Anh Có Mang Nắng Về Bên Em

Chương 1: Phỏng vấn




Ko thèm nói nhảm, nhân lúc mấy người kia chưa kịp xông lên, Lăng Tịch đã nhanh chân bỏ chạy. Nhưng vẫn còn chưa kịp chạy được mấy bước, hắn đã bị bọn họ đuổi kịp rồi . Nhìn nhìn người bao vậy xung quanh Lăng Tịch như vậy, tôi chỉ có thể đứng ở một nơi lo lắng suông . Đột nhiên suy nghĩ lóe sáng , tôi liền cầm điện thoại gọi cảnh sát

"Mẹ kiếp, mày dám báo cảnh sát?" Một người đứng ko xa tôi phát hiện ra ý đồ, liền hung dữ tát tôi 1 cái. Tôi mất trọng tâm ngã về phía trước, lăn xuống cầu thang.... .........

"Liễu Nhứ!" Trước khi ý thức biến mất , tôi chỉ kịp nghe tiếng la của Lăng Tịch

Lần nữa tỉnh lại , thì tôi đã nằm trong bệnh viện rồi . Lăng Tịch tóc tai rối bời , ngồi ở 1 chỗ, muốn nói rồi lại thôi , nhìn tôi "Cô........cô đã tỉnh"

"Ừ. Anh ko sao chứ?" Nhìn bộ dạng của hắn có thể xem là rất thảm

"Ko có chuyện gì" Hắn ngước mặt qua 1 bên" Bác sĩ nói cô có chút trầy da. Còn có chút thiếu máu, nhưng đối.... ....đối với thai nhi ko có ảnh hương gì lớn"

Hắn biết rồi?! Tôi trợ to mắt nhìn hắn, ko biết nói gì

"Cô có biết mình.... ......mang thai?"

Tôi gật đầu

"Ừ"

"Vậy cô tính như thế nào?"

"Sinh nó"

"Cái gì?" Hắn ko tin nổi nhìn tôi

"Nói đùa gì vậy, cô còn là một học sinh cấp ba"

"Tôi phải sinh nó ra" Tôi kiên trì nói

"Ba của đứa bé có biết ko?" Hắn gục đầu xuống, giọng nói có chút đông cứng

"Ừ"

"Cô bị buộc?" Hắn có vẻ như đang ôm hi vọng rằng tôi có thể trả lời "Đúng"

Tôi lắc đầu

"Cô, thiếu tiền họ?" Hắn dò xét hỏi

Tôi trầm mặc, tôi ko biết phải trả lời hắn như thế nào. Trên thực tế thì tôi quả thật thiếu tiền họ, cách duy nhất có thể trả dứt nợ chính là đứa bé trong bụng tôi, nghe qua có chút thật bi ai

"Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ giúp cô" Lăng Tịch có chút kích động nói, tôi cảm kích hướng về hắn cười cười , loại người như mày còn có người ko chút do dự nói giúp mày trả tiền , mặc dù hắn cũng ko phải người lương thiện , nhưng mà mấy chục vạn cũng ko phải là 1 số tiền nhỏ, mà bất cứ kẻ nào cũng có thể trả hết a

"Cám ơn anh. Tôi sẽ có cách"

"Cô.... ......" Hắn có chút tức giận nhìn tôi, sau đó lại bất đắc dĩ nói

"Sau này có cái gì khó khăn, cô phải đến tìm tôi"

"Ừ" Tôi gật đầu , trong lòng lại có chút cảm động ko cách nào nói rõ

Bởi vì ko có gì đáng ngại, nên sau khi truyền nước biển xong, tôi đã một mực đòi về nhà . Lăng Tịch cẩn thận từng li từng tý vịn tôi, sợ tôi ngã xuống đường ,nhưng có 1 bệnh nhân lại ko cẩn thận đụng vào tôi, hắn lập tức khẩn trương hỏi "Có bị đau ở đâu hay ko?"

Tôi lắc đầu. Hắn cũng ko bỏ qua, xách cổ áo người kia "Ông có mắt nhìn đường ko? Phụ nữ có thai mà cũng đụng?"

Một câu nói của hắn đã rước lấy thật nhiều ánh mắt tò mò chiếu lên người chúng tôi. Tôi lúng túng kéo kéo hắn

"Được rồi, chúng ta đi thôi"

"Cẩn thận 1 chút, hắn chu đáo vịn tôi rời đi"

Phía sau truyền lại tiếng bàn tán của 1 đôi vợ chồng già "Xem chồng người ta quan tâm đến vợ cỡ nào, còn chồng mình thì.... .....?" Người vợ bất mãn nói

"Lúc còn trẻ , tôi cũng như vậy a, khi đó khi lấy bà , tôi cũng rất biết hầu hạ" Người chồng kháng nghị nói

"Đúng vậy , nhưng hiện tại ông đâu còn để cho bà già này sai bảo" Người vợ lơ đễnh phản biện

"Nào có, nào có, bà xã cẩn thận 1 chút.... ......."

Tôi ko được tự nhiên rút tay mình ra, nhưng Lăng Tịch vẫn nắm lấy thật chặc "Cẩn thận 1 chút, đừng lộn xộn, nếu ko tiểu bảo bối sẽ tức giận" Hắn khoa trương dụ dỗ tôi

Tôi ko khỏi cười cười, ko ngờ tới 1 kẻ chỉ biết đánh nhau như hắn mà cũng biết cách săn sóc như vậy, đúng là ko thể chỉ đánh giá sự vật hiện tượng qua vẻ bề ngoài . Tương lai, ai làm vợ hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc

Sau khi tôi nằng nặc đòi, cuối cùng Lăng Tịch cũng đồng ý để tôi bắt xe taxi trở về . Lặng lẽ đi vào đại sảnh Bạch gia, tôi lại phát hiện Bạch Tu Nghệ đang ngồi ở trên salon ko nhúc nhích

"Tại sao lại về trễ như vậy?" Hắn đè nén cơn giận hỏi

"Thật xin lỗi" Tôi đuối lý nói

"Gọi điện thoại cho cô, sao cô ko bắt máy?"

"Điện thoại di động bị rớt bể" Từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, tôi ko còn thấy bóng dáng cái điện thoại di động của mình nữa

"Cô đi đâu?" Bạch Tu Nghệ vẫn lạnh lùng ép hỏi tôi

"Tôi.... ........"

Vẫn chưa kịp trả lời, hắn đã một bước đi đến bắt lấy tay tôi

"Đã xảy ra chuyện gì? Cô đi bệnh viện?" Trên tay tôi vẫn còn miếng băng keo màu trắng bịt ở lỗ truyền nước biển

"Trên đường đi bị ngã, bác sĩ nói có chút thiếu máu" Tôi tránh nặng tìm nhẹ trả lời

"Vậy tại sao lại ngã? Cô và con có sao ko?" Hắn dấu diếm oán giận nói, nhưng giọng nói ko có nguội lạnh như vừa rồi "Bác sĩ nói cô thiếu máu sao?"

"Ừ" Tôi gật đầu

"Vậy, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bảo quản gia làm cho cô mấy món bổ máu. Thân thể gầy như vậy, khó trách thiếu máu. Mau lên lầu tắm rửa bằng nước nóng, sau đó nghỉ ngơi sớm 1 chút" Bạch Tu Nghệ ko tra hỏi thêm chuyện ngày hôm nay, tôi thở phào nhẹ nhõm cũng ko rõ tại sao mình lại giấu diếm chuyện về Lăng Tịch, chỉ hi vọng mọi chuyện sẽ đơn giản một chút thì tốt rồi

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, quản gia đã làm cho tôi một chén súp táo đỏ thật lớn, dưới sự giám sát của cha con nhà họ Bạch , tôi phải uống hết một chén lớn . Bạch Tu Nghệ hài lòng cười cười, lấy ra 1 cái hộp "Đây là điện thoại di động mới của cô"

Mở cái hộp , tôi lấy ra một cái di động màu trắng xinh đẹp. Mặc dù tôi ko hiểu biết về điện thoại di động lắm, nhưng nhìn qua cũng biết giá tiền của nó ko hề rẻ

"Cái này.... .....rất mắc, tôi.... ..."

"Đừng nhiều lời nữa, cái này để tùy lúc tôi có thể dễ dàng tìm được cô" Bạch Tu Nghệ ngăn tôi tiếp tục nói

"Cảm ơn" Tôi cầm lấy di động, nói lời cảm ơn tự đáy lòng

Bạch thúc chỉ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chúng tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.