Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 18: nhiệm vụ đầu tiên (3)




Tiêu mẫu thấy thân dưới của Tô Tố đang từ từ rỉ máu, bà ngây người ra, đứng nguyên tại chỗ nhìn cô chằm chằm mà không thốt lên được tiếng nào.

Nghe thấy Tiêu Diệp Lạc nói, bà mới chợt hồi hồn, tay run run móc điện thoại từ trong túi ra gọi 120.

Tiêu mẫu sợ đến run cả người.

Bà chưa từng nghĩ đến chuyện hại người, hôm nay Diệp Lạc khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, bà chỉ không yên tâm thôi nên mới đi theo cô, ai ngờ lại gặp được Tô Tố ở quán cà phê, bà định bụng chắc chắn Tô Tố hẹn Diệp Lạc ra ngoài sau đó nói gì đó với Diệp Lạc, làm cho cô khóc rất thương tâm ở ngoài.

Gần như chẳng buồn nghĩ, bà xông thẳng vào.

Bà định sẽ dạy dỗ Tô Tố một trận!

Diệp Lạc đã rất đáng thương rồi, sao Tô Tố còn dám bắt nạt cô!

Nhưng bây giờ.....

Tiêu mẫu nhìn Tô Tố nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt cô đang lịm dần đi, cuối cùng bà cũng biết chữ sợ viết thế nào, ngón tay bà run bắn ấn từng số để gọi cứu thương.

Tiêu Diệp Lạc đã xông đến bên Tô Tố.

Gần như lập tức, Tô Tố nắm lấy giày của Diệp Lạc.

Cô ngẩng đầu một cách khó khăn, nhìn chăm chăm vào Diệp Lạc, “Con, con tôi!”

Tiêu Diệp Lạc không dám di chuyển Tô Tố, cô cởi áo khoác chùm lên người Tô Tố, rồi ngồi xuống nắm lấy tay Tô Tố, “Tô Tố, cô gắng lên, cô không thể có chuyện đâu....Mẹ, xe cấp cứu đến chưa!”

“Đến rồi, đến rồi, đang trên đường đến rồi!”

Tiêu Diệp Lạc cũng sợ gần chết.

Cô là người không muốn Tô Tố xảy ra chuyện nhất!

Kể cả Tô Tố có thai, cô cũng chỉ muốn cạnh tranh công bằng với Tô Tố mà thôi, cho dù có ở thế hạ phong nhưng nếu như Tô Tố xảy ra chuyện gì thì mọi sự sẽ khác! Nếu như anh Tiêu Lăng biết được.....

Tiêu Diệp Lạc gần như không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Cô rối đến độ rớt nước mắt.

Mấy phút sau, xe cấp cứu vẫn chưa đến!

Tiêu Diệp Lạc không chờ được nữa, cô đi đến bên đường bắt taxi, nhưng mấy bác tài chỉ nhìn Tô Tố người đầy máu là không dám chở, tay họ quay vô lăng rồi chạy biến. Cuối cùng cũng có một bác tài nhận ra Tiêu Diệp Lạc, lại còn là fan ruột của cô nên dùng xe nhà, ông bế Tô Tố lên xe, rồi chở họ đi đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi lên xe, Tô Tố không chịu được nữa, cô nhắm nghiền mắt, ngất lịm đi.

……

Vừa vào đến viện.

Tình hình của Tô Tố đã khá nguy kịch, ngay lập tức cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tiêu Diệp Lạc và Tiêu mẫu đứng chờ ở hành lang ngoài phòng phẫu thuật. Tiêu Diệp Lạc nóng ruột đến mức sắc mặt trắng bệch ra.

“Diệp Lạc, con đừng nóng ruột, có khi chẳng xảy ra chuyện gì đâu.....”

“Sao lại không có chuyện được, cô ấy chảy nhiều máu như thế.” Tiêu Diệp Lạc không nhịn được, trách Tiêu mẫu, “Mẹ, nếu như con có hiểu lầm gì với Tô Tố, thì sao mẹ lại ra tay đánh người kia chứ, cô ấy cũng chẳng nói gì với con cả, là chính con hẹn cô ấy ra gặp mặt, nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho Tô Tố, mẹ bảo con làm sao đối mặt với anh Tiêu Lăng đây!”

Tiêu mẫu cụp mắt xuống, nắm lấy điện thoại không nói gì, một lúc sau mới khẽ giọng giải thích cho bản thân, “Tại mẹ cũng không biết nó có thai rồi.....”

“Cô ấy có thai hay không mẹ cũng không nên động thủ chứ!”

Tiêu mẫu thấy trong lòng ấm ức, bà cũng chỉ tưởng Diệp Lạc bị Tô Tố hiếp đáp thôi, ai mà nghĩ nhiều vậy!

Tiêu mẫu nắm lấy tay Tiêu Diệp Lạc, “Diệp Lạc à, con yên tâm, chắc chắn không sao đâu, sảy thai thôi không chết người được đâu, cùng lắm.....cùng lắm là mất đứa con này, nghiêm trọng hơn nữa thì sau này không đẻ được nữa thôi, nó cũng có hai đứa rồi, cũng chẳng bận tâm chuyện sau này có hay không có con nữa đâu. Lại nói, mẹ không biết nó có mang, lẽ nào nó cũng không biết hay sao, mẹ đánh nó sao nó không nói nó đang mang thai? Có thể là tự nó không muốn đứa con này nữa, nên muốn mượn tay mẹ thì sao!”

Tiêu Diệp Lạc nhìn Tiêu mẫu, không dám tin vào tai mình!

Cái suy nghĩ gì vậy!

Một người phụ nữ, sao có thể muốn mượn tay người khác để bỏ đi đứa con của mình và chồng kia chứ? Hơn nữa, chuyện sau này không thể sinh đẻ vô cùng quan trọng với một người phụ nữ, sao mẹ cô có thể nói chuyện đó như không đau không ngứa như vậy?

Tiêu Diệp Lạc lần đầu cảm thấy, tình yêu của mẹ với cô quá mù quáng!

Lẽ nào bởi vì cô, nên có thể điên đảo trắng đen hay sao!

Trước đây cô thấy sự bảo vệ của mẹ cô với cô không có gì là sai, nhưng lần này Tô Tố không hề có trách nhiệm gì, sao mẹ lại làm như vậy được!

Tiêu Diệp Lạc thấy đau lòng!

Từ khi nào mẹ đã thành ra thế này?

Hai tiếng sau, Tô Tố được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiêu Diệp Lạc hoảng hốt chạy đến hỏi, “Bác sĩ bác sĩ! Tình trạng của bệnh nhân sao rồi ạ?”

“Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, lắc lắc đầu, “Sảy thai rồi! Đã làm phẫu thuật rửa tử cung, bây giờ bệnh nhân vẫn đang hôn mê, mấy người làm người nhà kiểu gì vậy, bệnh nhân có thai sao lại không cẩn thận như thế, xuất huyết nhiều như vậy.....Tình trạng còn nguy kịch hơn chút nữa, đến người lớn cũng không giữ được! Một tháng tới là thời gian chăm sóc cho bà đẻ, nhất định phải vô cùng cẩn thận, một tháng sau sinh là thời gian rất quan trọng với phụ nữ, nhất định phải chăm sóc cho cẩn thận, nếu không sẽ dễ để lại biến chứng.”

Tiêu Diệp Lạc gật đầu lia lịa, “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau khi phẫu thuật xong, y tá đẩy giường bệnh của Tô Tố ra khỏi phòng.

Phút giây Tiêu Diệp Lạc nhìn thấy Tô Tố lướt qua, trong lòng cô vô cùng sợ hãi!

Tô Tố nhắm mắt nằm trên giường, mặt cô trắng như cắt, đến môi cũng không còn chút máu, nhịp thở lên xuống ở ngực gần như không nhìn thấy được, cứ như cô có thể chết bất cứ lúc nào.

Trống ngực Tiêu Diệp Lạc đập liên hồi.

Cô thật sự không muốn Tô Tố có chuyện, thật sự không mong muốn!

Tiêu Diệp Lạc lấy một phòng tốt nhất cho cô!

Tiêu mẫu và Tiêu Diệp Lạc ngồi bên giường trông cho cô,phải một lúc lâu sau, Tiêu Diệp Lạc mới hạ quyết tâm, lấy ra điện thoại trong túi.

“Diệp Lạc, con định làm gì?”

“Gọi điện cho Tiêu Lăng!”

“Không được!” Tiêu mẫu giữ lấy tay Tiêu Diệp Lạc, “Con không được gọi điện cho nó, nếu nó biết đầu đuôi câu chuyện, nhất định nó sẽ hận con, đến lúc đó con càng không thể đến với nó được.”

“Mẹ! Lúc nào rồi, bây giờ là chuyện mạng người đấy.”

“Vậy cũng không được, con mau đi đi, con đi xong mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Lăng, mẹ sẽ nói với nó những chuyện này đều là do mẹ làm, không liên can gì đến con, như vậy Tiêu Lăng sẽ không trách con!”

Tiêu Diệp Lạc cười khổ tâm, “Mẹ, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả!”

Là cô hẹn Tô Tố gặp mặt, nên mới có những chuyện xảy ra sau đó, cho nên cô nhất nhất định phải chịu trách nhiệm!

Cho dù anh Tiêu Lăng có hận cô, thì đó cũng là thứ cô đáng hận được!

Hơn nữa......

Tiêu Diệp Lạc liếc nhìn Tô Tố đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, nếu cô đi khỏi đây, để cho mẹ và Tô Tố ở lại, cô không dám chắc với tình yêu mù quáng của mẹ cô, bà có làm gì Tô Tố không nữa!

Mẹ luôn nghĩ Tô Tố là hòn đá cản trở cô đến với Tiêu Lăng, vì hạnh phúc của cô, bà hoàn toàn có thể hạ thủ với Tô Tố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.