Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 70: Lời khuyên của bậc Phụ mẫu




Mắt của gã nhỏ con có chút sáng lên.

Nhưng rất nhanh, mắt của hắn liền ảm đạm xuống, hừ lạnh một tiếng hắn nói, “Mày đừng hòng dụ tao, tao nói cho mày biết, tao sẽ không bị mày dụ đâu!”

Tâm trạng Tô Tố trầm xuống, chiêu này cũng không được?

“Mấy anh bắt cóc tôi không phải vì tiền hay sao?

“Không phải……”, gã nhỏ con che miệng lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Tố, “Mày đừng hòng lôi kéo tao!”

Tâm trạng Tô Tố lại trầm xuống!

Vậy là không phải vì tiền!

Gã nhỏ con sợ sẽ lại bị Tô Tố dụ hắn nói chuyện nên tranh thủ chạy đến bên giường, nhìn nhìn gã cơ bắp đang ngủ, nhẹ nhàng từ đầu giường lấy chiếc túi xách của Tô Tố, mục đích của hắn rất rõ ràng, mở bóp tiền ra xem, mắt hắn liền lập tức sáng lên!

Trong chiếc bóp tiền đỏ rực của Tô Tố là một xấp tiền màu đỏ rất dày, không chỉ vậy mà còn có rất nhiều thẻ! Có thẻ mua sắm, thẻ hội viên, mà nhiều nhất chính là thẻ ngân hàng!

Gã nhỏ con thiếu điều chỉ muốn chảy cả nước miếng.

Hắn lén lút nhìn gã cơ bắp, thấy hắn ta đang ngủ say như chết liền nhanh chóng lấy hơn một nửa xấp tiền bỏ vào trong túi xách của mình!

Gã này thật tham tiền!

Vậy thì xử lý dễ hơn nhiều!

Ánh mắt Tô Tố lóe lên, hạ thấp giọng xuống, “Tôi với anh có thể giao dịch với nhau!”

Gã nhỏ con không nói gì.

Tô Tố gặp không ít người giống như vậy nên biết phải xử lý chúng như thế nào, cô nhẹ nhàng nói, “Trong bóp của tôi có 4 tấm thẻ, một thẻ là thẻ tiền lương của tôi, bên trong có 200 ngàn! Còn có 1 thẻ là tiền mừng tuổi của con tôi, bên trong có 50 ngàn! Còn có 1 thẻ……là tiền mừng tuổi của ông nội chồng tôi cho hồi đầu năm,bên trong có 1 triệu! Tấm cuối cùng là thẻ đen……là thẻ phụ của chồng tôi, có thể quẹt thỏa thích!

Gã nhỏ con lập tức dừng tay, bán tín bán nghi nhìn Tô Tố, “Chồng mày là ai?”

Mắt Tô Tố liền lóe sáng, tiếp tục lắc lư, “Chồng tôi chắc là anh đã nghe qua! Tổng giám đốc Quốc tế Hoàn Vũ – Tiêu Lăng! 3 năm trước chúng tôi đã ký giấy đăng ký kết hôn, hôn lễ cử hành tại Tam Á......”

“Mày gạt tao, mày rõ ràng vừa từ nước ngoài trở về.”

“Không sai, tôi đúng là vừa từ nước ngoài trở về! 3 năm trước trong hôn lễ đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, vì một số lý do nên tôi đã tức giận mà xuất ngoại, bây giờ mới trở về! Nhưng mà, không cần nói những cái khác, cái thẻ đen trong tay ngươi là thật, mà số tiền trong thẻ đó cũng là thật! Anh phải biết, Tiêu Lăng là đại gia giàu có bậc nhất Châu Á, thẻ phụ của anh ta…… cho dù anh có mua máy bay mua tàu thủy, mua biệt thự bao tiểu tam……sau đó sống phóng túng sung sướng cả đời cũng không xài hết tiền trong đó được!”

Mắt của gã nhỏ con lập tức sáng lên!

“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn! Anh tự suy nghĩ xem có muốn cược một lần không! Nói thẳng ra, làm lưu manh như anh thì một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Lần này anh bắt cóc tôi, nếu để cảnh sát bắt được, nửa đời sau xem như xong, đã vậy còn không được ai coi trọng! Nhưng nếu như anh hợp tác với tôi, xem như là cược một ván, nếu thắng thì cao cao tại thượng, sống sung sướng cả đời, nếu thua thì cũng chỉ ngồi tù thôi!”

Gã nhỏ con đấu tranh tư tưởng, rất nhanh đã cắn chặt răng quay sang nhìn Tô Tố, “Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, bây giờ tao không thể thả mày ra được!Vả lại mày phải cho tao một chút gì đó coi như lòng tin đã!”

“Đương nhiên rồi! Tôi sẽ không có nói mà không làm đâu! Cho tôi mượn điện thoại của anh đi, tôi sẽ ngay lập tức chuyển khoản cho anh!”

Gã ta lập tức lén lút đưa điện thoại cho Tô Tố.

Tay của Tô Tố bị trói chặt, gã ta nhìn nhìn gã cơ bắp vẫn đang ngáy như sấm, lén lút tháo dây trói cho Tô Tố, một tay của Tô Tố đã có thể hoạt động, “Tao cảnh cáo mày, đừng có nghĩ tới việc bỏ trốn! Ngưu ca rất lợi hại, bị anh ấy bắt được xem như mày chết chắc!”

Tô Tố ngược lại chính là muốn chạy trốn!

Nhưng gã nhỏ con chỉ nới lỏng một tay cho Tô Tố, người cô thì vẫn bị trói chặt trên ghế, lúc này có muốn chạy cũng không chạy được!

Cô rủ mắt xuống, đưa tay nhận lấy điện thoại của gã ta.

Cô nhanh chóng khóa thẻ đen lại, tấm thẻ này là 3 năm trước khi cô đi Mỹ, Tiêu Lăng đã đưa cho cô nhưng một xu trong đó cô cũng không đụng đến!

Tô Tố thở dài, nhanh chóng khóa thẻ đen của Tiêu Lăng lại! Dưới ánh mắt gấp gáp của gã nhỏ con, cô chuyển 200 ngàn cho hắn!

Hắn ta nhanh chóng nhìn màn hình điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại của hắn đã có thông báo, tài khoản nhân hàng của hắn vừa nhận được 200 ngàn nhân dân tệ!

Hắn ra nhìn qua con số dài ngoằng đó, căng thẳng nuốt nước miếng!

Tô Tố vừa nhìn đã hiểu ngay, gã này đã bị sự tham lam chiếm hết lý trí rồi!

“Chuyển thêm đi!”

“Tôi cũng muốn chuyển nhiều hơn, nhưng giới hạn mỗi tháng tôi chỉ có thể chuyển khoản 200 ngàn, tôi cũng không có cách nào khác!”

Trên trán của hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi!

Cái cảm giác đang đứng trước một núi vàng nhưng chỉ có thể cầm hai cục vàng, cảm giác này dù là ai cũng sẽ phải gào thét khó chịu!

“Nhưng mà, tôi có thể nói cho anh biết mật mã của thẻ phụ, anh có thể đến ngân hàng rút ít nhiều tiền......”

“Điều kiện là gì? Mày mau nói điều kiện đi!”

“Rất đơn giản, nói cho tôi biết! Tại sao mấy anh lại bắt cóc tôi!”

“Tao cũng không biết! Mày đừng có nhìn tao như vậy, tao thật sự không biết, chỉ là mệnh lệnh ở trên đưa xuống, nói là chỉ cần bắt cóc mày là được, Ngưu ca đã thông báo lên trên rồi, đoán chừng 2 ngày nữa sẽ có người xuống đây nhận người!”

Xem ra người bắt cóc cô không phải là Tiêu Diệp Lạc!

Tô Tố nhìn nhìn gã nhỏ con, trông hắn không có vẻ như đang nói láo, Tô Tố gật gật đầu, “OK, tôi tin anh!” Tô Tố không nói cho hắn biết mật mã của tấm thẻ đen mà nói cho hắn mật mã của tấm thể ngân hàng chứa tiền mừng tuổi ông nội cho cô.

Bên trong tấm thẻ đó có 1 triệu.

Nếu như lúc này nói cho hắn biết mật mã của tấm thẻ đen, hắn sẽ ngay lập tức trở mặt như không quen biết!

Cho nên, Tô Tố phải giữ lại!

“Trong tấm thẻ này có 1 triệu, anh có thể đem thẻ đen giấu đi, nếu anh nghĩ được cách thả tôi ra tôi sẽ nói cho anh biết mật mã của thẻ đen!”

“Không được, Ngưu ca không tin tưởng tao, nhất định lúc nào cũng trông chừng......”

“Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt hay sao!”

“Không không được, Ngưu ca mà biết được sẽ giết chết tao.”

Tâm trạng Tô Tố trầm xuống.

“Cái này không được, nếu như thả mày ra, tao nhất định sẽ phải mạo hiểm, phải bảo đảm an toàn cho tao trước đã, hay là vậy đi, trong 2 ngày này nếu Ngưu ca có ra ngoài mua đồ ăn, mày nói cho tao biết mật mã của thẻ đen, tao sẽ thả mày ra, chúng ta cùng nhàu nghĩ cách chạy trốn!”

“Được!” Tô Tố gật đầu, “Tôi còn một yêu cầu cuối cùng! Nếu trong 2 ngày này tôi không thể bỏ trốn, anh phải bảo đảm an toàn cho tôi, nếu không một xu cũng đừng mong có được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.