Anh Chàng Lạ Kì Nhà Bên

Chương 33-34




Bây giờ thật sự Tô Tố không thể thích Tiêu Diệp Lạc nổi. 

Đặc biệt, cô phát hiện, cô không thể nghe nổi lời bảo vệ Tiêu Lăng của Tiêu Diệp Lạc. 

Dù cho giữa cô và Tiêu Lăng có hiểu lầm, hai người họ biết cách tự giải quyết, nói đến cùng, cô chỉ là 1 người ngoài mà thôi, dựa vào đâu quản chuyện của cô và Tiêu Lăng.

Tiêu Diệp Lạc luôn miệng kêu cô chị dâu, nhưng trong ngữ khí nói chuyện vẫn thể hiện tình yêu với Tiêu Lăng, chuyện này người điên cũng nghe ra được, cho nên...

Những lời này nghe vào tai cô, như đang khoe khoang vậy.

Khoe là cô ta chỉ cần ngất đi, Tiêu Lăng đã rời khỏi lễ đường, nhanh chóng đến xem cô ta.

Đương nhiên, cũng có thể tại tâm lý của cô, cho nên nhìn Tiêu Diệp Lạc như thế nào cũng thấy không thuận mắt, nhưng, cô cũng chỉ là 1 đứa con gái, cũng có lòng đố kỵ, cô không nhịn được việc chồng mình ở lễ đường quan tâm đến người con gái khác.

Dù cho người con gái này có tình cảm mấy chục năm với anh đi nữa, cũng không được.

Cho dù người khác có nói cô tàn nhẫn, nhưng theo cô thấy, dù Tiêu Diệp Lạc có chết đi nữa cũng không liên quan đến cô.

Cuối cùng Tô Tố vẫn cùng Mộ Bạch thuận theo hành lang rời đi.

Tiêu Lăng vừa muốn đuổi theo, cơ thể Tiêu Diệp Lạc đột nhiên mềm nhũn, ngất xỉu dưới đất.

Mẹ Tiêu hét lên, “Diệp Lạc, đừng hù mẹ, Tiêu Lăng, nhanh kêu bác sĩ, nhanh kêu bác sĩ.”

Tô Tố nghe tiếng động quay lại nhìn 1 cái, không chút do dự rời đi.

Loại tình huống này, Tiêu Lăng muốn đi cũng không đi được, anh chỉ có thể nhanh chóng đi tìm bác sĩ trị liệu của Tiêu Diệp Lạc, sau đó đợi lúc bác sĩ tới kiểm tra cho cô ấy, anh mới lập tức đuổi theo Tô Tố và Mộ Bạch.

“Tiêu Lăng” Mẹ Tiêu ở phía sau kêu anh đến khàn giọng.

Tiêu Lăng chỉ có thể coi như không nghe thấy.

Lý do Diệp Lạc rời xa anh quả thật khiến anh chấn động, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở sự chấn động, bọn họ cách xa nhau 6 năm là sự thật, mà anh dùng thời gian 6 năm để quên Diệp Lạc cũng là sự thật, anh đã bước ra khỏi quá khứ, tiếp nhận mối tình mới, cho nên bất luận có lý do gì, anh cũng không thể tiếp nhận Diệp Lạc.

Thời gian 6 năm, hơn 2000 mấy ngày đêm, anh đã bỏ hy vọng đối với Diệp Lac.

Mà bây giờ, anh chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc trong tay.

Cho nên, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với Tô Tố.

Nếu anh biết Diệp Lạc không bị nguy hiểm đến tính mạng, anh nhất định sẽ không đến đây.

...

Mộ Bạch không đưa Tô Tố rời khỏi bệnh viện, sau khi bóng dáng của họ đi đến góc quẹo, Mộ Bạch ẵm ngang Tô Tố lên.

“Mộ Bạch...” Tô Tố phản kháng muốn xuống.

“Đừng động đậy.” Ngữ khí của Mộ Bạch cực kỳ nghiêm túc, “Em không cần chân nữa sao.”

“Em muốn về...”

Lúc nãy cô không muốn yếu đuối trước mặt mọi người, cho nên anh cũng không nói gì, bây giờ tất cả mọi người đều cách rất xa, anh sẽ không để cô hành hạ bản thân nữa. Mộ Bạch ẵm Tô Tố lên, đầm của cô bị kéo lên, lộ ra mắt cá chân sưng như màn thầu, Mộ Bạch thấy vậy hít 1 hơi lạnh, “Không được, vết thương của em nhất thiết phải xử lý ngay.”

Mộ Bạch ẵm Tô Tố đến khoa xương khớp của bệnh viện, bác sĩ sờ sờ xương, “Không bị thương đến xương, chỉ là bị trật hơi nghiêm trọng, hai ngày này không nên xuống đất đi lại, bây giờ phải lập tức dùng băng lạnh băng bó lại.”

Bác sĩ kê thuốc, rồi đi tìm 2 miếng dán lạnh đưa cho Mộ Bạch.

“Cảm ơn.”

Người ở khoa xương không ít, Mộ Bạch cứ thế ẵm Tô Tố đi đến dãy ghế ở ngoài cùng, anh nhẹ nhàng đặt Tô Tố ngồi lên ghế, quỳ kế bên cô, để chân bị thương của cô lên đùi anh, trên tay cầm miếng dán lạnh, “Có thể sẽ hơi đau, em nhịn 1 chút.”

“Ừ.”

Mộ Bạch lấy miếng dán lạnh dán lên mắt cá chân của cô, độ lạnh làm cho cô run rẩy.

“Hơi lạnh chút, em ráng nhịn.”

Tô Tố dựa lên ghế, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

Cơ thể rất mệt.

Tim, càng mệt hơn.

Cô khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng hơn anh, “Mộ Bạch, anh nói bây giờ em phải làm sao...”

Ngón tay của Mộ Bạch ngừng lại, 1 lúc sau mới nói, “Nói chung, dù em quyết định như thế nào, anh cũng ủng hộ em.”

Tô Tố cười khổ.

“Mộ Bạch, lần này, Tiêu Lăng thật sự làm em quá thất vọng.”

“Anh biết.”

Mộ Bạch cảm thấy rất may mắn vì anh từ nước Anh trở về, nếu không khi sự việc xảy ra, bên Tô Tố đến người có thể tâm sự cũng không có.

Anh đổi qua mặt khác của miếng dán, đắp lên mắt cá chân của Tô Tố, trầm giọng nói, “Tô Tố, chuyện hôm nay anh cũng rất bất ngờ, anh cũng biết em chịu tổn thương rất lớn, nhưng anh vẫn muốn khuyên em, dù sao thì Tiêu Lăng và Tiêu Diệp đã là quá khứ rồi, nghe thấy cô ta sắp chết rồi, muốn gặp cậu ta lần cuối, cậu ta nhanh chóng chạy tới cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, dù bọn họ không có mối tình, nhưng với tình cảm 10 năm, Tiêu Lăng cũng không thể không quan tâm đến cô ta được.”

Mộ Bạch thấy Tô Tố không nói chuyện, tiếp tục nói, “Anh lớn lên cùng Tiêu Lăng, người hay vật mà cậu ta thừa nhận thì sẽ không ai có thể thay đổi được, anh cũng có thể thấy được, Tiêu Lăng thật lòng đối với em, bây giờ cũng vì tình huống đặc biệt, đợi cơ thể của Tiêu Diệp Lạc khỏe lại, cậu ta nhất định có thể thoát thân.”

Tô Tố tự cười nhạo, “Nếu cô ấy suốt đời cũng không khỏe thì sao?”

Không lẽ bắt cô nhịn cả đời sao.

Mộ Bạch lập tức bị cứng họng, không biết phải khuyên tiếp như thế nào.

Với lại, nếu như lời mẹ Tiêu nói, bệnh tình của Tiêu Diệp Lạc đã chữa hơn 6 năm, 2-3 ngày quả thật bệnh tình không thể tốt hơn được. Nếu như vậy, không lẽ suốt đời bám lấy Tiêu Lăng? Như vậy quá bất công đối với Tô Tố. 

Với lại, tổn thương lần này cô phải chịu quả thực quá lớn. 

Mộ Bạch muốn nói tốt cho Tiêu Lăng, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. 

Tô Tố còn đang nghĩ đến lời Mộ Bạch nói lúc nãy. 

Tình cảm 10 năm, tình anh em? 

Lời này mẹ Tiêu có nói qua, lúc nãy Tiêu Diệp Lạc cũng nói, bây giờ Mộ Bạch cũng nói...

Đúng rồi.

Bọn họ có 10 năm tình cảm, tình cảm nửa năm của cô làm sao so sánh được.

“Mộ Bạch, một khắc vừa rồi, có 1 khắc tôi nghĩ là ước gì 6 năm trước Tiêu Diệp Lạc chết đi... anh nói tôi có phải đặc biệt độc ác không...”

“Đừng nói bản thân như vậy, Tô Tố, bây giờ em có giận như thế nào đều có thể lý giải được.”

Mộ Bạch cực kỳ hiểu tâm trạng của Tô Tố, chuyện này xảy ra đối với ai thì người đó cũng sẽ chịu không nổi, Tô Tố được xem là người có giáo dục tốt, nếu là người khác, sớm đã không quan tâm chuyện gì nhào đến đánh Tiêu Lăng và Tiêu Diệp Lạc rồi, nhưng cô chỉ nói 2 câu.

Lương thiện đến khiến người khác đau lòng.

Miếng dán lạnh rất nhanh mất hết nhiệt độ lạnh, Mộ Bạch đem nó vứt vào thùng rác, quay lại hỏi Tô Tố, “Bây giờ muốn về khách sạn không?”

“Tôi... không muốn về.”

Lúc nãy cô còn muốn về, bởi vì lúc đang bị tổn thương, vô thức tìm kiếm cảm giác an toàn, cảm giác an toàn của cô chính là con cô, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không muốn về.

Tình trạng bây giờ của cô có về thì cũng khiến 2 con của cô lo lắng.

Mà... cô không có mặt mũi để đối mặt với ký giả ở buổi hôn lễ.

Tô Tố ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên chút bi ai, “Mộ Bạch, anh, có thể giúp tôi chuyện này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.