Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 2: ANH EM NHÀ UZUMAKI




“Tránh ra!” Âm thanh lạnh lùng cương quyết chả có cảm xúc nào của Tiêu Lăng vang lên!

Giờ anh đã hiểu rõ ràng, giữ khoảng cách, với anh và Diệp Lạc đều là kết cục tốt nhất, cũng trách việc Diệp Lạc vẫn còn tình cảm với anh, sau cùng ôm ảo tượng.

“Anh Tiêu Lăng.” Tiêu Diệp Lạc khóe mắt đỏ hoe, nhưng không tránh ra, cô ngăn Tiêu Lăng lại, “Anh Tiêu Lăng, nếu là do em, anh mới phải dọn đi, vậy điều này không cần thiết, nếu anh không muốn nhìn thấy em, em có thể cùng về Mỹ sống với ba mẹ, anh không cần làm vậy…”

“Không! Em và ba mẹ sống ở đâu, đối với anh mà nói đều không quan trọng, do bất luận các người ở đâu, đối với anh cũng không có bất kì cản trở hay ưu tư gì!”

Sắc mặt của Tiêu Diệp Lạc đột nhiên trắng ra,

Cô thà rằng Tiêu Lăng nói không muốn thấy cô, như vậy ít ra cô vẫn còn vị trí trong lòng Tiêu Lăng, nhưng anh cứ kiểu thấy mà phớt lờ như không thấy, khiến cô càng thêm đau lòng.

Nước mắt Tiêu Diệp Lạc rơi xuống, “Anh Tiêu Lăng, anh đừng làm vậy được không, chúng ra vẫn cứ sống như trước đây không tốt sao? Anh cứ xem em như em gái cũng được, nếu chị dâu hiểu lầm mối quan hệ của chúng ra, em có thể cùng anh giải thích với chị dâu, em rất thích chị dâu, em cũng rất tích cháu trai và cháu gái, các người đều sống ở đây không được sao, nếu không nhà cửa cứ trống vắng, còn có ý nghĩa gì.”

Tiêu Diệp Lạc không muốn cho Tiêu Lăng dọn đi!

Cho dù không được ở cùng anh, cô vẫn mong ngày ngày được nhìn thấy anh.

Nhìn thấy anh vui, cô cũng sẽ vui theo.

Tuy nhiên, Tiêu Lăng tỏ ra không có ý nghĩ như vậy, hôm nay anh không nói rõ mọi chuyện là không được rồi!

Tiêu Lăng chưa từng nói lời cay độc với Tiêu Diệp Lạc, cho dù năm đó cô rời bỏ anh, anh cũng chưa từng nói vậy, nhưng giờ đây, anh buộc phải nói những lời này, “Không cần em đi giải thích, đây là chuyện giữa anh và Tô Tố, không có liên quan gì đến em hết!” Thấy Tiêu Diệp Lạc cả người run rẩy như sắp té, Tiêu Lăng vẫn rất nhẫn tâm, tiếp tục nói, “Vả lại, em thích Tô Tố và Cảnh Thụy Tiểu Thất, đó là chuyện của em, nhưng anh thấy, chắc họ không muốn thấy em! Diệp Lạc, anh nói rõ ràng với em, giữa chúng ta không còn bất cứ khả năng nào. Còn về làm huynh muội….anh nghĩ, tình nhân mà chia tay làm huynh muội, là một chuyện rất kì lạ, nhưng ít nhất, anh cũng chả có tâm trạng tốt đến mức xem em như Tiêu Khả, vả lại, trong lòng Tô Tố không thoải mái, anh không muốn vì em mà làm Tô Tố đau lòng.”

Tiêu Mẫu nhẫn không được, “Tiêu Lăng, sao em có thể nói với Diệp Lạc những lời quỷ quái đó!”

Tiêu Lăng cười mỉa mai, anh vẫn chưa nói gì, chính cái sự phản ứng này, nếu anh nói nặng hơn nữa, anh tin rằng một cái tát của mẹ anh sẽ bay qua đây mất.

Anh vui vẻ không nói nữa, hướng nhìn Ông lão gia, “Ông ơi, con đi trước, đợi con ở bên ngoài sắp xếp thỏa đáng hết rồi, sẽ sai người qua đón ông qua bên đó xem. Bác trai bác gái, con đi trước nhé, Tiêu Khả, sau khi anh đi rồi, em chính là đại ca của cái nhà này, ông giao cho em chăm sóc.”

Tiêu Khả đã sớm bị một loạt chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho đầu óc choáng váng, nghe thấy lời Tiêu Lăng, ngây ngây gật đầu, “ Anh cứ yên tâm đi theo đuổi Tô Tố về, ông ở đây còn có em và Tiểu Trần mà.”

Tiêu Lăng gật đầu, không nói nhiều lời, bước lớn mà đi.

Tiêu Diệp Lạc lần này không ngăn cản, đứng ngây một chỗ mà rơi nước mắt.

Cô quay người.

Nhìn thấy bóng dáng không chút do dự của Tiêu Lăng, bóng dáng anh quả quyết như thế, kiên định nhất thế, cứ như rằng lần này đi, sẽ không bao giờ quay về nữa.

Tiêu Diệp Lạc lau nước mắt.

Tại sao sự việc lại nên nông nổi này.

Cô chỉ muốn anh Tiêu Lăng sống tốt, cô chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cô chỉ muốn mãi mãi nhìn thấy anh Tiêu Lăng, chả lẽ như vậy cũng không được sao!

“Diệp Lạc, con đừng buồn, Tiêu Lăng dọn ra chỉ là tạm thời, mẹ sẽ nghĩ cách khiến nó quay về.”

Nghĩ cách?

Có thể có cách nào!

Tiêu Lăng vừa nãy còn nói, nếu như thời gian quay ngược lại, cho dù cô sắp chết thật, anh cũng sẽ không xuất hiện ở bệnh viện nữa.

Tiêu Diệp Lạc mắt đầy lệ đáp, “Mẹ, mẹ đừng có xen vào chuyện của con và anh Tiêu Lăng nữa, chị dâu… chị ấy không muốn nhìn thấy con, con có thể hiểu, nếu anh Tiêu Lăng cảm thấy dọn ra ngoài tốt hơn, cảm thấy không gặp con tốt, vậy từ nay con sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, Mẹ, coi như con xin mẹ, mẹ cũng đứng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh Tiêu Lăng nữa. Anh ấy khó khăn lắm mới có thể đi ra khỏi nỗi đau sáu năm về trước, gặp được người mình thích, mẹ hãy giống con, chúc phúc họ đi!”

Tiêu Mẫu cắn răng.

Chúc phúc?

Lòng bà ta không rộng lượng như vậy!

….

Bên này!

Tô Tố miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, thì không nuốt nổi nữa.

Ăn xong cơm, cô nói với Mộ Bạch, “Mộ Bạch, bạn về trước đi, mình đã không sao rồi, đừng lo cho mình.”

Mộ Bạch vẫn cứ ngội im ở ghế sofa không nhúc nhích.

Ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng nhìn vào người Tô Tố, dường như đang phán đoán lời cô là thật hay là giả.

Tô Tố chịu không được ánh mắt của anh, nhẹ nhàng dụi mắt, cô nắm chặt mấy dây tua trên ghế sofa, nhẹ nhàng đáp lại, “Bạn yên tâm đi, giờ mình vẫn rất tốt, sẽ từ từ điểu chỉnh lại tâm trạng, chuyện trước đó mình nhờ cậu giúp đỡ…”

“Bạn quyết định vậy thật?” Mộ Bạch đột nhiên cắt ngang!

Tô Tố kiến định gật đầu, “Đã quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không thay đổi!”

Mộ Bạch thở dài, không nói thêm câu nào nữa.

Tiểu Hy để chén đũa xuống, ánh mắt chuyển sang nhìn Tô Tố một lúc, sau đó lại chuyển sang nhìn Mộ Bạch, nghi vấn gãi đầu, “Các bạn đang chơi đánh đố gì vậy? Sao một câu mình nghe cũng chả hiểu.”

“Không có gì!” Tô Tố nhanh chóng chuyển đề tài khác, “Tiểu Hy, mình có thể phải ở lại chỗ cậu vài ngày, chút xíu nữa cậu xuống lầu mua giúp mình mấy đồ vệ sinh cá nhân được không, tớ không muốn xuống dưới lầu lắm.”

Tiểu Hy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu luôn, “Được thôi, mình đi mua cho cậu liền.”

Tiểu Hy nói xong, bỏ chén đũa xuống, lấy cái ví tiền, vớ lấy cái áo khoác ngay chỗ lối vào thì đi ra ngoài, “Giờ tớ đi mua cho cậu, tớ thấy trời âm u quá, đợi xíu nữa chắc là tuyết sẽ rơi đó.”

Tô Tố cưỡi nhẹ với cô.

Sau khi Tiểu Hy đi ra khỏi căn hộ, Tô Tố hướng mắt nhìn Mộ Bạch, dù không nói gì, nhưng trong ánh mặt có thể nhận ra sự bi ai ảm đảm.

“Không được, tôi phải đợi Tiểu Hy quay lại, mới đi được!”

Tô Tố cười nhẹ, “ Mộ Bạch, bạn vẫn cứ lo mình nghĩ không thông à? Yên tâm đi, mình đâu có yếu đuối như vậy, hơn nữa, mình còn là mẹ của các con cơ, Cảnh Thụy và Tiểu Thất bên mình quý giá hơn bất cứ thứ gì, với lại, giờ mình có một vài lời muốn nói với chúng, Mộ Bạch, bạn về trước có được không, coi như đang giúp mình vậy.”

Mộ Bạch ngồi im không nhúc nhích, đưa tay che mắt của Tô Tố, “Không muốn cười thì đừng cười, cười khó coi chết đi được.”

Tô Tố ngây ra một hồi.

Lập tức, nụ cười trên môi cũng biến mất không dấu tích.

Mộ Bạch lúc này mới từ sofa đứng dậy, “Cậu phải biết, mình cự tuyệt không được bất cứ yêu cầu gì của bạn, mai mình lại đến thăm bạn.”

Tô Tố gật đầu liên tục.

Tiễn Mộ Bạch đi, Tô Tố lúc này mới hướng mắt nhìn hai đứa nhóc.

Tiểu Thất đột nhiên lo lắng, “Mami, có phải mẹ có lời muốn nói với con và anh hai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.