Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 56: Tên gọi




Tiêu Lăng cùng với Tô Tố bước vào biệt thự.

Tô Tố nhìn thấy cảnh vật trong biệt thự, đôi mày cứ nhảy nhót không ngừng.

Biệt thư tương đối khá sang trọng!

So với nhà tổ của Tiêu Lăng còn sang trọng hơn nhiều!

Đá lát trên mặt đất không phải là đá trứng ngỗng, cũng không phải là đá mài xanh ngọc, mà là đá hán bạch! Tô Tố không phải là người trong ngành cũng đã từng nghe qua đá hán bạch, đá hán bạch ở cổ đại còn có tên là đá hán bạch ngọc, chỉ có hoàng cung mới có thể xa xỉ đến dùng đá hán bạch ngọc làm lan can lát mặt đất!

Đây cũng quá xa xỉ rồi!

Tô Tố lén lút hỏi Tiêu Lăng, “Nhà Lãnh Mạc rất giàu phải không?”

Tiêu Lăng ngây người một lát mới trả lời, “Đương nhiên! Thu nhập phần lớn của cậu ấy đến từ việc buôn bán vũ khí, có thể nói là lợi nhuận rất lớn! Lãnh Mạc cậu ấy……cũng là vì việc buôn bán là màu tối không công khai được, cho nên ở bảng xếp hạng người giàu có quốc tế không có sự tồn tại của cậu ấy, tài sản của cậu ấy ước tính có thể xài mấy đời không hết!”

Thì ra là như thế!

Tô Tố cũng hiểu ra rồi, điều kiện nhà Tiêu Lăng cũng tương đối khá tốt rồi, nhưng lão gia tử và Tiêu Lăng cùng với bác trai bác gái đều là làm bên ngành quân sự, nói sao thì cũng phải chú ý để tránh bị ảnh hưởng, không thể xây nhà xa xỉ sang trọng như vậy được, nếu không e rằng sẽ trở thành lời đàm tiếu của người khác. Ở bên nhà Lãnh Mạc lại khác, anh làm xã hội đen, ai lại dám nói chữ “không” với anh!

Hai người rất nhanh đi đến đại sảnh của biệt thự.

Trong đại sảnh, Lãnh Mạc đang mặc trên người áo sơmi tơ thật màu đen, kèm theo một cái quần dài màu đen, cả thân toác lên một cảm giác cấm người lạ lại gần. Nghe được động tĩnh, nhìn thấy Tiêu Lăng và Tô Tố, anh nhếch mép miệng với hai người, “Đến rồi! Vương Bưu, dẫn cô Tô đến phòng cô Trương.”

“Vâng.” Vương Bưu đưa tay với Tô Tố, làm một tư thế “mời”, “Mời cô Tô đi hướng này.”

Tô Tố gật đầu, “Nãy có nói là Tiểu Hy đã đến rồi? Người đâu?”

“Cô An đã ở trong phòng cô Trương rồi.”

Tô Tố gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Vương Bưu rất nhanh dẫn Tô Tố đến phòng của Trương Hân.

Phòng của Trương Hân không khóa, Vương Bưu mở cửa rồi sờ lên mũi, “Cô Tô, cô Trương nhất định sẽ không muốn trông thấy tôi, cho nên……cô vào đi.”

Tô Tô nhấc chân lên bước vào đó.

Rõ ràng là trời đang sáng, trong phòng lại tối tăm đen thui, chỉ có trên đầu giường mở một cái đèn bàn nho nhỏ.

Trên chiếc giường lớn, sắc mặt trắng bệt của Trương Hân đang nằm trên đó, kế bên là gương mặt khổ tâm của Tiểu Hy.

Nhìn thấy tình trạng của Trương Hân, Tô Tô kinh ngạc hẳn lên.

“Trương Hân?”

Chỉ là hai ngày ngắn ngủi không gặp, cô ấy tại sao lại thành ra như thế!

Dưới ánh đèn hơi ngả vàng, cô ấy nằm trên chiếc giường lớn chỉ lộ ra một khuôn mặt và hai cánh tay, trong đó một tay đang cắm ống truyền dịch, khuôn mặt lộ ra ở ngoài tấm mền ốm nhom đến kinh hãi, cô mở to mắt, cũng không biết đã mấy ngày không ngủ được, trong mắt đều là vết gân máu, càng đáng sợ hơn là tròng mắt sưng tấy như quả hạch đào, cô thế này đâu còn giống như phong thái sư tỷ của ngày thường.”

“Đây rốt cuộc……là chuyện gì thế.”

Tiểu Hy nhìn thấy Tô Tố như là thấy được cứu binh vậy, cô sắp khóc đến nơi, kéo lấy tay Tô Tố ngồi xuống giường bên cạnh, “Tô Tố cậu mau khuyên khuyên Trương Hân đi, chị ấy đã tuyệt thực mấy ngày rồi, những lời cần khuyên tớ cũng đã nói hết rồi, chị ấy vẫn là không chịu ăn đồ không chịu uống nước, cứ như thế này hoài sức khỏe làm sao mà chịu nổi!” Vừa nói xong, Tiểu Hy liền nghiến răng, đôi tay chống lên hông mắng mỏ, “Tên xấu xa Lãnh Mạc, tên cặn bã đó đã đối xử với Trương Hân như thế! Anh ta đại gia đấy! Anh ta dựa vào cái gì! Bản thân anh ta đã phản bội Trương Hân, còn không cho Trương Hân rời khỏi! Tố Tố, hai ngày trước anh ta thậm chí còn dùng dây xích trói Trương Hân lại……hu hu, đúng thật không phải là người!”

Trong lòng của Tô Tố nhảy liên hồi.

Cô ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy đôi mắt Trương Hân lại bắt đầu rơi lệ, vội vàng lấy khăn giấy lau giúp cô ấy, “Đừng khóc nữa!”

Tô Tố hỏi An Tiểu Hy rồi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Cô nghiến răng giận dữ.

Lãnh Mạc tuyệt đối là thứ cặn bã nhất mà cô gặp được, không có một trong!

Cô nhìn thấy bộ dạng của Trương Hân, sâu sắc hiểu được tâm trạng của Trương Hân, ba năm trước, cô không biết Tiêu Lăng là ba ruột của hai đứa trẻ, lúc đó cô tưởng rằng Tiêu Lăng sẽ làm tổn thương hai đứa con, cho nên mới bất đắc dĩ bị Tiêu Lăng giam cầm.

Cảm giác đó, cô đúng thật đã quá hiểu rõ rồi.

Nhưng vào lúc đó, cô có hai đứa con, cho nên còn có chút tinh thần trụ lại! Nhưng Trương Hân so với lúc đó của cô còn thảm thương hơn!

Cô hiểu rõ Trương Hân!

Do từ nhỏ cùng nhau trải qua ở cô nhi viện, hai người rất nhạy cảm hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, rất ít người có thể thật sự đi vào lòng của họ, còn Trương Hân, người mà cô ấy quan tâm chỉ có hai người, một là Tô Tố, người còn lại là Lãnh Mạc!

Tô Tố kia kiếp trước đã chết, trong cuộc đời cô ấy chỉ còn lại Lãnh Mạc.

Và bây giờ, cô ấy lại bị Lãnh Mạc phản bội, trên tinh thần có thể nói là hoàn toàn không trụ vững được nữa, bây giờ cô ấy đang dùng sinh mạng cá cược, cá cược Lãnh Mạc sẽ mềm lòng một chút với cô, sau đó trả tự do cho cô!

Tự do……

Bây giờ là thứ mà cô ấy khát khao nhất!

Cho nên những câu nói an ủi đều vô dụng cả, tại vì, không hề có tác dụng giải quyết được cái gốc ngọn của sự việc.

Tô Tố nghĩ ngợi một hồi lâu, cô đưa tay nắm lấy tay của Trương Hân, nhìn vào đôi mắt của cô ấy thấp giọng hỏi cô ấy, “Muốn được tự do không?”

Trong mắt của Trương Hân khó khăn động được một chút, ánh nhìn rơi xuống khuôn mặt của cô.

Tiểu Hy đang cắn ngón tay không nhịn được kinh ngạc hoan hô! Cô sùng bái nhìn vào Tô Tố, cô khuyên Trương Hân cũng khuyên rất lâu rồi, Trương Hân cũng không hề cho cô ánh mắt nào, vẫn là Tô Tố lợi hại!

Hốc mắt của Tô Tố lấp lánh, “Nếu như muốn rời khỏi chỗ này, trước tiên phải có sức lực, có sức lực mới có thể chạy trốn được.”

Ánh mắt của Trương Hân lại ảm đạm xuống, cô ấy cười đắng mở miệng, âm thanh khô khan, “Không, không được đâu……lúc em đến thì cũng đã……thấy rồi, ở đây ba bước có một trạm canh……năm bước một lính canh, chị ngay……ngay cả biệt thự cũng không ra được, càng không có khả năng……xuống núi được!”

Chạy trốn, cô ấy không phải chưa từng suy nghĩ.

Nhưng căn bản là không có khả năng!

Trong biệt thự từ người làm đến lính canh đều là thuộc hạ thân tín của Lãnh Mạc, họ đều đã được Lãnh Mạc hạ mệnh lệnh không được vi phạm, làm sao cũng không được thả cô ấy ra!

Cũng giống như những gì họ đã biết, Lãnh Mạc đã phản bội cô ấy hai năm rưỡi……

Đôi mắt của Trương Hân lại một lần rơi lệ, tất cả mọi người đều không nói cô ấy nghe!

Hai năm rưỡi này, chỉ có cô ấy như con ngốc bị người khác lừa gạt mà không biết.

“Chạy không được đâu……”

“Nhưng chị cũng không thể nào lấy mạng mình đi cá cược với tên cặn bã kia! Tên cặn bã Lãnh Mạc kia là đồ xấu xa, căn bản không đáng cho chị làm như thế!” An Tiểu Hy phẫn nộ.

Trương Hân cúi mắt xuống.

Ngoài cách này ra, cô ấy không nghĩ được cách tốt hơn.

“Em vẫn còn một cách!” Hốc mắt của Tô Tố lấp lánh, “Chị có muốn nghe không?”

“Em nói.”

Bây giờ chỉ cần được tự do, muốn cô ấy làm thế nào cô ấy cũng đồng ý.

Tô Tố kề lên tai Trương Hân, nhỏ tiếng thấp giọng thì thầm nói rõ bên tai cô ấy, theo lời nói của cô, đôi mắt xám xịt của Trương Hân cuối cùng cũng sáng lên chút. Cô khẩn trương nắm lấy tấm mền, không xác định nói rằng, “Như vậy…..có được không?”

Tô Tố gật đầu khẳng định, cô kéo cánh tay Trương Hân, đỡ cô từ chiếc giường lớn ngồi dậy, Tiểu Hy khẩn trương ở đằng sau lưng cô ấy để một cái gối lớn.

Tô Tố nắm lấy vai cô ấy, trầm giọng nói, “Trương Hân, hãy đem diễn xuất tốt nhất của chị đều lấy ra đây! Em đảm bảo với chị, chị nhất định sẽ thành công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.