Anh Chỉ Cần Em

Chương 59




Bởi vì trên đường trì hoãn một thời gian ngắn với Vương Lan, sau khi về đến nhà Ngô Hồng Nhi nhanh chóng rửa tay nấu cơm. Trong nhà nhiều người, ba người anh trai đều đã cưới vợ, thằng đầu nhà anh cả bây giờ đã bảy tuổi rồi, thằng hai cũng ba tuổi. Con nhà anh hai năm nay năm tuổi. Chỉ có anh ba tuổi còn nhỏ hơn một chút, mùa xuân năm ngoái kết hôn, qua mấy tháng nữa lập tức cũng sẽ được làm cha rồi.

Cha mẹ nhà họ Ngô đều là người thông suốt, con trai vừa kết hôn là tách hộ luôn, bọn họ ở cùng anh ba, thật ra hiện tại cũng không có gì để chia, mọi người đều là kiếm công điểm, có trứng gà cũng phải tích cóp bán lấy tiền, lúc trước hai anh trai trên Ngô Hồng Nhi phân ra ngoài cũng chỉ là mỗi người một căn nhà nhỏ, cái khác gần như không có. Chỉ như vậy trong tay hai cụ cũng chẳng còn lại gì.

Hai cụ nhà họ Ngô bây giờ mới ngoài năm mươi, làm việc cũng chẳng thua kém người trẻ tuổi. Cha Ngô mỗi ngày cũng là ổn định mười công điểm, so với một số người tuổi trẻ nào đó còn lợi hại hơn, mẹ Ngô mặc dù kém hơn một chút nhưng là mỗi ngày kiếm sáu bảy công điểm cũng là rất bình thường, hơn nữa còn có Ngô Hồng Nhi. Cho nên cho dù tách hộ, anh cả, anh hai nhà họ Ngô vẫn là thường xuyên mang theo vợ con đến nhà cũ ăn cơm. Thật ra cũng không khác biệt gì so với không tách hộ.

Vụ mùa bây giờ cũng không ngoại lệ, chỉ là người lớn đã có chín miệng ăn, lại nói còn có ba đứa nhỏ đấy. Rán một nồi lớn bánh bột ngô cũng không đủ ăn. Lưu loát rán bánh bột ngô xong, lại nấu chút cháo, Ngô Hồng Nhi lại bắt đầu làm rau.

Ở nông thôn đều có đất phần trăm, là chia theo đầu người, mỗi người không nhiều không ít mỗi người một phần. Nhà họ Ngô nhân khẩu nhiều, ước chừng được chia hơn một mẫu. Mảnh đất lớn như vậy đương nhiên không nỡ dùng để trồng rau, đều trồng lương thực lên. Bởi vì chăm sóc tỉ mỉ nên cũng không kém lương thực ngoài ruộng tử tế.

Ở nông thôn đều có sân vườn lớn, trong vườn được xới mấy luống rau trồng rau ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả cổng nhà cũng trồng các loại rau xanh như dây mướp, bí đỏ. Ở nông thôn mọi người đều như vậy ai cũng sẽ không nói ai không đúng.

Nhìn một chút rau dưa trong nhà có, Ngô Hồng Nhi hái được nắm đỗ đũa, lại hái được chút dưa chuột và ớt xanh. Dưa chuột, ớt làm một món rau trộn, đám ớt này nhà bọn họ là mẹ Ngô đặc biệt tìm người xin hạt giống, chỉ thả vào một chút đã vô cùng cay. Đỗ đũa thì là dùng mỡ lợn và khoai tây trong nhà cùng xào thành một món, tuy mẹ cô bảo làm thanh đạm một chút, nhưng là bây giờ chính là thời gian gặt lúa mạch, đều là dùng hết sức lực không ăn chút thức ăn mặn cũng không được. Trong nhà trái lại có thịt muối và lạp xưởng hun khói từ năm ngoái, chẳng qua một năm toàn bộ trông vào chút đồ này làm đồ ăn mặn đó, Ngô Hồng Nhi cũng không nỡ một ngày hai bữa đều ăn cái này, chỉ định buổi tối cắt một miếng thịt muối nhỏ làm đồ ăn, giữa trưa chỉ dùng chút mỡ lợn.

Xào rau xong thấy trời còn không muộn, Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn món ăn làm không nhiều, nhưng là không chịu đựng nổi số lượng nhiều, một mình cô làm xong cũng không phải nhẹ nhõm như vậy. Nhớ tới mẹ cô dặn dò, Ngô Hồng Nhi lại lấy tí xíu mỡ lợn làm một quả trứng gà rán cho chị dâu ba của cô. Nghĩ tới nghĩ lui lại lấy ra một quả trứng gà, thả vào trong bát quấy đều sau đó chia ra vào ba bát, lợi dụng tàn lửa làm ba phần nhỏ canh trứng gà.

Thừa dịp thời gian này cô lại vớt một chút dưa muối ra, dưa muối này còn là làm từ mùa thu năm ngoái, hương vị rất đậm, người nhà họ Ngô đều thích ăn cay, lúc trước khi Ngô Hồng Nhi và mẹ cô muối dưa tất cả đều là làm vị cay, mấy anh trai cô cầm một nhúp dưa muối là có thể ăn một cái bánh bột ngô.

Bày món ăn lên bàn canh trứng gà cũng xong rồi. Bây giờ trời nóng nực không sợ nguội, Ngô Hồng Nhi dứt khoát bưng bánh bột ngô và đồ ăn ra ngoài đặt ở trên bàn nhà chính, chờ người một nhà trở về ăn cơm.

Cô vừa bưng thức ăn lên bàn chưa đầy một lát, đã nghe thấy tiếng của ba cháu nhỏ: "Cô ơi, cô chúng con đã về."

Thấy cháu đầu nhà anh cả cô Ngô Đông một tay dắt em trai Ngô Tây, một tay xách một cái giỏ, bên cạnh còn đi theo Ngô Nam mới năm tuổi nhà anh hai cô, trong tay nhóc Ngô Nam cũng xách một cái giỏ chẳng qua thằng nhỏ hơn Ngô Đông hai tuổi, vốn xách một cái giỏ đã khó khăn, hiện tại bên trong có chút bông mạch tăng thêm trọng lượng, thằng bé gần như là lôi đi.

"Cô ơi cô xem bọn con nhặt được nhiều không?" Nhóc Ngô Nam vừa thấy Ngô Hồng Nhi đi ra đã vội vàng hiến vật quý. Lúc thu lúa mạch ở trong ruộng có một số bông mạch rất bình thường, sau khi đội sản xuất thu xong lúa mạch loại tốt cũng sẽ tổ chức người đi mót, chẳng qua bây giờ trẻ con cũng sẽ nhặt một chút, đại đội trên cơ bản cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, suy cho cùng trẻ con cũng không nhặt được bao nhiêu. Nhưng là người lớn muốn đi nhặt trong đại đội thì không thể cho phép rồi, nếu là để vào mấy năm trước đây cũng phải bị phải nặng.

Thấy ba đứa trẻ đứa nào cũng như con mèo hoa nhỏ, Ngô Hồng Nhi nhanh chóng múc một chậu nước phơi ở trong sân, cho ba đứa trẻ tắm rửa. Hiện tại mặt trời mạnh, nước nóng ấm cho trẻ con dùng vừa vặn. Hiện tại trẻ con đều nuôi qua loa, cánh người lớn đều bận rộn làm sao có thời giờ trông trẻ con, trên cơ bản nhà ai cũng là thằng cả trông thằng hai, thằng hai dắt thằng ba lớn lên thế đó.

Ba cháu nhỏ này Ngô Hồng Nhi cũng thường xuyên hỗ trợ trông nom, cho nên chăm sóc trẻ con hết sức quen tay hay việc, chỉ chốc lát sau đã tắm rửa sạch sẽ cho ba đứa trẻ. Bưng ba bát canh trứng ra, ý bảo bọn họ mau ăn.

Về phần cô thì vội vàng để bông mạch ba đứa trẻ mót được phơi ở dưới ánh mặt trời, nơi đó đã có một chút rồi, đều là ba đứa nhỏ này mót được những ngày qua.

Canh trứng không nhiều, không lâu sau ba đứa nhỏ đã ăn xong rồi, Ngô Hồng Nhi dọn bát, nhìn ba đứa bọn họ một cái nói: "Biết nói như thế nào chứ?"

Ba đứa nhỏ đồng loạt bụm tay lên miệng nói: "Chúng con không có ăn canh trứng, cái gì cũng chưa ăn."

Thấy ba đứa trẻ lanh lợi như vậy, Ngô Hồng Nhi nhịn không được lần lượt xoa xoa đầu của bọn họ. Cũng không phải cô muốn cho ba đứa trẻ ăn mảnh, nhưng là chị dâu ba của cô cái gì cũng tốt chỉ là có chút hay so bì tị nạnh, nếu là biết cô thỉnh thoảng nấu canh trứng cho mấy đứa trẻ ăn còn không biết giày vò như thế nào đâu, bây giờ cô chỉ nghĩ chờ chị dâu ba sinh con thì tốt rồi, khi đó chị ấy cũng không thể so đo với mấy thằng cu tóc để chỏm này.

Ba đứa trẻ trở về không đầy một lát, người trong nhà đã trở về cả. Ăn cơm y như đánh giặc, để lại Ngô Hồng Nhi và Trần Hương Chi đang mang thai ở nhà thu dọn.

Hôm nay Trần Hương Chi làm việc ở ngoài đồng cả một buổi sáng hiển nhiên là mệt rồi, sắc mặt cũng có chút khó coi, như thế Ngô Hồng Nhi đâu còn dám để cho cô ấy hỗ trợ, mình cô rửa sạch bát đũa, Trần Hương Chi nghỉ ngơi một lát sắc mặt cũng khá được một chút, hai cô cũng vội vàng trở lại ruộng. Bây giờ lúa mạch gần như đã thu xong rồi, cũng chỉ là bận rộn thêm mấy ngày nữa, về sau lại muốn một ngày kiếm được nhiều công điểm như vậy cũng không có cơ hội, cho nên cho dù Trần Hương Chi có hơi mệt, nhưng là vẫn phải cắn răng kiên trì. Về phần ba đứa trẻ bọn họ sức sống mạnh, ăn cơm xong là theo đám người lớn đi ra ruộng tiếp tục nhặt bông mạch. Bà nội nói, lúa mạch mót được đều làm bánh rau hẹ hộp cho bọn họ ăn.

Lại là bận rộn chừng mấy ngày, cuối cùng lúa mì cũng thu xong, ngô cũng trồng lên, mọi người cuối cùng mới có thể thở ra một hơi. Ngô Hồng Nhi mặc dù được mẹ cô thiên vị che chở, thời gian nóng nhất gần như đều không ra ruộng, nhưng là trên mặt cũng bị phơi đen một tầng, có chỗ còn nứt toác da.

Con gái trẻ đều thích đẹp, hơn nữa mắt thấy sẽ phải xem mắt rồi, Ngô Hồng Nhi bèn lén dùng nước vo gạo rửa mặt, thật ra dưa chuột lát cũng được, nhưng là đồ ăn trong nhà đều quý báu, đâu thể để cho cô lãng phí. Chỉ có thể dùng nước vo gạo dùng tạm. Chẳng qua hiệu quả của nước vo gạo cũng không kém, rửa vài ngày chỗ nứt da trên mặt cuối cùng cũng xẹp xuống.

Mẹ Ngô cũng là hiểu con gái nhà mình, từ nhỏ cô đã nhiều mưu ma chước quỷ, không nói cái khác dưa muối kia nhà mình chính là được cô chơi đùa ra được, còn đừng nói thực sự ăn ngon hơn của nhà người ta vài phần, dứt khoát cũng là kệ cô lăn qua lăn lại, nước vo gạo mà thôi, dù sao cũng không lãng phí thứ gì.

Mẹ Ngô chỉ là cho rằng con gái nhà mình thông minh, thật ra bà không biết cô con gái này nhà mình là hàng xuyên. Ngô Hồng Nhi là thai xuyên điển hình, khi cô còn nhỏ trí nhớ của đời trước không đầy đủ, chỉ là nhảy ra một chút đứt quãng, khi đó cô còn nhỏ, không biết đây là thế nào nên khóc cả ngày, cũng giày vò người trong nhà không ít.

Đại khái là năm mười tuổi, có một lần Ngô Hồng Nhi chơi ở bên ngoài không cẩn thận đụng đầu vào một tảng đá, như vậy trí nhớ của cô mới đầy đủ. Thật ra đời trước của cô rất đơn giản, cô vừa ra đời đã bị bệnh viện kết án tử hình, kết luận cô sống không quá hai mươi tuổi. Bệnh của cô ở trên hệ thống miễn dịch, hơi một tí vi khuẩn là sẽ đòi mạng cô. Cô là đứa con đầu tiên của cha mẹ, điều kiện gia đình cũng tốt, vẫn chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, lúc này mới chật vật nuôi đến mười lăm tuổi. Nhưng là cô mười lăm tuổi trừ bệnh viện những chỗ khác gần như đều chưa từng đi, cả người cũng bởi vì tật bệnh mà gầy như bộ xương di dộng. Sau này có lẽ là em trai cô sinh ra có lẽ là cha mẹ của cô cả ngày sống cẩn thận từng li từng tí như vậy mệt mỏi rồi, năm mười sáu tuổi trong nhà bỏ qua trị liệu cho cô, mà cô cũng như lời dự đoán của bác sĩ sống không quá hai mươi tuổi, vào năm mười tám tuổi cô đã mất đi sinh mạng.

Tuy rằng sống nhiều hơn người khác mười tám năm, nhưng là đời trước Ngô Hồng Nhi gần như là một tờ giấy trắng, những kiến thức cô biết cũng chỉ là đọc trong sách. Thật ra trong nhà những loại sách hao phí tinh thần không cho cô xem nhiều lắm, cô có thể đọc được một ít tạp ký sinh hoạt mà thôi, cho nên bây giờ cô trừ có một ít tri thức không thuộc về thời đại này ra, cái khác gì đều không có, thậm chí ngay cả đi học cũng chỉ học được đến trung học cơ sở.

Đời trước mang đến cho cô không nhiều, nhưng là ở phương diện khác lại đúng là mang đến cho cô sự khác biệt. Nhất là ở phương diện thẩm mỹ, bởi vì nguyên nhân đời trước sinh bệnh suốt, cô đối với người cường tráng có chút thiên vị mù quáng, ở trong mắt cô cường tráng mới là đẹp, về phần Hứa Thành mảnh khảnh tuấn dật tác phong nhanh nhẹn ở trong mắt cô xa xa không đẹp bằng mấy anh trai làm việc ở ngoài đồng cả ngày. Nếu như Vương Lan biết cô nghĩ như vậy chỉ sợ thật sự phải hộc máu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.