Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 3: một bước nhỏ và một bước lớn




“Mami quả thật có chuyện muốn nói với con và Cảnh Thụy”

Tô Tố hít một hơi thật sâu, cô đưa tay kéo Tiểu Thất và Cảnh Thụy vào lòng, đầu cuối thấp nghiêm túc nhìn hai đứa, “Cảnh Thụy, Tiểu Thất, giờ hai con đã năm tuổi rồi, là một đứa trẻ lớn rồi, cho nên, mami có vài chuyện cũng không muốn giấu tụi con. Chuyện xảy ra hôm nay chắc trong lòng hai đứa cũng có một ít suy nghĩ, mami chắc sẽ li hôn với daddy tụi con, hai đứa con….có nguyện sống cùng mẹ, hay là nguyện sống cùng daddy?”

Tiểu Thất rất buồn.

Nó đưa tay kéo chặt cổ của Tô Tố, vô cùng tội nghiệp nhìn cô, “Mami, cả nhà chúng ta không thể sống cùng nhau sao?”

Tuy chỉ mới nửa năm, nhưng Tiểu Thất và Tiêu Lăng đã thiết lập một tình cảm sâu đậm.

Nó không muốn xa mami, đồng thời, cũng không muốn xa daddy.

“Mami, lần này có phải mẹ không muốn tha thứ cho daddy nữa?”

Tô Tố cười đau khổ gật đầu, cô sờ đầu của Tiểu Thất, “Tiểu Thất à, chuyện của người lớn đợi con lớn lên sẽ hiểu, con chỉ cần biết, bất kể con theo ai, tình cảm của mami và daddy dành cho con là không thay đổi, mẹ và daddy không thể ở chung với nhau…là do vấn đề tình cảm, điều này không có liên quan gì đến anh và con, nên con cũng không nên lo lắng, nếu như con muốn ở cùng daddy…mami có thể bàn bạn với daddy con.”

Tô Tố nói mà lòng đang nhỏ máu,

Tim cô cứ đau buốt không ngừng,

Cô cứ cho rằng Tiểu Thất và Cảnh Thụy sẽ không do dự nói theo cô.

Dù sao cô cũng nuôi dưỡng chúng hơn bốn năm, mà Tiêu Lăng và chúng chỉ mới tiếp xúc với nhau vọn vẻn nửa năm, nhưng chính nửa năm này, lại có thể so được với sự nuôi dưỡng và yêu thương của cô trong suốt hơn bốn năm qua.

Nhưng cô tôn trọng suy nghĩ của hai đứa nhỏ.

Chỉ cần chúng mở lời nói muốn theo Tiêu Lăng, cho dù đau lòng thế nào cô cũng sẽ buông tay.

“Mami, mẹ và daddy thật sự không làm lành được nữa sao?” Tiểu Thất ngước đầu hỏi.

Tô Tố cười lắc đầu đầy đau khổ, “Xin lỗi Tiểu Thất, mami không thể làm lành được với ba con nữa.”

Đôi mắt tròn đen láy của Tiểu Thất đột nhiên ứ đầy nước mắt.

Tô Tố nhìn thấy đau lòng, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của mình.

“Daddy lần này làm sai, nếu ba sửa, mami cũng không thể tha thứ cho ba sao?”

Tô Tố lắc đầu, “Tiểu Thất, tình cảm của người lớn con không hiểu, đợi con lớn lên con sẽ hiểu, có một số lỗi lầm có thể tha thứ, nhưng có một số, cho dù thế nào cũng không có cách nào tha thứ, mami lần này tuyệt đối không tha thứ cho ba tụi con, cho nên…con đừng trách mami.”

“Ừ ừ…”

Lòng Tiểu Thất buồn muốn chết, quỳ xuống tựa vai Tô Tố khóc òa lên, trong lòng Tô Tố hổ thẹn vô cùng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai nó an ủi nhẹ nhàng, “Ngoan, đừng khóc.”

Tô Tố bị tiếng khóc của nó làm cho lòng đau tê tái, nó chỉ là không muốn daddy và mami xa nhau.

Bầu má nhỏ nhắn của Cảnh Thụy rất trầm tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện đau lòng nào, nhìn Tô Tố cái Cảnh Thụy lập tức tỏ thái độ, “Mami, con theo mẹ!”

Tô Tố cảm động không nói nên lời, đưa tay ôm thằng bé vào lòng.

Cảnh Thụy cũng đưa tay ôm chặt Tô Tố, “Mami, bất luận có chuyện gì xảy ra, con đều nguyện ý sống chung với mẹ.”

“Cảnh Thụy, cám ơn con.”

Cảnh Thụy lắc đầu, nhạy cảm mà nói, “Mami, nếu chúng con đi theo mẹ, có phải đại diện cho, sau này sẽ không thể qua lại với daddy nữa?”

Tô Tố không nghĩ rằng Cảnh Thụy lại nhạy cảm đến vậy, nhất thời không biết nên trả lời nó như thế nào.

Trầm ngâm một hồi, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của thằng bé, cô do dự một hồi, cuối cùng cùng nhẹ nhàng nói, “Chắc là vậy, do…”

“Mami không cần nói nữa, con hiểu rồi. Bất kể mami đi đâu, Cảnh Thụy đều đi theo hết.”

Trong lòng Tô Tố giống như bị dội một thùng nước sôi, nóng bừng ghê gớm.

“Tiểu Thất…”

“Mami, nếu như con nói theo daddy, có phải sau này sẽ không gặp được mẹ nữa?” Tiểu Thất đột nhiên từ dưới cổ Tô Tố ngẩng đầu lên nhìn Tô Tố.

Đi theo Tiêu Lăng?

Tô Tố nghĩ tới khả năng này, trong lòng đau dữ dội.

Cô gật đầu đáp lại Tiểu Thất, “Đúng vậy, vì mami sẽ phải rời khỏi đây một thời gian, trong một thời gian dài tới đây, có thể sẽ không gặp mặt daddy con, cho nên, nếu con theo daddy, chắc sẽ không gặp được mami…”

Giọt nước mắt đọng lại trên mi của Tiểu Thất, nhìn vào thấy thật tội nghiệp.

“Tiểu Thất, mami không ép con, nếu đây là ý của con, mami đều tôn trọng con.”

“Mami có phải mẹ không cần Tiểu Thất nữa!” Tiểu Thất nhanh chóng ôm chặt quần áo của Tô Tố, “Mami đừng bỏ Tiểu Thất, Tiểu Thất theo mami, Tiểu Thất không cần daddy nữa, Tiểu Thất muốn sống cùng mami và anh hai, uuu…vậy mami đã nghĩ xong chưa khi nào chúng ta đi, trước khi đi, Tiểu Thất có thể đi cáo biệt với daddy một lát được không? Daddy tốt với Tiểu Thất như vậy, Tiểu Thất không muốn đi mà không lời cáo biệt…”

Tô Tố thở dài, đứa nhỏ đưa ra quyết định như vậy, đối với tụi nó mà nói, thật sự là làm khó cho tụi nó.

Cô nói với Tiểu Thất, “Chắc là đợi thêm hai ngày nữa rồi đi, hai ngày này Tiểu Thất có thể chơi cùng với daddy, nhưng không được nói chuyện chúng ta sắp đi, được không?”

Tiểu Thất không hiểu, đầu óc nhỏ bé của nó vẫn chưa nghĩ thấu được nhiều chuyện như vậy, “Mami, tại sao lại không thể nói với daddy?”

Tô Tố cười đau khổ, nói với Tiêu Lăng thì sao họ có thể đi được?

Với những gì cô biết về Tiêu Lăng, dù thế nào cũng không để cho ba mẹ con họ ra đi.

Gió lạnh thổi vào, cả phòng đều biến thành mảng băng lạnh.

Trong đầu Tô Tố không nhịn được lại hiện lên cảnh tượng tại bệnh viện Tam Á, Tiêu Lăng nắm tay của Tiêu Diệp Lạc, ánh mắt lúc đó của anh chăm chú như vậy lo lắng như vậy…. cho dù là nghĩ đến thôi tim cô lại đau, Tiêu Diệp Lạc tuy đã đi bảy năm, nhưng trong cuộc sống của Tiêu Lăng đâu đâu cũng là hình bóng cô.

Hoa Bách hợp tại Cẩm Viên.

Trong Cẩm Viên chuyên dành ra một phòng ngủ.

Thậm chí, chỉ cần mỗi lần cô nghĩ tới Truyền Thông Tinh Quang, nghĩ tới tập đoàn Quốc Tế Hoàn Vũ, nghĩ tới tầng lầu đặc sắc kia, cô cũng không có cách nào vượt qua những khuất mắt trong lòng.

Vốn dĩ, cô cho rằng người Tiêu Lăng yêu nhất là cô, cho nên dù cô biết rõ những điều này, vẫn chấp nhận lựa chọn tin tưởng Tiêu Lăng, tin rằng anh đã quên quá khứ, tin rằng anh sẽ tốt với cô.

Nhưng hôn lễ lần này, giúp cô hoàn toàn hiểu rõ rồi.

Cái gọi là quan tâm quá tất loạn!

Nếu không phải anh quan tâm đến Tiêu Diệp Lạc, sao anh lại hoảng loạn đến nỗi vội càng rời khỏi chỗ hôn lễ, thậm chí ngay cả một lời chào cũng không có chứ.

Tô Tố lắc đầu, tuyệt đối không được nghĩ nữa.

Vừa hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của Tiểu Thất, cố lập tức từ trong trầm tư ấy tỉnh ra, xoa đầu Tiểu Thất, ‘’Tóm lại Tiểu Thất hứa với mami, không nói cho daddy có được không?’’

Tiểu Thất miễn cưỡng gật đầu, ‘’….được! vậy mai Tiểu Thất có thể đi tìm daddy không?’’

‘’Đương nhiên là được!’’ Tô Tố vỗ vai của Cảnh Thụy, ‘’Cảnh Thụy mai cũng đi cùng Tiểu Thất nhé.’’

Cảnh Thụy đột nhiên nhăn mày, ‘’Con không muốn đi.!’’

Cậu hiểu chuyện hơn Tiểu Thất nhiều, biết việc tại hôn lễ ngày hôm nay gây cho mami tổn thương ra sao, cho nên, trong lòng Cảnh Thụy vẫn luốn hận Tiêu Lăng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.