Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình

Chương 27




Không thể không nói, Tần Nhược quả thật vẫn còn xem nhẹ lực ảnh hưởng của Thần Sát trong Bát Thần Chúng.

Tần Nhược không ngờ rằng chỉ vì một câu nói của Thần Sát thôi, mà nguyên một đám người đang thủ xác của nhóm Vương Đạt ở gần đây đã bỏ qua cho họ, chạy tới nơi Thần Sát tử vong để truy sát hắn.

Bọn kia gặp phải đám MM Hoa Tiễn, cũng là do mình mà ra! Có điều cũng may là Thần Sát cũng đã xem nhẹ Tần Nhược, không biết rằng tên khống nước bậc ba đánh chết mình kia từ đầu đến đuôi đều chưa hề lộ diện ra hành tung trong một khoảng thời gian đủ dài, mà ngay cả đám cung tiễn thủ cũng không phát hiện nổi hành tung của hắn ở một hoàn cảnh phức tạp, tranh tối tranh sáng như thế này được.

Nếu không, cho dù Tần Nhược có mọc cánh ra, cũng không bay khỏi đầm lầy Ma Quỷ...

Sau khi nhận được tin tức từ Tần Nhược rồi, MM Hoa Tiễn cấp tốc truyền qua cho mọi người. Tiếp đó, một đám người đáp ứng mà không có bất cứ sự do dự gì!

Trò chơi đúng là như thế, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, kẻ không có chủ kiến thì phải phục tùng kẻ có năng lực chỉ huy.

Mặc dù không ai trong họ biết người đang ẩn nấp và liên hệ với đám MM Hoa Tiễn, Tiểu Miêu rốt cục là ai, nhưng người này đã dùng sự thắng lợi thật sự để giúp họ giải quyết một đội chấp pháp của Bát Thần Chúng mà thực lực còn bên trên bọn họ, cho nên người này đạt được sự tín nhiệm của họ!

Huống chi đề nghị của đối phương lại là lập tức cứu sống người của mình, dĩ nhiên họ phải trăm ngàn lần đồng ý rồi.

* * * * * *

Tin tức của MM Hoa Tiễn khá là chuẩn xác, Tần Nhược chạy chưa được bao lâu thì tìm được nơi đám người vừa rồi đã thủ xác, cùng với xác của đám Vương Đạt.

Tổng cộng có mười bảy người!

Trong trận chiến này, mặc dù họ không tạo được một sự uy hiếp trí mạng với đối phương, nhưng quấy rối thì lại thành thạo điêu luyện lắm.

Có điều khi phải trực diện đối đầu với đội chấp pháp của Bát Thần Chúng thì thực là thê thảm rồi - giống như bây giờ vậy, thi thể của mười bảy người nằm trong mặt nước đầm lầy lạnh buốt, trông thật thê lương...

Vương Đạt khắp người đầy vết thương, mặt ngửa lên trời, khuôn mặt bị nước ngâm cho tái nhợt, phù thũng, suýt chút nữa Tần Nhược đã không nhận ra y rồi.

Rốt cục cũng chạy đến kịp rồi. Tần Nhược âm thầm thở phào một hơi.

“Sống lại mục sư trước!”

Đám người MM Hoa Tiễn lúc này cũng đã theo kịp. Không chờ Tần Nhược chỉ huy, hai MM mục sư trong đội đã tìm được xác của ba mục sư ánh sáng...

Thời gian làm lạnh của thuật Hồi Sinh dài đến mười phút, mục sư càng nhiều thì số người được hồi sinh càng nhiều.

Đến khi ba mục sư đều sống lại rồi, Tần Nhược tranh thủ một suất hồi sinh cho Đạt Ca (trong trò chơi, Vương Đạt lấy tên là Đạt Ca!!!)

Có một mục sư nọ hồi sinh cho một thầy triệu hồi, Tần Nhược nhận ra ngay, đây chính là một trong những thành viên quản lý của phòng tài vụ, đồng thời cũng là người khởi xướng ra sự kiện lần này - Khủng Long Pháp Sư!

Sao hắn ta lại ở đây?

Tần Nhược sững người một chút.

Mà thái độ của hai người này sau khi được sống lại cũng khác nhau một cách kỳ lạ...

Vương Đạt thì lật người đứng lên từ trong đầm lầy, sau đó ngoác miệng mắng cho bằng hết toàn bộ cơn tức trong lòng ra, mãi cho đến khi phát hiện trong đội cứu viện có mấy cô nương thì mới nghiêm mặt lại, vuốt vuốt quả đầu rối tung của mình, sau đó cũng mắng tiếp, nhưng không còn dùng từ ngữ chợ búa nữa: “Khụ... Cái lũ Bát Thần Chúng này thật đúng là không ra gì cả mà...”

Đối với chuyện này, Tần Nhược đã sớm quen rồi, cho nên không kinh ngạc gì nữa. Hắn chuyển ánh mắt sang, nhìn về phía người còn lại, cũng là người có tâm trạng không phù hợp nhất ở đây - Khủng Long Pháp Sư (nghe nói nguyện vọng lớn nhất của tên này trong Vinh Quang là triệu hồi được một con rồng, không thì... khủng long cũng được.)

Lão này ngày thường luôn luôn tự tin, kiêu ngạo, nhưng bây giờ thần sắc lại ảm đạm, chỉ gật đầu chào hỏi mọi người rồi ngồi xổm trong đầm lầy ướt nhẹp, suốt buổi không nói tiếng nào, trông rất ư là thâm trầm và suy sụp.

Một nữ mục sư nọ ngày thường quan hệ rất tốt với y đang ngồi bên cạnh y, nhỏ giọng an ủi...

Tần Nhược nhìn mà mù mờ không hiểu ra sao, nhưng cũng không định hiện thân, cho nên chỉ có thể truyền âm hỏi Vương Đạt. Sau một tràng pháo miệng kể lể lại tiền căn hậu quả của Vương Đạt, Tần Nhược rốt cục cũng hiểu ra đôi chút. Hắn nhìn về phía Khủng Long Pháp Sư, gật gật đầu:

“Hắn sao rồi?”

“Hắn à?”

Vương Đạt hơi thoáng ngừng, trong mắt lướt qua chút cảm xúc phức tạp.

“Nói thì dài lắm, mà bên trong còn lắt léo nữa, cho nên đến bây giờ anh cũng còn chưa hiểu rõ ràng, chỉ biết là mấy tên bạn hắn mời đến đã bán đứng hắn thôi.” Y dừng lại một chút, rồi trong mắt lộ ra một vẻ phẫn nộ lẫn khinh thường: “Con mẹ nó, bạn bạn cái cứt chó gì chứ, trước mặt thì xưng huynh gọi đệ, mà sau lưng lại ngấm ngầm truyền tin cho gia tộc của mình, đã vậy còn cố ý làm cho giống như là bất ngờ gặp được ấy. Cái đám rác rưởi ấy, cũng xứng được gọi là huynh đệ à?”

Đến đây, Tần Nhược rốt cục hiểu...

Mấy ‘tên bạn cao thủ’ của Khủng Long Pháp Sư, thực ra chính là thành viên của Bát Thần Chúng.

Hừ, vậy cũng chẳng trách!

Vừa khéo như vậy, canh ngay lúc họ tiến vào đầm lầy Ma Quỷ thì bọn kia cũng xuất hiện ở cái nơi mà ngày thường không ai thèm bước chân đến này...

Sau đó Vương Đạt còn kể cho Tần Nhược nghe một chuyện nữa, đó là sau khi hồi sinh nơi thị trấn Hắc Huỳnh rồi, mấy người kia lập tức lấy lý do ‘khó xử giữa đôi bên’ để rời đi. Lúc đó không ai nghi ngờ chúng cả, nhưng đến khi Vương Đạt, Khủng Long Pháp Sư cùng một số người khác bắt đầu dùng chiến thuật quấy rối thì chúng lại truyền âm qua, tỏ ý rằng có thể mời một ít bạn bè ngoài gia tộc tới để hỗ trợ, coi như bồi thường cho mọi người...

Nhưng, sau khi Khủng Long Pháp Sư đưa tọa độ qua thì cái họ nhận được không phải là viện quân, mà là một đám thành viên chấp pháp với trang bị hoàn mỹ của Bát Thần Chúng, tất cả đều chữ đỏ!

Kể từ lúc đó trở đi, Khủng Long Pháp Sư bắt đầu biến thành bộ dạng như bây giờ.

Nghe Vương Đạt nói xong, ác cảm trong lòng Tần Nhược đối với Khủng Long Pháp Sư cũng hơi giảm đi. Mặc dù ngày thường tên kia rất kiêu ngạo, không coi phần lớn người trong công ty ra gì, nhưng chuyện bị bằng hữu bán đứng này quả thực cũng là một sự đả kích quá tàn nhẫn.

Lại nói...

Người của Bát Thần Chúng có thể làm đến mức này, cũng đã không còn là dạng mà hai chữ ‘vô sỉ’ đủ để hình dung được nữa.

Trong khi đang cảm khái, lòng Tần Nhược đột nhiên nhảy lên, sau đó thông qua cảm giác nguyên tố nước, hắn thấy có hai đội chấp pháp của Bát Thần Chúng đang đến đây, đám dẫn đầu chính là năm tên chữ không đỏ mà họ vừa mới để cho chạy!

Đáng chết!

Đến thật nhanh quá!

Tần Nhược nhíu nhíu mày. Nghề nghiệp chủ chiến bên mình đây mới chỉ có một kiếm sĩ phong lôi và một thầy triệu hồi mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.