- Cô nghĩ sao?

- Mua bán lỗ vốn như vậy nếu là tôi thì tôi cũng không làm, thương nhân khôn khéo như anh sao có thể làm.

Anh cảm thấy không lỗ vốn, thậm chí còn thấy bản thân có lời, thế nhưng những điều này anh khôn ngoan không nói ra.

- Có muốn tôi giúp cô bôi thuốc không?

-Không cần phiền anh đâu, tự tôi làm là được rồi.

Giỡn cái gì chứ, nếu để anh giúp, cô sẽ bị nhìn hết.

- Cô chắc chứ?

- Chắc chắn.

- Buổi tối có thể theo giúp tôi tham dự một buổi tiệc làm ăn không?

Mục Thanh Y bất mãn nhìn anh, rầu rĩ trả lời

- Anh nói bây giờ tôi có thể từ chối sao?

Bắt người tay ngắn (bị người ta nắm được nhược điểm), bây giờ cô đối mặt với anh cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Rõ ràng là không liên quan tới chuyện của cô, thế nào lại ù ù cạc cạc đem bản thân vướng vào chuyện bồi thường này?

- Cô có thể xem như ba nghìn vạn kia không tồn tại.

- Được, buổi tối tôi tính ở nhà dưỡng thương.

Long Dật Thần bật cười. Cô đúng là quá thật thà thẳng thắng rồi!

- Giải thích một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Mục Thanh Y thở dài, rầu rĩ nhìn TV nhớ lại:

- Ba tôi nói cả nhà bọn họ sẽ di dân, ai dè buổi chiều tôi ra ngoài đi dạo, lại nhìn thấy chị hai đang bị xã hội đen đuổi theo đòi nợ.

- Sau đó tôi mới biết, anh cả thiếu nợ cờ bạc, chẳng những đem công ty ra chơi hết, lại còn dám tiếp tục vay một đống tiền từ lũ cho vay nặng lãi, hết cách, rốt cuộc về lừa ba tôi bảo là lo liệu di cư, đem bán tất cả của cải, đất đai của tổ tiên, xong lấy tiền đó đi trả nợ.

- Có điều, thiếu quá nhiều, bù không xong, “vô kế khả thi” (không còn cách nào) liền nhẫn tâm, lừa con dấu và giấy chứng minh của chị hai chuyển nợ qua.

- Đây đều là chuyện sau khi cô ở Đài Bắc?

- Không phải, ông già đuổi tôi đi nhân lúc cả nhà chuẩn bị di dân, kết quả là bị con mình lừa hết tiền mang đi trả nợ.

Nghĩ tới lại thấy cô vẫn còn kiếm được, ông già hình như vẫn còn nghĩ tới tình thân, lúc đó âm thầm cho cô ba trăm ngàn làm của hồi môn.

- Đuổi cô đi?

Long Dật Thần nhíu mày.

- Tôi quên nói.

Cô đưa tay chụp ót.

- Tôi là con riêng của ông ấy, cho nên trong nhà có vẻ không được hoan nghênh cho lắm.

Chút ít như vậy cũng đã biết bối cảnh trưởng thành của cô u ám thế nào, vậymà thoạt nhìn cả người cô đều toát lên vẻ tươi sáng, luôn tràn ngập ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn.

- Tôi vẫn nghĩ bọn họ đang ở nước ngoài sống cuộc sống tươi đẹp, không nghĩ rằng lại đến nỗi này.

Nếu lúc ấy không phải vì tức giận, ngay ngày hôm sau liền lên Đài Bắc, thì có lẽ không phải cho tới tận hôm nay cô mới biết được trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy.

Không biết nên nói gì, rõ ràng là một câu chuyện bi thảm, nhưng từ miệng cô nói ra thì màu sắc lại thay đổi hẳn, chung quy vẫn khiến người ta nhịn không được muốn bật cười.

Mục Thanh Y thật sự là một cô gái hài hước bẩm sinh mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.