Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 44: Ngoại truyện Naruto nấu cơm.




Chảy máu dạ dày?

Con người này bị điên rồi hay sao!

Cho rượu là nước uống sao!

Cô rõ ràng còn nhớ là hơn mười ngày trước Tiêu Lăng vẫn còn nói chuyện với Tiểu Thất nói rất vui vẻ,thời gian đó thì ra anh ấy đang nằm viện?

Tiêu Khả chú ý thấy Tô Tố có chút thất thân,cô đem ấm ức trong lòng một lần nói ra hết, “Tô Tố,chị thấy em và Tiêu Lăng hai người cũng không phải là không còn tình cảm,hay là,hai người quay lại với nhau được không,lần này nhất định không có ai có thể phá hoại bọn em đâu!”

Tô Tố thấy kỳ lạ ngẩng đầu, “Tiêu Khả,chị hôm nay...có chút kỳ lạ! “

Tiêu Khả ngẩn người,cô tự sờ mặt mình, “có không?”

Tô Tố gật đầu khẳng định.

“Ba năm trước,em và Tiêu Lăng làm ầm ĩ như vậy,chị không hề tới khuyên em lấy một câu,chị không phải là người thích quản lý việc người khác,có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nụ cười trên mặt Tô Tố bỗng cứng lại!

Tô Tố bỗng có một dự cảm không được tốt lắm, “Rốt cuộc có chuyện gì rồi!”

Ánh mắt Tiêu Khả chực lóe ánh lệ,cười khổ, “em so với ba năm trước thật sự không giống nhau nữa,việc gì cũng không thể giấu được em,là ông nội…Ông nội bà tháng trước kiểm tra phát hiện ung thư gan…”

Tim Tô Tố như trùng xuống.

Giọng Tiêu Khả nức nở,lấy tay che mặt, “Bác sĩ nói tế bào ung thư đã khuếch tán,mà tuổi của ông nội cũng cao rồi,nếu như phẫu thuật rất có khả năng chịu không nổi, ông nội cũng không đồng ta làm phẫu thuật,ông nói trị hoá liệu tóc sẽ rụng hết, rất khó nhìn, ông nói ông là một người chiến sĩ, chết cũng phải đẹp một chút …”

Tô Tố nghĩ tới người già có lòng nhân hậu đó,trong tâm không ngừng tự trách, “Tại sao…Không nói cho em biết.”

“Ông nội không để nói cho em biết.”Tiêu Khả rút giấy lau nước mắt.Sự tồn tại của ông nội đối với với mà nói còn quan trọng hơn cả cha mẹ,là ông nội một tay nuôi nấng cô tới lớn,không có ông nội không thể có cô, bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của ông nội bây giờ là Tô Tố và Tiêu Lăng hoà hợp trở lại,có thể mỗi ngày nhìn thấy Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ vui vẻ ít bên cạnh.Cho nên cứ cho là cô quản chuyện nhiều,cô cũng phải nói rõ cho Tô Tố biết, “Chị vốn định lén liên lạc với em,nói cho em biết tình hình của ông nội,nhưng ông nội nói em đã đi mỹ rồi,không chắc nhưng có khi cũng đã có cuộc sống riêng.Bởi vì sức khỏe của ông mà bắt em về,như thế đối với em thật là không công bằng,cho nên ông nội đã ra lệnh,tất cả mọi người đều không được nói với em!”

Tô Tố mím chặt môi, “Bây giờ tình hình của ông nội thế nào rồi?”

“Ông nội không đồng ý ở viện,nói tình hình bây giờ của ông ở viện cũng không có tác dụng gì,thà ở nhà còn hơn.Bố mẹ chị vẫn đang trong quân đội cơ bản về không kịp,bây giờ chú ngày nào cũng ở nhà chăm sóc ông nội,chị ngày nào tan làm cũng về nhà cũ với ông luôn,Tiêu Lăng cũng vậy.Sau khi em rời đi,Tiêu Lăng vốn nói không bao giờ bước chân vào nhà cũ nữa,nhưng sau khi sức khỏe của ông nội có vấn đề,ngày hôm nào cũng vậy cậu ấy không cần biết làm muộn đến mấy nhưng cũng đều về qua nhà! Tô Tố …em không biết chứ,chị nhìn thấy ông nội như vậy chị thật sự rât thương.Ông vì không muốn để mọi người lo lắng,những lúc đau ông đều nhịn,còn những lúc đau quá toàn trốn vào phòng uống thuốc giảm đau.Rất nhiều lần đêm chị nhìn thấy ông nội đi tới nhà bếp lấy nước uống thuốc,khi ông bị đau eo không thể đứng thẳng được...”

Tô Tố nắm chặt cốc trà trong tay.

Khi cô tổn thương nhât tuyệt vọng nhất,căm hận Tiêu Lăng,căm hận mẹ Tiêu,cũng căm hận Tiêu Diệp Lạc,nhưng chỉ có duy nhất ông nội,cô từ đầu tới cuối đều mang trong tim một lòng cảm ơn.Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới lúc cô rời đi,lão gia tử yêu thương Cảnh Thụy và Tiểu Thất như thế nào cô đều để ý thấy.Mà từ khi bắt đầu cho tới khi cô và Tiêu Lăng chia tay,trong thời gian đó cô không phải chưa từng phạm sai lầm,nhưng lão gia tử từ trước tới giờ chưa một câu trách cứ cô.

Thậm chí,ngay từ lúc cô và Tiêu Lăng mới bắt đầu,cô nghĩ rằng người nhà Tiêu Lăng sẽ phản đối,nhưng lão gia tử không! ông từ trước tới giờ chưa bao giờ tỏ thái độ xem thường cô,lại còn càng quan tâm yêu thương cô và bọn trẻ hơn.

Bây giờ bất thình lình nghe thấy tình trạng của lão gia tử,tim của cô như bị dao cứa vậy,từng nhát từng nhát đau đớn.

“Tô Tố,thật ra kể cả lần lần em có không quay lại,chị cũng dự định tới mỹ tìm em, thật đấy!Chị không thể để ông nội ra đi đầy hối tiếc như vậy được.Bác sĩ cũng đã thông báo cho bọn chị rồi,ông nội giỏi lắm giỏi lắm cũng chỉ còn nửa năm sinh mệnh. Chị cũng đã nghĩ kỹ rồi,kể cả em đã có cuộc sống riêng của em,chị cũng sẽ đi mỹ đưa em,Cảnh Thụy và Tiểu Thất trở về!bây giờ ông nội chỉ có hai ước nguyện,thứ nhất là nhìn thấy em và Tiêu Lăng hòa hợp,thứ hai là nhớ hai đứa trẻ! chuyện của em và Tiêu Lăng tất cả mọi người đều không có quyền gì can thiệp, nhưng bọn sẽ không giống vậy,bất luận như thế nào nhưng những ngày cuối đời của ông,đưa hai đứa bên về bên ông đi!”

Tô Tố cứng ngắc gật đầu, “Chút nữa em sẽ đặt vé để hai đứa nó về nước!”

Tiêu Khả ngẩn người một chút, cô vẫn nghĩ để thuyết phục Tô Tố cần rất nhiều thời gian, không nghĩ được rằng cô ấy lại nhanh chóng đồng ý tới vậy.

Cô kích động nắm lấy tay Tô Tố, “Tô Tố,chị biết ngay là tâm em lương thiện nhất,ông nội thật sự muốn được nhìn thấy em và bọn trẻ.Chị vẫn còn một việc không thể không yêu cầu em giúp đỡ,nếu như em có thời gian,mong em tới nhà cũ thăm ông được không?ông nội thích nhất náo nhiệt,nếu như em tới,ông nhất định sẽ rất vui mừng.”

Tô Tố nghĩ tới người ông gầy gò mỏng manh,hoàn toàn không thể nào cự tuyệt được, “Được!”

“Chọn ngày không bằng chạm ngày,hay là chúng ta ăn cơm xong về luôn nhé.”

Tô Tố đắn đo một chút,cô cúi đầu nhìn phục trang của mình, “Em mặc như thế này,không được thích hợp cho lắm.”

“Gì mà không thích hợp,đồ công sở em mặc rất đẹp mà,mà ông nội muốn nhìn thấy là em,chắc chắn không quan tâm tới chuyện em mặc gì đâu!”

“Vậy, được rồi.”

Nói đợi ăn xong cơm,nhưng thực tế,hai người nói đến bệnh tình của lão gia tử,ai cũng ăn không được nhiều nữa.Bữa tối ăn xong,Tiêu Khả lái xe đưa Tô Tố về nhà cũ,trên đường có ghé qua tiệm hoa quả,Tô Tố mua một làn hoa quả cầm tới biếu lão gia tử.

Hình ảnh này làm cô nhớ lại lần đầu tiên tới nhà cũ chào hỏi,cô và Tiêu Lăng tìm gần nửa ngày,cũng xách một làn hoa quả tới.

Tô Tố vẫn còn đang nghĩ mông lung,xe đã tới trước cổng nhà cũ từ khi nào cô không hề chú ý.

Tiêu Khả đỗ xe, “Tô Tố?”

“Vâng!” Tô Tố định thần lại, “Tới rồi?”

“Tới rồi! “

Tô Tố xách hoa quả xuống xe,nhìn thấy khu vườn quen thuộc,cô hơi thở dài,ánh mắt vừa quay,ở ngay chỗ đỗ xe trước của lớn,ở nơi đó yên tĩnh đỗ một chiếc xe,Tô Tố đột nhiên trở nên hồi hộp!

Đấy là xe của Tiêu Lăng!

Tiêu Lăng, anh ấy tan làm rồi?

Tô Tố chỉ nghĩ tới thăm ông nội,hoàn toàn không có chuẩn bị tới việc sẽ gặp mặt Tiêu Lăng,lúc này đứng trước của hoa viên, ngập ngừng vào cũng không được mà ra cũng không xong.

“Tô Tố, đi vào thôi!”

“Vâng,được!”

Đến cũng đến rồi, cũng không được phép lùi lại nữa rồi!

Tô Tố hít sâu không có ngụ ý gì,cùng Tiêu Khả cùng đi vào hoa viên!

Giống như ba năm trước,ở đây gần như không thay đổi!Đài phun nước âm nhạc ở cổng cũng giống y hệt trước kia,Tô Tố có một chút lơ đãng,phảng phất như cô chưa từng rời đi vậy!

Đi tới trước cửa phòng khách,Tô Tố cừa nhìn đã thấy lão gia tử ngồi đọc báo ở trên sofa tại phòng khách.

Bên cạnh lão gia tử là một người mặc áo sơ mi trắng quần âu đen…Tiêu Lăng!

Như thể nhận thức được tầm mắt của cô ấy,Tiêu Lăng đột nhiên quay lại nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.