Anh Có Mang Nắng Về Bên Em

Chương 19: Một ngày của điều tra viên




Vào ở trong cao ốc Tôn Tước là chuyện có thể diện cỡ nào nha.

Nhưng, cô phải vào ở thì có chút khó coi, một cái va li siêu lớn, một máy bút kí hình máy vi tính chính là tài sản duy nhất của cô.

Lại cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng, quần bò, cộng thêm một đôi giầy thể thao trên người mình, so với toà cao ốc cao cấp hoa lệ, tiền nhiều khủng khiếp này, có vẻ rất khập khiễn mà.

“Chào buổi sáng, cô Mục.”

Vẫn là nhân viên bảo vệ có vẻ mặt nghiêm túc ngày hôm qua.

“Chào buổi sáng.”

“Cần tôi giúp cô đem lên không?”

“Không cần, tự tôi làm được rồi.”

Dựa theo trình tự ngày hôm qua học được, cô mở thang máy ra rồi đi vào, sau đó giá trị những con số đang lóe sáng tăng dần.

Thang máy tới lầu 27 tự động mở cửa, cô xách theo hành lý bước ra.

Thang máy này có thể trực tiếp tiến vào phòng trong, những thang máy khác là ở hành lang, dành cho khách hoặc nhân viên bảo vệ sử dụng, nói cách khác, thang máy này là của riêng những gia đình ở đây, mỗi người có thân phận phân biệt đều cực kì nghiêm mật, mà cô may mắn trở thành một người trong số đó.

Điều Mục Thanh Y không biết là, đây là thang máy chuyên dụng của cao ốc, không phải hộ gia đình nào cũng có thể sử dụng.

“Đến rồi ư?”

Hù người ta!

Cô giật mình nắm chặt móc hành lý. Người đàn ông này là âm hồn, đột nhiên lên tiếng sẽ hù chết người, cô nghi ngờ anh ta chính là cố ý muốn dọa cô.

Hôm nay anh mặc bất quá là quần áo nhẹ nhàng ở nhà, thế nhưng cũng có thể làm cho anh mặc ra phong độ của thân sĩ (người nho nhã), quả thực không có thiên lý mà.

Một người đàn ông bộ dạng đẹp đã rất quá đáng, càng quá đáng là người này còn rất phong độ, hơn nữa đầu óc thông minh, có tài có quyền, quả thực chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của dân thường như cô.

“Tôi nghĩ cô đến vào hôm qua kia.”

“Thật đáng tiếc tôi không làm việc theo suy nghĩ của anh.” Cô xách theo toàn bộ gia sản của mình trực tiếp đi qua trước mặt anh.

“Hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ.”

Cô bỗng nhiên xoay người, “Xin chú ý cách dùng từ của anh.” Cái gì gọi là ở chung vui vẻ?

“Ồ, từ hôm nay trở đi hai người chúng ta ở cùng nhà cùng tầng, đương nhiên tính là ở chung rồi.”

“Đây là lầu trong lầu, tôi ở lầu dưới còn anh ở lầu trên, nói chính xác hơn, nhà tôi ở lầu 27, còn anh là lầu 28, OK?”

“OK.” Long Dật Thần giơ ly cà phê trong tay lên, tỏ vẻ hiểu được.

Cô hài lòng xoay người đẩy cửa vào phòng.

“Đúng rồi, ngày đó sao cô lại nhảy vào trong ngực tôi?”

Mục Thanh Y đang soạn quần áo bị giọng của anh hù dọa, lỡ tay làm rơi toàn bộ quần áo xuống đất.

“Xem ra, vấn đề này dọa đến cô.” Anh có vẻ hiểu ra.

Cô quay đầu thì nhìn thấy anh đang bưng tách cà phê tựa vào cạnh cửa, bộ dáng như xem kịch vui nhìn vào phòng của cô.

“Này, thưa anh, anh có biết lịch sự hay không, khi ngườ ta chưa mời anh vào, làm ơn đừng tự ý đứng trước cửa phòng con gái độc thân.”

“Cô để cửa mở, tôi nghĩ rằng cô cũng không phản đối tôi lại đây xem.”

Cô lập tức đến trước mặt anh, đóng sầm cửa lại.

Ngoài cửa Long Dật Thần buồn cười lắc đầu. Cô gái này rất thú vị, anh nghĩ ngày tháng sau này nhất định sẽ không buồn chán.

Lúc này, cửa đột nhiên không hề báo hiệu mở ra, Mục Thanh Y thò ra nửa cái đầu, “Còn có, làm ơn nhớ ở đây có một cô gái, sau này đừng ăn mặc quá mát mẻ xuất hiện dưới lầu, OK?”

Anh thậm chí chưa kịp tỏ vẻ đồng ý, cửa đã đóng lại rồi, khiến anh chỉ có thể không biết nên khóc hay cười nhìn ánh cửa đóng chặt.

Xúc động luôn là khuyết điểm của cô, điểm này trong lòng Mục Thanh Y vô cùng rõ ràng. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, xúc động là điều tất nhiên, tựa như lần trước rõ ràng người ta bắt chuyện cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng bởi vì mình quá thất bại, cho nên cô không cam tâm, cho nên khi gặp nhau lần nữa, nhất thời không kịp suy nghĩ, xúc động muốn bắt chuyện lại.

Sau mỗi một lần xúc động cô đều tự kiểm điểm lại, cũng có thể biết phân tích rõ ràng đúc kết những bài học kinh nghiệm, chẳng qua là khi chuyện tiếp theo xảy đến, cô vẫn sẽ xúc động như cũ —

Biết rõ anh có mưu tính mới dẫn cô tới cửa, nhưng cô nhất thời giận quá, hơn nữa lại không thể kháng cự sự cám dỗ được vào cao ốc sang trọng ở, cuối cùng xúc động đánh bại lý trí, vẫn liều lĩnh ký hợp đồng.

Cho dù ký lại một hiệp ước thuê nhà bình thường khác, cô vẫn cảm thấy mình trúng kế, mà loại cảm giác này rất xấu, cho nên người chưa từng mất ngủ như cô, vào đêm đầu tiên ở trong toà nhà này, trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà — cho dù màu sắc của trần nhà hài hòa, đèn trang trí tinh xảo, cô vẫn không hề buồn ngủ.

A, mất ngủ đáng sợ mà!

Sau khi đếm cừu, đếm bông, đếm voi hàng loạt như vậy nhưng vẫn thất bại, cô quyết định không cố chịu đựng nữa, không muốn so đo với cái giường này nữa, cầm lấy chăn đứng lên chuyển quân xuống sàn nhà.

Quấn chăn vui vẻ lăn vài vòng trên sàn nhà, cuối cùng cô phát hiện một sự thật tàn nhẫn — nguyên nhân mất ngủ dĩ nhiên là cô chưa quen với giường ở đây!

5 phút sau, Mục Thanh Y đã thành công đi theo ông bạn già - bác Chu công, thiết lập quan hệ tốt đẹp.

Nhìn người đang ngủ say đầu mông lẫn lộn trong màn hình, Long Dật Thần nhịn không được lắc đầu.

Dáng ngủ của cô gái này cực xấu, áo ngủ cũng bảo thủ, gói kín như bánh chưng, nếu có người rình xem cô, nhất định là thất vọng cực độ.

Đưa tay cầm ly rượu vang, ngửi hương vị ngọt dịu, anh tựa lưng vào ghế dựa, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Thỉnh thoảng anh và bạn tốt Kiếm Phi làm chút chuyện để bớt buồn chán, tỷ như ngày mưa làm quen con gái trên đường, đêm khuya đến night club nếm thử hương vị tình một đêm.

Đã nhiều năm rồi, trong những cô gái từng gặp chỉ có Mục Thanh Y phản ứng không hợp lý, nhưng cũng đủ khiến cho anh hứng thú, đáng tiếc cuối cùng cô lại chạy trối chết.

Không thể tưởng tượng khi gặp nhau lần nữa, cô lại cho anh một bất ngờ, không thể phủ nhận lúc ấy mình đúng là cực kì tức giận, tưởng đó là kỹ xảo của cô gái ham mê hư vinh đang câu kẻ ngốc, cuối cùng mới biết được là hứng thú nhất thời của cô — đây là cô biên tập nhỏ gọi là Quách Quả Lan nói, cô ta nói Mục Thanh Y này tính tình kì lạ, làm việc dựa vào hứng thú, hoàn toàn không nghĩ đến thành công hay không, kết quả thế nào cũng mặc.

Tính cách có chút không biết sống chết, dùng từ hoang đường để hình dung hành vi của cô có vẻ rất thích hợp.

Nếu cô gái này có thể khiến cho anh hứng thú, vì thế anh quyết định xem phần hứng thú này có thể kéo dài bao lâu, mà giữ cô bên cạnh để quan sát, không thể nghi ngờ chính là phương pháp trực tiếp và hiệu quả nhất.

Một hơi uống cạn rượu vang trong ly, nhìn người ngủ, anh nâng ly khẽ nói, “Ở chung vui vẻ.”

Trong mơ Mục Thanh Y nhìn thấy Chu Công cười đến cực kỳ giống một đóa hoa đào, nhịn không được xỉ vả, “Hoa đào thối.”

Thật hối hận!

Nhìn bữa sáng mình vất vả làm trở thành vật trong bụng người khác, Mục Thanh Y nghiến răng trèo trẹo.

Hợp đồng lúc đó hẳn nên ghi chú rõ, đồ ăn mà khách trọ làm chủ không được động vào, cô không nên cho rằng, ai ở trong toà nhà sang trọng cũng là người lịch sự nho nhã.

Trên thực tế, biểu hiện vào buổi sáng ngày đầu tiên của chủ cho thuê nhà của cô, quả thực không khác gì ăn cướp.

“Tạm được.”

Đây là điểm làm người ta bực mình nhất, anh ăn xong bữa sáng của cô không cám ơn thì thôi đi, còn dám dùng từ chê trách như vậy để đánh giá tài nấu ăn của cô!

“Tôi không mời anh ăn.” Càng không nhờ anh đánh giá tài nấu ăn.

“Cô đâu có nói là không được ăn.”

Cô vốn đâu có cơ hội nói được hay không, chỉ vừa xoay người đi lấy ly sữa, quay đầu về thì cái bánh mì trứng nóng hầm hập đã bị một đôi tay tội ác bưng đi, khiến cô chỉ có thể nhìn bánh mì trứng than thở.

Thấy cô có vẻ tức giận trừng mắt nhìn mình, tâm trạng Long Dật Thần rất vui, anh nhướng mày, “Tôi nhớ trong tủ lạnh còn có sandwich.”

“Sao anh lại không ăn?”

“Có bánh mì trứng vì sao phải ăn sandwich?”

Đáp án hay! Sao cô lại phải ăn thứ người khác không ăn?

“Cám ơn.”

Mục Thanh Y không tin nổi nhìn anh không biết xấu hổ cầm ly sữa trên tay cô.

“Đó là sữa của tôi...” Sữa bò nhưng cũng đừng uống kiểu trâu bò vậy chứ, nhanh đến mức cô không kịp cướp về.

“Làm thêm một ly sữa nóng là được.”

Nói hay quá ha, sao anh không tự làm đi? Cô dùng ánh mắt thể hiện sự bất mãn

“Tôi đang vội.”

Khiến cho Mục Thanh Y chán nản là, cô không thể dùng “Đang vội” để làm cớ được.

“Cô làm lại một phần cho mình thì được rồi.”

Cô chán ghét vẻ mặt “dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian” của anh, cô chính là không giống người bình thường triêu cửu vãn ngũ (9h đi làm, 5h về nhà), nhưng không có nghĩa là cô có dư thời gian.

“Đúng rồi, cơm chiều nhớ làm thêm một phần nha.”

Mục Thanh Y ngạc nhiên nhìn Long Dật Thần nhẹ nhàng biến mất trong thang máy. Làm thêm một phần? Chờ lúc cô có phản ứng, không kiềm được quát lớn với thang máy, “Đúng là quái gở, tôi có phải osin đâu —”

Đợi chút! Cô giống như phát hiện một tin tức quan trọng ngừng lại. Khó trách anh muốn cho cô ở trọ gần như miễn phí, thì ra là muốn biến cô thành đầy tớ miễn phí mà.

Chầm chậm quay đầu lại, chớp chớp hàng mi dài, sau đó không khống chế được tuôn ra tiếng thét đinh tai nhức óc.

Ở một căn nhà rộng hai trăm mét vuông, còn có lầu trên nữa, nếu mỗi ngày phụ trách quét tước khu vực rộng lớn như vậy, cô trực tiếp tự tử có vẻ hạnh phúc hơn.

Cô giống bị ong mật chích mông nhảy tưng tưng trở về phòng, đem những thứ ngày hôm qua lấy ra nhét trở vào hành lý, trực tiếp xách về phía thang máy.

Cao ốc Tôn Tước, bye bye, cô nhất định là không tốt số được ở trong căn hộ sang trọng như vậy.

3 phút sau, bảo vệ cao ốc nhìn thấy cô giống như cơn lốc lướt qua đi ra ngoài, tiện đà biến mất.

“Kia không phải là cô Mục trong nhà anh Long sao?”

“Hình như là vậy.”

“Gọi điện thoại cho anh Long đi.”

“Nhanh chút.”

“Cô ấy giống như chạy nạn vậy.” Nhìn phương hướng Mục Thanh Y biến mất, bảo vệ Giáp tràn đầy cảm xúc nói.

“Đúng là rất giống.” Bảo vệ Ất đồng ý.

“Nhìn không ra cô ấy có chỗ nào quyến rũ, anh Long không ngờ lại thích một cô bé như vậy, không thể hiểu nổi.”

“Tôi cũng không hiểu.”

Bà tám Bà tám Bà tám...

Khoé miệng Long Dật Thần vẫn lộ ý cười, tuy rằng anh không phát giác, nhưng nhân viên nữ trong “Cao ốc Long thị” lại vì một chút cười ở khoé miệng tổng giám đốc, chỉ số háo sắc tăng theo cấp lũy thừa khiến cho hiệu suất làm việc suy giảm mạnh.

Vẻ mặt của một người có thể phong phú tới trình độ nào? Hôm nay anh muốn mở rộng tầm mắt.

Khi gương mặt trái xoan thanh tú của Mục Thanh Y tức giận, các loại vẻ mặt thay nhau trình diễn, biến hóa cực nhanh, toàn bộ chủng loại làm cho anh kinh ngạc không thôi.

Thật ra anh cũng không có thói quen ăn sáng, có điều, nhìn thấy bánh mì trứng thơm ngào ngạt cô đặt trên bàn, nhất thời tò mò nên ngửi một hơi, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, đơn giản là cướp lấy, mà biểu hiện của cô hiển nhiên không làm anh thất vọng, vô cùng phấn khích.

Cái loại giận mà không dám nói gì, ảo não mà đau lòng, lên án cùng khinh bỉ này... Một ánh mắt, một động tác nhỏ, đều làm cho anh càng muốn đùa cô, muốn nhìn cô biểu lộ ra càng nhiều cảm xúc.

“Tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc có vẻ tốt lắm.” Thư ký vào đưa cà phê tò mò nói.

“Cũng không tệ.”

“Rất ít thấy tổng giám đốc có tâm trạng tốt như vậy.” Người thư kí già phục vụ hơn nửa đời người ở Long thị mặt mày vui vẻ nhìn cấp trên.

“Tôi nghĩ tâm trạng tốt này sẽ kéo dài được một thời gian.”

“Ồ?” Vừa nghe có vẻ là tin tốt.

Nhưng, không khéo di động trên bàn vang lên, mà Long Dật Thần vốn dĩ tâm trạng tốt sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt nhanh chóng kéo mây đen dày đặt. “Đi rồi? Được, tôi biết rồi.”

“Tổng giám đốc?” Thư ký cẩn thận gọi, sợ mình sẽ bị liên lụy.

Tốt lắm, trong ba mươi năm cuộc đời của anh, lần đầu tiên gặp được cô gái chạy trối chết liên tiếp hai lần giống như Mục Thanh Y vậy. Cô coi thường sức hút và tài lực hùng hậu của anh quá đáng, bây giờ bỏ qua hứng thú, chỉ vì vấn đề mặt mũi đàn ông, anh cũng phải bắt cô trở về.

Tốt nhất cô nên an phận, trước khi anh chủ động buông tha, đừng hòng thoát khỏi anh nữa.

Ánh mắt anh chợt lóe lên tia u ám, vận mệnh tương lai của Mục Thanh Y từ đây bụi bậm phủ mờ. (trần ai lạc định)

Bác thư kí già bắt đầu thấy tội nghiệp cho người đã chọc giận tổng giám đốc. Bình thường người có thể làm cho bộ mặt u ám ít ai biết đến của anh xuất hiện thì người đó tới số chắc rồi.

Chẳng qua, bác cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết ai đã chọc vào tổng giám đốc quanh năm sắc mặt không rõ buồn vui của bọn họ?

-Thư kí Dương, bác ra ngoài trước đi, nếu có việc tôi sẽ gọi bác.

- Được, tổng giám đốc.

Chờ thư ký rời khỏi phòng làm việc, Long Dật Thần không chút do dự quay ngay một dãy số điện thoại. Ở Đài Bắc, Mục Thanh Y không có người thân hay bạn bè nào khác, hơn phân nửa vẫn sẽ là đi tìm cái cô “biên tập nhỏ” kia.

- Chị Quả Quả.

Sau tiếng hét vang như gặp được ánh sáng cuối đường hầm, Mục Thanh Y trong tư thế lấy trọng lực tăng tốc độ lao thẳng tới cô ôm ấp.

Quách Quả Lan nhịn không được bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

- Thanh Y, em tính giết người hả?

-Em đã quyết định sẽ ở chung với chị Quả Quả, chị thấy có vui không?

Cô dùng vẻ mặt thật ngọt ngào hỏi.

- Bây giờ chị đang rất khốn khổ.

Cô nói thật, xương sườn cô vừa bị đụng cho sắp gãy tới nơi.

- Thật không nể mặt người ta mà.

Quách Quả Lan đẩy cô ra, không muốn cho cô tiếp tục đàn áp lồng ngực mình thêm nữa.

- Không phải em vào Tôn Tước ở sao? Làm sao mà lại chạy tới đòi chen chúc với chị?

Cô ta có vẻ hưng phấn quá mức, thái độ đó làm cô cảm thấy nghi ngờ.

Đem hành lý ném xuống sàn nhà, Mục Thanh Y vui vẻ nhảy lên sô pha, nhấc đĩa hoa quả trên bàn lên và bắt đầu... điên cuồng gặm.

Thấy cô cố ý lảng tránh, Quách Quả Lan biết nhất định là có vấn đề ở đây.

- Em trốn đi chủ nhà có biết không?

- Tại sao em phải nói cho anh ta biết?

- Anh ta là chủ cho thuê nhà mà.

- Đúng rồi, anh ta chỉ là chủ cho thuê nhà mà thôi, ngoài ra em không nợ anh ta tiền thuê, bỏ đi, dựa vào đâu mà lại phải nói cho anh biết?

Mục Thanh Y nói cũng có vẻ hợp lý hợp tình.

- Thì xuất phát từ phép lịch sự cũng có thể thông báo với người ta một tiếng mà.

Quách Quả Lan cố gắng dạy cho cô chút lễ nghi làm người cơ bản.

- Em mặc kệ anh ta.

Tiếp tục cố gắng gặm quả táo, táo nhà chị Quả Quả thật thơm giòn làm làm sao.

Thấy cô không thèm coi ai ra gì, tới nhà mình mà chỉ ngồi gặm táo, Quách Quả Lan lắc đầu cười.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ấn phím nghe, sau đó vẻ mặt trở nên phức tạp, nhìn về phía kẻ đang ra sức tiêu diệt đám hoa quả.

Mục Thanh Y không hiểu cho nên nhìn lại cô. Chị Quả Quả nhận cú điện thoại làm sao mà cứ dùng ánh mắt như quỷ điếu nhìn mình vậy?

- Thanh Y, điện thoại.

Hả? Cô nghi ngờ nhận máy.

- A lô.

- Mục Thanh Y.

Giọng nói có vẻ nghiêm túc, hơn nữa nghe ngờ ngợ, hơi quen tai.

- Vâng, ai vậy?

- Long Dật Thần.

- Ai nhỉ?

Nghe cái tên cũng cảm thấy có chút ấn tượng.

Người bên kia đầu dây quả thực đang bóp chặt điện thoại, giờ phút này anh muốn túm lấy cổ cô mà gào lên. Cô ở nhà anh một ngày, vậy mà ngay cả tên anh cũng không nhớ là sao?

- Chủ cho thuê nhà của cô!

Giọng nói có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Mục Thanh Y đưa tay xoa nhẹ sau gáy. Kỳ lạ, sao tự nhiên có chút lạnh nha.

- Có chi?

- Cô quyết định không thuê nhà?

- Ừ, tôi chỉ là kẻ phúc bạc mệnh hèn, nghĩ tới nghĩ lui thấy không thích hợp sống ở một nới lộng lẫy xa hoa như vậy, cho nên tôi quyết định sẽ đi tìm nhà lần nữa.

- Tốt lắm.

Ồ! Cô nghe không sai chứ, anh nói tốt lắm nha.

- Vậy cảm ơn.

Người ta không ngại, cô đương nhiên lại càng không để ý.

- Tôi nhớ rõ có người đã từng nói, chỉ cần chủ nhà không ngại, cô ấy sẽ ở lại trong một quãng thời gian “vĩnh viễn sánh cùng thiên địa” mà. (dài lâu như trời đất)

Sau gáy càng lạnh, ngay cả đám lông tơ cũng nhịn không được, đồng loạt dựng đứng lên hưởng ứng sự kiện lớn này.

- Làm ơn đi, tôi nói giỡn thôi không được hả.

- Cho nên lời cô vừa nói, tôi cũng coi như là giỡn thôi.

Ngang như cua? Hai mắt Mục Thanh Y phút chốc trợn to hết cỡ, chút nữa thì rớt luôn ra ngoài. Người này thật ra muốn gì đây? Nói xong một câu rồi dập máy luôn à, cả cơ hội chống án cũng không cho cô.

Lóe sáng, lại lóe sáng, Quách Quả Lan cảm thấy tâm hồn cô đã muốn xuất khiếu tới cảnh giới cao nhất rồi.

- Chị Quả Quả...

Giọng nói tựa như sắp khóc.

- Ừ.

Con bé kia đang bị sốc, an ủi một chút vậy.

- Em không muốn làm osin.

- Hả?

Hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của cô.

- Nhà anh ta rộng lắm, một mình quét dọn mệt chết luôn.

Tiếp tục lên án.

- Anh Long bảo em làm osin?

Không thể nào đâu.

Dừng một chút, cô nhấn mạnh.

- Khả năng này rất lớn.

- Em nghĩ nhiều quá rồi.

Khả năng tưởng tượng của con bé này vô cùng phong phú.

- Mới nghĩ đã thấy khủng bố rồi. Nếu thành sự thật nhất định em sẽ chán đời đi tự sát.

Đối với cách nói này, Quách Quả Lan kiên trì giữ lại ý kiến. Trên cơ bản, cá nhân cô cho rằng dù người trên thế giới này có chết sạch, Mục Thanh Y cũng vẫn sẽ giống như một con gián kiên cường mà sống.

- Vậy bây giờ em dự dịnh như thế nào?

-Chỉ cần không phải làm osin, em sẽ trở về.

Dù sao có thể ở căn hộ đáng mơ ước như vậy, ngẫm lại cũng là điều khiến cho người ta thèm thuồng chứ bộ.

- Vậy tại sao em lại chạy tới đây?

Quách Quả Lan chống nạnh trừng mắt.

Đưa tay gãi đầu, vẻ mặt cô hiện lên sự hoang mang.

- Chắc là do nhất thời xúc động đó.

Nghe vậy, Quách Quả Lan bất lực vỗ trán.

Vài tiếng đồng hồ sau, Mục Thanh Y, cả người lẫn hành lý đều bị cô ném ra khỏi cửa chính nhà mình.

- Chị Quả Quả vô tình quá, cứ như vậy mà ném người ta ra khỏi cửa, làm người ta đau lòng quá đi à.

Lưng đeo hành lý, tay ôm máy tính, vừa đi cô vừa ‘ghi nợ’.

-Cô Mục.

Cô tiếp tục đi, trên đời họ Mục cũng nhiều dữ, cô hình như không quen người lái chiếc BMW.

-Cô Mục Thanh Y.

Lúc này, cô không thể không dừng bước, nghiêng đầu nhìn người mở cửa chiếc xe BMW.

- Tôi không biết anh nha.

- Tôi là lái xe của anh Long.

- Anh Long —

Chỉ có chủ nhà mới của cô họ Long mà thôi! Mục Thanh Y vì cuối cùng cũng nhớ ra họ của gã chủ cho thuê nhà bất giác tủm tỉm cười.

- Có việc gì sao?

- Tổng giám đốc bảo tôi chở cô về.

- À.

- Mời cô lên xe đi.

5 phút sau khi ngồi trên xe, Mục Thanh Y bắt đầu nghi ngờ, bản thân hình như đang ngồi trên một chiếc xe bắt cóc.

- Hướng này đi đâu vậy?

- Công ty.

-Công ty! - Cô nhịn không được cao giọng thốt lên.

- Đúng vậy, tổng giám đốc đã dặn như thế.

- Tôi tới công ty của anh ta làm gì?

Cô không định đổi sang công việc mới, lại càng không muốn làm cấp dưới của anh ta. Trực giác mách bảo đi tới đó sẽ gặp tai họa.

- Tôi cũng không biết, cô có thể tự mình hỏi tổng giám đốc.

Cô đương nhiên sẽ hỏi, chỉ có điều, điều kiện đầu tiên để làm việc đó là phải gặp anh ta đã.

- Tại sao tôi lại không được mang đồ đạc lên?

Khi cô xuống xe, một vấn đề nhỏ đã xảy ra.

- Tổng giám đốc có dặn, hành lý, tôi sẽ giúp cô mang về Tôn Tước.

Khuôn mặt mỉm cười của người lái xe làm cô muốn sử dụng bạo lực, căn bản là cô chả làm chuyện gì khiến cho người ta phải bật cười như vậy cả.

- Vậy làm phiền anh.

Giọng nói này chắc chắn là được phát ra qua kẽ răng nghiến chặt.

Lái xe vẫn tiếp tục mỉm cười như cũ, thậm chí nụ cười còn có xu thế mở rộng nữa.

Mạnh tay đóng sầm cửa xe, cô sợ chậm chút nữa mình sẽ xông tới đè bẹp anh ta.

Anh gọi cô lên lầu thì cô phải lên sao? Mục Thanh Y cô cũng rất có nguyên tắc mà. Cho nên xuống xe, sau khi nhìn chiếc BMW chở toàn bộ tài sản của cô rời đi, cô ngồi bệch xuống bậc thềm trước cửa cao ốc Long Thị, ngắm dòng người xuôi ngược trên đường.

Rất nhanh, tiếng chuông của chiếc di động trong túi vang lên, dù không cam lòng nhưng cô vẫn ấn nút nghe máy.

- Cô ở đâu rồi hả?

Không hề dư thừa bất cứ từ vô nghĩa nào, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

- Anh là ai nhỉ?

Cô thực không biết sống chết hỏi lại.

- MỤC. THANH. Y!!!

- À, quý ông “cho thuê nhà”, có gì không?

- Cô đang ở đâu rồi?

-Dưới lầu công ty của anh.

Anh nghi ngờ.

- Dưới lầu?

- Chính xác hơn thì ở bậc thềm trước cửa công ty của anh, chỗ này ngắm cảnh tốt lắm đó.

Sau vài giây im lặng, điện thoại truyền tới giọng đang cố nén cười của Long Dật Thần.

- Ngắm cảnh tốt lắm?

- Ừ.

- Vậy cô cứ từ từ thưởng thức đi nha.

- Đương nhiên.

Sau khi dập máy, Mục Thanh Y tiếp tục chống má ngắm người qua lại trên đường, suy nghĩ dần bay đi thật xa.

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào tâm hồn cũng có thể lang thang, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của cô, nhưng đây cũng là năng khiếu giỏi nhất của cô.

Đột nhiên, có người chụp vai cô, phản ứng bản năng là giơ tay, quay mình, cúi đầu, vung, động tác như hành văn liền mạch lưu loát, không có một chút ngưng trệ, có lẽ là phải trải qua vô số lần thực chiến, tích lũy kinh nghiệm mới có thể thành thục như vậy.

-Mục Thanh Y...

Cô há hốc mồm nhìn kẻ bị mình ném xuống mấy bậc thang, chậm rãi đưa tay gãi đầu, không biết bây giờ làm bộ như không nhìn thấy gì, hay là xoay người bỏ chạy sẽ tốt hơn đây?

- Sao không lại đây đỡ tôi dậy hả?

Cô gái này ngốc luôn rồi ư?

Việc này..... Có vẻ không cần thiết lắm, bên trong cao ốc này không phải có một đống người đang chạy ra xum xoe nịnh bợ hay sao?

- Mục Thanh Y —

A a a, sắc mặt người đàn ông kia đen như mực luôn rồi, bây giờ cô không nên tới đó.

- Cô dám chạy một lần nữa thử xem!

Cô gái đáng chết kia ngày nào cũng tính toán chạy trốn, nếu anh còn để cô ta trốn nữa, tên anh - ba chữ Long Dật Thần này sẽ viết ngược.

Đáng sợ!

Nhân viên Long Thị không ai không giật mình. Tổng giám đốc của bọn họ luôn cư xử nghiêm túc, bình thản, bây giờ đang nổi nóng, rõ là trời muốn đổ mưa máu mà.

- Đi thì đi, làm gì phải nổi nóng chứ, ai kêu anh không nói câu nào lại động chân động tay, tôi phản kháng là chuyện bình thường mà.

Mục Thanh Y vừa đi vừa càu nhàu.

Cô ta lại còn kiếm cớ nữa? Anh gọi cô vài tiếng, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, anh duỗi tay ra vỗ nhẹ thì cô lại lập tức đánh anh — càng nghĩ càng cảm thấy là cô cố ý.

E rằng chỉ có cô gái kia là chậm hiểu mà thôi, không cảm thấy là cảm xúc của tổng giám đốc sắp “nổ tung” đó sao? Nhân viên Long Thị đều cố ý tránh qua một bên.

- Anh yêu —

Cô kéo dài giọng, sau đó đột nhiên hạ giọng, nhỏ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ nghe được.

- Quý ông cho thuê nhà, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân “nhất thời lỡ bước” nha. (mã thất tiền đề = con ngựa lỡ bước, kẻ đi sai đường á)

Mọi người đều “u u mê mê” tại chỗ.

“Anh yêu” hai chữ nặng nề đó khua leng beng trong đầu bọn họ, làm rúng động mọi người, kể cả đương sự (Long ca á), không ai không bị đầu choáng mắt hoa.

Chấn động quá a! Có người trước mặt mọi người tỏ tình với tổng giám đốc.

Long Dật Thần vẻ mặt phức tạp nhìn người đang cúi đầu nhận lỗi. Cô là loại người làm việc gì cũng vì nhất thời hứng thú, thật sự có chút khiến người ta không chịu được mà.

- Nhất thời lỡ bước?

Anh nhướng mày.

- Ừm.

Chỉ cần có thể bỏ qua, thì cái gì cũng không sao hết, dù sao cô cũng không phải nhân vật lớn gì gì đó, cần chi sợ mất mặt.

- Vậy buổi tối mát xa giúp tôi được không?

Phần eo chút nữa bị gãy đôi, cô ta ra tay cũng thật dã man.

- Được.

Dù sao việc đó cô cũng hay làm.

Buổi tối? Mát xa? Mọi người lại lâm vào tình trạng đầu choáng mắt hoa nghiêm trọng.

Tổng giám đốc của bọn họ - người không có scandal tình ái, giữ thân trong sạch, có thể nói là người đàn ông tốt của thời đại này, hình tượng “hoàn mỹ không sứt mẻ” giờ phút này đang sụp đổ ầm ầm.

- Thật sao?

Cô ta đồng ý sao lại vui vẻ đồng ý quá vậy? Thật khiến anh không hiểu nổi.

- Đương nhiên là thật, việc mát xa lưu thông máu này tôi rất lành nghề đó.

Rất lành nghề? Câu trả lời này làm cho anh có dự cảm xấu.

- Đúng vậy.

Mục Thanh Y còn nghiêm túc gật đầu

- Trước kia tôi thường làm người ta bị thương, lâu dần cũng biết những bước đơn giản trong bó xương và xoa bóp.

Cô nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người nghe lại cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Cái gì mà thường làm người ta bị thương, nên lâu dần cũng biết cách chữa trị? Rốt cuộc có bao nhiêu người ‘cống hiến’ vì ‘nghĩa cử’ quen tay hay việc của cô rồi?

- Đỡ tôi lên đi.

Bỏ qua đi, anh quyết định sẽ hỏi riêng việc này, nhân viên Long Thị ở đây đều đã lộ vẻ sợ hãi, vẫn là không nên tiếp tục tăng thêm gánh nặng tâm lý cho bọn họ nữa.

- Ừm.

Bình thường sau khi làm sai cô thường rất biết nghe lời, dứt khoát thi hành nguyên tắc “Người bị hại là số một”.

Cô đứng bên trái của anh, tay phải của cô đỡ thắt lưng của anh, tay trái của anh đặt lên vai trái của cô, đây tư thế dìu người chuẩn mực, thế nhưng khi cô kề sát một bên, anh cảm giác như có điện giật, nửa người đều thấy tê tê.

Nhất định là do lâu lắm không gần gũi với phụ nữ, mới có thể khiến anh bất bình thường như vậy.

- Anh không cần phải cứng đơ người vậy đâu, sẽ gây bất lợi cho việc lưu thông máu đó.

Mục Thanh Y tốt bụng nhắc nhở.

Vẻ mặt Long Dật Thần u ám trừng mắt nhìn cô.

Phía sau hai người là một đám nhân viên Long Thị với đủ loại vẻ mặt khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.