Anh Chàng Mộ Bên

Quyển 2 - Chương 1: Đại hôn (1)




Sưu sưu vài tiếng, mấy mũi tên xé gió lao đến.

Trong đó một mũi tên bắn thủng đầu con sói đang nhảy lên, sói rơi xuống đất, lăn đến bên đống lửa dưới chân tỳ nữ.

Tỳ nữ phát ra một tiếng thét chói tai xoay người ôm lấy Trình Kiều Nương.

May mắn giờ đây động tác Trình Kiều Nương linh hoạt rồi, đúng lúc đem ném vật cầm trong tay ra xa, bằng không tỳ nữ này không bị sói cắn cũng bị bỏng rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, tên liên tiếp sưu sưu mà đến, mũi tên nào cũng trúng mục tiêu, thậm chí còn có một mũi tên xuyên qua hai con sói.

Rất nhanh uy hiếp bên này liền biến mất.

Trong bóng đêm mấy thớt ngựa xuất hiện ở gần chỗ, người cưỡi ngựa phát ra từng đợt tiếng kêu.

". . . Đã lâu không bắn sói chơi như vậy!"

". . Đại ca, giống như lại ở Tây Bắc giết sói rồi!"

"Đều tránh ra, để giành cho ông nội một con, ông nội muốn giết cho thống khoái!"

Lại thêm một con sói bị bắn thủng bụng, còn sót lại mấy con sói kêu gào chạy trốn.

Mọi người cùng phát ra một tiếng hoan hô, chúc mừng thoát khỏi nguy hiểm.

Lửa trại một lần nữa được châm lên, sau một hồi chiến đấu nguy hiểm, toàn bộ ngăn cách không còn, ngược lại hơn vài phần thân mật.

Nhóm người hầu cùng nhau hợp lực tìm ngựa chạy tứ tán quay về, băng bó miệng vết thương, vừa nói vừa cười.

Bên này Trần Tứ lão gia cùng Tào quản sự, cùng người trẻ tuổi kia bắt chuyện, đương nhiên, bọn họ ai cũng không hỏi lai lịch đối phương, chỉ cho nhau lời cảm ơn.

"Đường đêm thật là hung hiểm." Trần Tứ lão gia nói, lòng còn mang theo sợ hãi.

"Không đi qua cũng không biết, đi qua rồi sẽ biết, rất tốt rất tốt." Người thiếu niên nói.

Sao liền. . Rất tốt rồi?

Trần Tứ lão gia cùng Tào quản sự sửng sốt.

Nhìn thiếu niên này, Chẳng qua mười lăm mười sáu tuổi, mặc nhìn như đơn giản, nhưng dấu không được một thân phú quý, dường như là sợ gió đêm nên mang theo mũ trùm, ánh lửa chiếu rọi không thấy rõ hình dung.

Hắn ngồi ở bên đống lửa, cầm trong tay một cây nhánh cây, chọc đi chọc lại trong đống lửa.

Người thiếu niên trẻ tuổi này nào biết hung hiểm. . . . .

Trần Tứ lão gia lắc đầu, nhìn về phía Tào quản sự.

"Nếu không có mấy hán tử kia đi qua. Chúng ta lần này thật là có chút nguy hiểm." Hắn nói.

Tào quản sự bị sói cắn vào cánh tay, lúc này phải băng bó, gật gật đầu.

Nói đến lời này, tất cả mọi người nhìn qua, ở bên đống lửa khác, ngồi mấyhán tử đột nhiên đến vừa rồi.

"Bọn hắn, là tới làm gì?" Người thiếu niên cũng nhìn qua. Hỏi.

"Nói là, xem bệnh." Trần Tứ lão gia nói.

"Xem bệnh?" Người thiếu niên kinh ngạc. Mắt lại nhìn trần Tứ lão gia, lại nhìn đám người bên kia, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người nữ tử bọc áo khoác mang theo mũ trùm giống thấy không rõ hình dung như mình.

Trình Kiều Nương đang nhìn tỳ nữ băng bó cho Kim ca nhi, tiểu hài tử vừa rồi bị sói cắn bị thương chân, rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, dấu vết nước mắt nước mũi còn trên mặt.

Tỳ nữ một vừa băng bó, vừa khen hắn, bên cạnh hai nam nhân cũng vỗ đầu vai hắn khen thiếu niên anh hùng tương lai nhất định bất phàm vân vân.

Kim ca nhi lớn như vậy gặp hung hiểm nhất chính là đánh với mấy con chó dữ đầu ngõ, lúc này bị bầy sói tập kích đêm, sợ hãi đi qua. Cũng hiểu được vô cùng kích thích, được khen nở nụ cười, qua lần ngày nhất định sau khi trở về sẽ thành một binh sĩ rồi.

"Thương thế dưỡng rất tốt." Trình Kiều Nương nói, lại nghiêng đầu nhìn một nam nhân vừa được mấy nam nhân khiêng từ trên trên xe ngựa xuống dưới.

Mấy ngày không thấy, thương thế kia đã không phải bộ dạng gần chết như lúc trước rồi.

Giống như các hán tử khác. Người bị thương kia cũng cao lớn thô kệch, trước khi bị bệnh cũng có dáng người hùng tráng, lúc này râu ria xồm xàm, sắc mặt còn có chút vàng như nến, nhưng hai mắt cũng có tinh thần vô cùng.

"Là tiểu thư thần y thánh thủ." Hắn cười nói, tiếng khàn khàn, không đủ lực.

"Tiểu thư, ngươi xem Tam đệ nhà ta còn phải uống thuốc gì?" Người bên cạnh vội vàng hỏi.

"Không cần." Trình Kiều Nương nói, không hề nhìn những người này, mà là nhìn chằm chằm lửa trại, "Ăn thịt uống rượu bổ là ổn rồi."

Nam nhân cười ha ha.

"Hay, hay, loại dưỡng thương này ta thích." Hắn cười nói, lại mang theo vài phần tiếc nuối, "Mấy ngày không dính thịt rượu, nghẹn chết lão tử, hận không thể to mồm ăn thịt uống rượu cho thống khoái một hồi."

Trình Kiều Nương nghiêng đầu sang chỗ khác liếc hắn một cái.

"Rượu ở nơi này, Chẳng qua so với nước hơi cay hơn, bị cho là cái gì, vậy thì thống khoái đi." Nàng nói, lấy tay chỉ, "Bên kia không phải có thịt."

Bên kia?

Nhóm hán tử nhìn qua, thấy ven đường nằm một con ngựa vừa mới bị sói cắn chết.

Bên này ầm ĩ gào lên, làm tất cả mọi người nhìn qua.

"Bọn hắn muốn làm gì?"

"Ăn thịt ăn thịt." Bên này hô trả lời, rất nhanh cầm đao đi cắt thịt ngựa chết.

Đáng tiếc ngựa chết không nhiều lắm, Chẳng qua những người khác cũng không muốn ăn, coi như là niềm vui trong bất hạnh.

"Ăn thịt ngựa?"

"Quá khó khăn ăn đi?"

Nhóm hán tử bắt đầu nướng thịt ngựa cười ha ha.

"Các ngươi là ngườu có cuộc sống sung sướng, nào biết đâu rằng thịt ngựa này rất ngon, nếu ở Tây Bắc, đều không tới phiên chúng ta ăn."

Trần Tứ lão gia lắc đầu thu hồi tầm mắt.

"Những người này chắc là lính Tây Bắc đào ngũ." Tào quản sự thấp giọng nói.

Lính đào ngũ a, Trần Tứ lão gia hơi khinh thường.

"Làm vương cũng túng thiếu đến mức này, không bị đánh bại mới là lạ."Hắn nói.

Người thiếu niên bên cạnh nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đem tầm mắt chuyển sang bên kia.

"Thịt ngựa?" Hắn hỏi, dường như rất tò mò, "Ăn ngon sao?"

"Ăn không ngon, công tử." tùy tùng bên người nói, "Thực thối."

Người thiếu niên ừ một tiếng không hỏi nữa, vẫn nhìn bên này như trước.

"Này, cho bọn họ ăn đi, ở cạnh tiểu thư còn thể thống gì." Trần Tứ lão gia nói.

Tào quản sự dường như không nghe đến, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Nếu muốn đuổi các hán tử này đi, còn chờ bọn hắn thốt ra? Nữ kia nhân cái gì cũng chưa nói, ai dám trông coi.

Không cần lo, nghe nàng, tùy nàng, kệ nàng.

Tào quản sự đã nhớ kỹ lời Tần công tử dặn.

Trần Tứ lão gia còn chưa tiến lên nói chuyện, bên kia có người đã chạy tới rồi.

"Vị này lão gia, tiểu thư nói, ngươi có rượu, cho chúng ta mượn uống được không?" Hai cái hán tử nhếch miệng cười hỏi.

Là tiểu thư nói, hắn còn có thể nói cái gì.

"Không dám, phải làm, nhận được tương trợ, không dám nói mượn?" Trần Tứ lão gia mỉm cười nói, nâng tay ý bảo tùy tùng đem vài hũ rượu trên lưng ngựa vốn để giành cho ban đêm tránh rét đến đến."Đưa cho nhómhảo hán này rượu ngon, ai cũng có phần."

Trong doanh càng thêm náo nhiệt, thậm chí còn có người lại lấy một ít thịt ngựa ăn, trong đó còn có vị thiếu niên kia.

Đương nhiên, hắn chỉ cắn một cái liền phun trên mặt đất.

"Quả nhiên khó ăn." Hắn nói, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, thân mình đều run nhè nhẹ. Nhìn Tào quản sự cùng trần Tứ lão gia bên cạnh, "Ai. Ai, lúc này nếu ta nói thêm câu nữa, sao không ăn thịt thối, liền chơi rất vui đi?"

Cái gì mà linh tinh lộn tùng phèo. . . .

Người này có bệnh đi?

Trần Tứ lão gia cùng Tào quản sự nhíu mày.

"Tốt như vậy, các ngươi nghe không hiểu?" Người thiếu niên còn có chút bất mãn, lắc đầu nói.

Trần Tứ lão gia cùng Tào quản sự cười gượng hai tiếng.

"Ta đi xem tổn thất bao nhiêu ngựa." Trần Tứ lão gia nói, đứng dậy đi ra.

Tào quản sự đương nhiên không chịu lưu lại, cũng tìm cái cớ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.