Anh Chàng Lạ Kì Nhà Bên

Chương 31-32




Mắt Tiêu Lăng tức giận như muốn nứt ra, lập tức quay lại đỡ mẹ Tiêu, “Mẹ đang làm gì vậy? Nhanh đứng dậy.”

“Mẹ không đứng, Tiêu Lăng hôm nay nếu con dám đi, mẹ sẽ quỳ mãi ở đây” mẹ Tiêu chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, “Mẹ không gạt con, Diệp Lạc thật sự mắc bệnh nan y, 6 năm trước nó chia tay với con là vì thận bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng trở thành bệnh Uremia, cả hai quả thận đều có vấn đề rất nghiêm trọng, lúc đó mẹ và ba con điên cuồng đi tìm thận ở trong nước, chuẩn bị để cho cô ấy làm phẫu thuật thay thận, nhưng trong nước vốn dĩ không có thận phù hợp.

Tiêu Lăng ngây người đứng tại chỗ, đến Tô Tố và Mộ Bạch cũng chấn động quay lại, khuôn mặt không thể tin được khi1nghe lời mẹ Tiêu nói.

“Con còn nhớ có 1 thời gian Diệp Lạc ở bệnh viện rất lâu, con tưởng là bị bệnh cảm nhẹ, thực ra không phải, lúc đó sự nghiệp của con mới thuận lợi được tí, mỗi ngày đều ở bên Diệp Lạc suốt ngày suốt đêm, lúc đó Diệp Lạc biết là nếu cô không rời đi, đợi đến lúc cô phát bệnh mà qua đời, thì con nhất định còn khó chịu hơn, có thể là không thể gượng dậy nổi. Vừa lúc đạo diễn cứ kêu cô đi Hollywood phát triển, cho nên Diệp Lạc mới nhân cơ hội này đề nghị chia tay.”

Cả người Tiêu Lăng như bị sét đánh qua vậy, cứng đờ như cục đá.

Anh không thể ngờ được, lần chia tay 6 năm trước, còn có sự việc như thế này.

Bệnh nan y rồi chia tay.

Sao nghe như tình tiết trong1bộ phim truyền hình cẩu huyết trên tivi, nhưng mà bây giờ, lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh.

Tiêu Lăng nghĩ lại chuyện của 6 năm trước, cơ thể khẽ chao đảo.

Mẹ Tiêu tiếp tục nói, “Mẹ và ba của con dẫn Diệp Lạc qua Mỹ, vừa đi tìm thận vừa chăm sóc Diệp Lạc, cuối cùng là ông trời có mắt, năm đầu tiên đến Mỹ đã tìm được thận phù hợp, lúc đó làm phẫu thuật đổi thận cho Diệp Lạc, muốn đợi sau thời gian hồi phục, thì quay lại tìm con, nhưng bác sĩ nói, bệnh này của nó lúc nào cũng có thể tái phát, cho nên chúng ta cứ ở nước Mỹ cho tới giờ, hai năm nay bệnh ổn định rồi, muốn về nước tìm con, nhưng lại sợ con hận nó, cho nên cứ kéo dài kéo dài. 6 năm nay, không5lúc nào Diệp Lạc không xem tin tức của con, nửa năm trước, nó biết con có bạn gái, len lén vào phòng khóc, ngày thứ hai đã phải vào bệnh viện... Tiêu Lăng, chuyện của Diệp Lạc là thật đó, 6 năm nay, nó khóc rất nhiều, bị con trách cũng nhiều, bao nhiêu đêm len lén khóc trong phòng...”

Tiêu Lăng chấn động không thôi.

Anh nhớ lại từng chuyện của trước đây, lúc nhỏ Diệp Lạc thích mặc đầm trắng, đi sau anh kêu anh là anh Tiêu Lăng. 

“Tiêu Lăng, tình trạng bây giờ của Diệp Lạc không tốt, mẹ chỉ xin con ở bên nó trong khoảng thời gian khó khăn này thôi, đợi cơ thể nó hồi phục lại, mẹ và ba con sẽ đưa nó qua lại Mỹ, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của con nữa, ước nguyện duy nhất của mẹ và ba con2là cơ thể nó có thể khỏe mạnh, cho nên mẹ cầu xin con, xin con ở bên nó, có con ở bên, nó nhất định sẽ rất vui vẻ rất hạnh phúc.”

Tiêu Lăng nhìn mẹ Tiêu đang quỳ, lại nhìn Tô Tố 1 thân màu trắng ở hành lang, đứng trong thế tiến thoái lưỡng nan.

1 bên là mẹ và Diệp Lạc anh hiểu lầm mấy năm nay, 1 bên là người phụ nữ anh yêu.

Trong lúc Tiêu Lăng đang do dự, cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, người đi ra là Tiêu Diệp Lạc với khuôn mặt đầy nước mắt. Cô đang mặc bộ đồ bệnh sọc trắng xanh, đồ bệnh vừa rộng vừa lớn, làm cho thân thể cô càng mỏng manh hơn, tóc đen xõa loạn trên vai, mặt trắng bệch, đến môi cũng trắng.

Mẹ Tiêu nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc, lập9tức đứng dậy đỡ cô, “Diệp Lạc, cơ thể con yếu, sao có thể đứng dậy, mẹ dẫn con về phòng nghỉ.”

Khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Diệp Lạc lắc đầu, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với anh Tiêu Lăng.”

Ánh mắt Tiêu Lăng khôi phục lại nhìn Tiêu Diệp Lạc.

Tiêu Diệp Lạc nhìn anh cười thê thảm, cô cắn môi, nhìn Tô Tố và Mộ Bạch ở phía xa, giọng nói nhỏ như gió thoảng qua tai, “Anh Tiêu Lăng, xin lỗi, vốn đã đáp ứng anh, lúc anh kết hôn em sẽ không về, cuối cùng cũng về rồi, mà còn dùng phương thức này để... xin lỗi.”

Ánh mắt Tiêu Lăng phức tạp, hơi động môi 1 chữ cũng không nói.

Tiêu Diệp Lạc nhìn sang Tô Tố, “Chị dâu, chị có thể qua đây nghe tôi nói không?”

Tô Tố cứng đờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Nhìn khuôn mặt1quen thuộc, Tô Tố vẫn luôn xem Tiêu Diệp Lạc là thần tượng của mình, nhưng bây giờ, cô không có cách nào đối diện với khuôn mặt này.

Tiêu Diệp Lạc thấy Tô Tố không động đậy, biết trong lòng của cô nhất định có trở ngại, cô dựa trên cánh tay của mẹ Tiêu, chao đảo đi đến bên Tô Tố, ánh mắt mẹ Tiêu nhìn chằm chằm cô, sợ cô ngã, “Diệp Lạc con cẩn thận chút...”

“Mẹ đừng lo, con không sao.” Chỉ là khoảng cách vài mét, nhưng Tiêu Diệp Lạc lại đi rất khó khăn, không dễ dàng đến trước mặt Tô Tố, cả người đã toàn là mồ hôi lạnh, cô nhìn Tô Tố, lộ ra nụ cười trắng bệch với Tô Tố, “Chị dâu, chị đẹp hơn lúc em thấy ở New Zealand, lần đầu em âm thầm chạy đến New Zealand, nhưng không dám đến gần, hôm nay lần đầu tiên thấy chị, phát hiện chị quả thật rất đẹp.”

Tô Tố muốn trả lời cô, nhưng cô phát hiện, thật khó.

“Chị dâu, em không muốn vì em mà quan hệ của chị với anh Tiêu Lăng xảy ra hiểu lầm, lần trước em đi New Zealand, thực ra đã nói với anh Tiêu Lăng rồi, hôn lễ của anh ấy em sẽ không đến, nhưng... là cơ thể em không biết điều, vậy mà ngất đi, mẹ dẫn em về nước, lúc mở mắt đã thấy em nằm ở phòng bệnh. Chị dâu, em thật sự không biết mẹ gọi điện cho anh Tiêu Lăng, nếu em biết, nhất định sẽ ngăn mẹ lại.”

Tiêu Diệp Lạc nói 1 câu thì kêu 1 tiếng chị dâu kêu đến rất chân thành, nhưng cách xưng hô này nghe vào tai của Tô Tố, lại cực kỳ khó chịu.

“Em và anh Tiêu Lăng trước đây quả thật có 1 cuộc tình, nhưng không khoa trương như những gì mẹ nói, lúc đó em rời xa anh Tiêu Lăng, thực ra là không muốn anh ấy thấy nhan sắc em tàn tạ, em muốn giữ hình ảnh xinh đẹp nhất của mình trong lòng anh ấy, nhưng... chị dâu, em với anh Tiêu Lăng đã chia tay 6 năm rồi, em có thể bảo đảm với chị, bây giờ em đối với anh Tiêu Lăng chỉ là tình cảm anh em, em tin anh Tiêu Lăng cũng vậy, em hiểu anh ấy mà, anh đã nhất quyết muốn kết hôn với chị, điều này thể hiện anh ấy là thật lòng với chị, cho nên chị dâu, chị đừng hiểu lầm anh Tiêu Lăng có được không?”

“Cô nói xong chưa?”

Tiêu Diệp Lạc khẽ ngây người. 

“Nếu cô nói xong rồi, thì tôi đi đây.”

Mẹ Tiêu đột nhiên tức giận, “Tô Tố thái độ này của cô là gì, Diệp Lạc giải thích nhiều như vậy, chẳng lẽ cô chút biểu hiện cũng không có, con bé còn đang là người bệnh nữa.”

“Đúng, cô ấy quả thực là người bệnh, nhưng liên quan gì tới tôi?”

Mặt của Tiêu Diệp Lạc càng trắng hơn, “Chị dâu...”

“Đừng kêu tôi là chị dâu, tôi gánh không nổi, Mộ Bạch, chúng ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.