Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 11: những tháng ngày ở núi Myoboku




Nhưng trạng thái lạc quan của Tiêu Lăng không duy trì được bao lâu!

Anh vừa mới nhận tô canh từ tay Mộ Bạch, chuẩn bị ngồi ở sofa gần Tô Tố, đột nhiên Tô Tố quay đầu nói với Mộ Bạch, “Mộ Bạch, em có chút mệt, muốn quay về phòng, anh đẩy em về phòng được không?”

Mộ Bạch nhìn nhìn Tiêu Lăng, lại nhìn Tô Tố, anh khẽ ho 1 tiếng, “Đột nhiên anh nhớ có chuyện phải làm, anh đi trước, Tiêu Lăng, ở đây giao cho cậu, đúng rồi! Chân của Tô Tố cần thoa thuốc, thuốc để trên đầu giường của cô ấy, lát nữa cậu dùng nước nóng rửa chân cho cô ấy, sau đó mới thoa thuốc, đúng rồi, bác sĩ nói, chân của cô ấy không được xuống giường, cho nên không được để cô ấy tự làm! Tớ đi trước!”

Tô Tố gấp gáp, “Mộ Bạch!”

Bây giờ cô không muốn tiếp xúc với Tiêu Lăng!

Một chút cũng không muốn!

Mộ Bạch như không nhìn thấy sự không tình nguyện của cô, nhìn cô cười ái ngại, “Anh thật sự có việc, đi trước, ngày mai lại đến thăm em!”

Mộ Bạch nói xong, cởi tạp dề ra, ra lối vào thay giày vào, vẫy tay với mọi người rồi đóng cửa rời đi.

Đột nhiên Tô Tố có cảm giác bị qua cầu rút ván!

Lúc này Tiêu Lăng cực kỳ cảm kích Mộ Bạch.

Lúc tình cảm của anh và Tô Tố gặp khó khăn, cậu ta không nhân lúc phá hoại còn tạo cơ hội tốt cho anh, lòng khoan dung này không phải ai cũng làm được!

Ý đồ của Tiêu Lăng vốn dĩ không ở bữa ăn.

Tô canh rất nhanh được uống hết, sau đó dặn hai đứa nhỏ, “Hai đứa nhanh chóng về phòng làm bài tập, ngày mai còn nghỉ thêm 1 ngày nữa là hết rồi, ngày mốt hai đứa còn phải đi học đó.”

“Biết rồi ạ.”

Tiêu Lăng cầm tay cầm của xe lăn, “Anh đẩy em về phòng!”

Tô Tố mím môi không nói chuyện, ai cũng có thể thấy sự phản kháng trên mặt cô.

Tiêu Lăng coi như không phát hiện, chỉ lo đẩy cô về phòng.

Khi vào phòng, anh hỏi Tô Tố, “Bây giờ muốn nghỉ ngơi sao!”

Tô Tố gật đầu.

Bây giờ nghỉ ngơi mới có thể ngăn được chuyện tiếp tục tiếp xúc với Tiêu Lăng!

Tiêu Lăng vào nhà vệ sinh lấy 1 thau nước nóng, đưa tay ẵm Tô Tố lên giường, Tô Tố đột nhiên phản kháng, “Không cần, tôi có thể tự lên!”

Tiêu Lăng vẫn ẵm cô, thấy toàn thân cô cứng đờ, tim Tiêu Lăng chua xót, nhưng trên mặt chỉ có lo lắng, “Mộ Bạch nói rồi, em không thể xuống giường.” Anh nhẹ nhàng để Tô Tố ngồi đàng hoàng trên giường, để hai chân cô thả bên mép giường, anh quỳ xuống, xắn quần Tô Tố lên.

“Anh làm gì!”

“Giúp em rửa chân, ống quần sẽ ướt.”

Tiêu Lăng xắn quần lên tới bắp chân, sau đó cầm hai chân cô, để vào thau, nước nóng phủ lên chân và mắt cá của cô, Tiêu Lăng quỳ kế bên, cong lưng giúp cô rửa chân.

Dưới chân truyền lại cảm giác ma sát nhẹ nhàng!

Tô Tố dường như không thể chịu được!

“Tiêu Lăng, anh không cần như vậy!”

Động tác Tiêu Lăng ngừng lại, nhưng rất nhanh tiếp tục, “Anh chỉ không muốn em bị thương.”

1 câu nói nhưng Tô Tố nghe ra hai ý.

Cô không chút cảm tình mím môi, “Nhưng tôi đã bị thương rồi!”

“Xin lỗi!”

Mắt Tô Tố đột nhiên ẩm ướt, xin lỗi? Xin lỗi có ích sao! Vết thương đã tạo thành, 1 câu xin lỗi nhẹ nhàng là muốn xoá sạch sao!

Tiêu Lăng cũng biết lúc này nói xin lỗi không có tác dụng gì!

Nhưng nếu không nói, trong lòng anh sẽ còn khó chịu hơn.

Không khí trong phòng ngưng trọng lần nữa.

Tiêu Lăng nhớ lại trước kia khi anh và Tô Tố ở chung phòng, có lúc 2 người cũng không nói chuyện, nhưng chỉ cần ánh mắt tiếp xúc, hai người đều sẽ mỉm cười, nhưng bây giờ, hai người trở thành như vậy đều là tại anh.

“Tô Tố, anh thật sự biết sai rồi, anh đã chuyển ra khỏi nhà tổ, sau này sẽ không quay lại nữa.”

“Đây là chuyện riêng của anh, không cần phải nói với tôi.”

Tim Tiêu Lăng lập tức trầm xuống, anh ngẩng đầu nhìn Tô Tố, từng câu từng chữ hỏi cô, “Em, thật sự quyết tâm muốn chia tay với anh sao?”

Mắt Tô Tố đỏ lên, tí nữa là chảy nước mắt!

Cô cắn răng chịu đựng, quật cường gật đầu, “Tiêu Lăng, đợi 2 ngày nữa chân tôi lành rồi, tôi sẽ kiếm luật sư để làm thủ tục ly hôn, với lại chúng ta mới đăng ký kết hôn có vài ngày, tài sản của anh tôi đều không cần, tôi chỉ cần 2 con!”

“Tô Tố, hôn nhân không phải trò đùa, chúng ta không thể dễ dàng nói ly hôn như vậy, được không?”

Dễ dàng?

Tô Tố cảm thấy chuyện ly hôn cô không hề dễ dàng nói ra!

Cô động đậy chân, “Tôi rửa xong rồi, tôi muốn nghỉ.”

Tiêu Lăng lấy chân của cô từ trong thau lên, lấy khăn bông khô lau, lấy thuốc từ đầu giường xuống, sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng thì thoa đều lên mắt cá chân của cô, lúc thoa vô ý đụng vào mắt cá cô, Tô Tố bị đau rụt chân lại.

Tiêu Lăng dùng tay cầm bắp chân cô lại, “Vết thương phải thoa thuốc mới lành được!”

“Vết thương trên cơ thể quả thật dễ lành hơn nhiều!”

Ẩn ý là vết thương trong lòng không có cách nào lành được sao!

Tiêu Lăng cười khổ 1 tiếng, anh thoa xong thuốc, để chân của Tô Tố vào trong chăn, sau đó đem thau nước rửa chân của cô đi đổ!

Tròng mắt Tô Tố nóng lên.

Giúp cô rửa chân, đổ nước rửa chân…

Những chuyện này đều là lần đầu Tiêu Lăng làm!

Nếu là trước đây, cô nghĩ cũng không dám nghĩ người cao cao tại thương như Tiêu Lăng, cũng có ngày cúi đầu chăm sóc người khác.

Tiêu Lăng rất nhanh quay lại.

Tô Tố nhắm mắt lại không nhìn anh.

Mép giường khẽ thấp xuống, Tiêu Lăng ngồi bên mép. Dù là nhắm mắt, Tô Tố cũng cảm nhận được ánh nhìn của Tiêu Lăng trên mặt cô. Cô đắp chân, 1 tay che bụng, ngoài đau lòng chỉ có đau lòng.

“Tô Tố, lần này dù em nói gì, tuyệt đối anh cũng không đồng ý ly hôn! Quan hệ gia đình anh sẽ thu xếp tốt…”

Tô Tố lập tức mở mắt ngắt lời anh, “Thu xếp? Tôi hỏi anh, anh tính thu xếp như thế nào? Mẹ anh có thể phá hoại hôn lễ 1 lần, cũng có thể phá hoại tình cảm của chúng ta! Anh muốn tôi tha thứ cho anh, tôi hỏi anh, anh muốn tôi tha thứ như thế nào? Cho dù tôi không tính toán chuyện anh chạy đi giữa hôn lễ lần này đi, sau này thì sao? Anh chuyển ra khỏi nhà tổ thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Không thể! Anh là đang chạy trốn! Anh không gặp mẹ anh và Tiêu Diệp Lạc? Vậy lần sau bà ta tới quỳ trước mặt anh, kêu anh đi xem Tiêu Diệp Lạc, anh thật sự có thể xem như không có chuyện gì sao?”

Tiêu Lăng cứng họng.

Ba mẹ nuôi anh 12 năm, nếu mẹ quỳ trước mặt anh lần nữa, anh làm sao có thể xem như không thể được!

Tô Tố thấy vậy cười ra tiếng, “Cho nên… nguồn gốc của sự việc anh không hề giải quyết, tôi làm sao tha thứ cho anh, làm sao dám tha thứ!”

Nhưng có 1 điều, Tiêu Lăng có thể đảm bảo với Tô Tố, “Tô Tố, điều em nói đều đúng, bà ta có sai như thế nào cũng là mẹ anh! Anh không thể làm gì bà ấy, nhưng anh có thể bảo đảm với em, sau này anh sẽ không gặp Diệp Lạc nữa! Giống như em nói vậy, chia tay rồi thì là người xa lạ, sau này cô ấy đối với anh mà nói, chỉ là người xa lạ!”

“Tiêu Lăng, đừng tự mình gạt mình, mẹ anh và Tiêu Diệp Lạc dính lấy nhau, anh không thể nào tách họ ra được!”

“Không! Tô Tố, anh sẽ chứng minh cho em thấy! Bây giờ em có thể không tha thứ cho anh! Nhưng anh sẽ đợi! 1 năm cũng được, 2 năm cũng được, 3 năm 5 năm cũng được! Anh nhất định có thể chứng minh anh và Tiêu Diệp Lạc không còn mối quan hệ gì nữa, anh sẽ dùng thời gian để chứng mình, anh cũng sẽ đợi đến ngày em có thể tha thứ cho anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.