Anh Chàng Lạ Kì Nhà Bên

Chương 27-28




Phía bên kia điện thoại dừng lại, truyền đến không phải là tiếng của Tiêu Lăng, mà là Tiêu mẫu!

“Tôi là mẹ của Tiêu Lăng!”

Tô Tố cả con tim bỗng trầm lặng, giọng nói của co lạnh lùng, “có chuyện gì khồng?”

“Tiêu Lăng đang ở bệnh viện thứ nhất của trung tâm thành phố Hải Nam, phòng bệnh 329, cô tự bản thân đến nhìn đi” Tiêu mẫu nói xong, không để Tô Tố có cơ hội hỏi, cứ thế dập máy!

Tô Tố sững lại nhìn điện thoại bị ngắt máy, đợi một lúc mới hồi lại

Trong đầu cô có hai chữ

Bệnh viện...

Bệnh viện...

Tiêu Lăng ở bệnh viện?

Tô Tố dường như bỗng nhiên bị kinh hãi thức tỉnh, từ trên bãi cát nhảy dựng lên!

Tiêu Lăng làm sao lại ở bệnh viện được, chẳng lẽ anh ấy...

Cô không dám nghĩ tiếp, nhắc váy lên xông về phía trước

Cô vấp vấp ngã ngã chạy về phía trước, nhưng bởi vì trên người không còn sức lực, bị ngã tơi bời mấy lần, trên chiếc váy cưới màu trắng phút chốc dính lên toàn là màu vàng của cát

“Tô Tố, em muốn đi đâu?”

Mộ Bạch thật sự không thể nhìn tiếp, từ sau cây bước nhanh đến, anh đỡ lấy Tô Tố bị ngã, “em muốn đi đâu, anh đưa em đi!”

“Mộ Bạch? Thật tốt quá Mộ Bạch, mẹ của Tiêu Lăng nói anh ấy đang ở bệnh viện thứ nhất của trung tâm thành phố Hải Nam, phòng bệnh 329, Tiêu Lăng anh ấy khẳng định là cơ thể có vấn đề rồi, chúng mình nhanh qua đó xem anh ấy...”

“Em đừng gấp gáp quá, anh lái xe đưa em đi!”

Mộ Bạch nửa đõ lấy Tô Tố, xe của anh thì đậu ở cửa lớn khách sạn, chìa khóa để ở trong túi, Mộ Bạch mở cửa xe, ca người vày cưới Tô Tố ngồi lên ghế phụ lái, chiếc xe đi rất nhanh, phong cảnh ở bên đường vun vút vụt qua

Nhưng Tô Tố vẫn cảm thấy rất chậm

“Mộ Bạch, lái nhanh thêm chút nữa được không, nhanh thêm chút...”

Mộ Bạch thời thanh niên điên khùng nhất cũng cùng Tiêu Lăng bọn họ chơi đua xe, kỹ năng xe rất tốt, anh ngoảnh đầu qua nhìn sự gấp gáp của Tô Tố, mím môi âm thầm không tiếng tăng tốc

Chiếc xe rất nhanh đến cửa chính bệnh viện thứ nhất

Chiếc xe vừa mới dừng lại, Tô Tố đã nhắc váy lên chạy gấp rút xuống

“Tô Tố...” Mộ Bạch vừa muốn đuổi theo, nhân viên bệnh viện cũng đi đến trước mặt anh, “tiên sinh ở đây không được đỗ xe”

Mộ Bạch mím chặt môi, chỉ có thể đưa xe đỗ ở chỗ khác!

Tô Tố lúc này hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Mộ Bạch, trong cả bộ não toàn là hình ảnh Tiêu Lăng nằm thảm thương ở trên giường bệnh, cô nhắc chiếc váy cưới chạy về phía trước, chạy qua đâu cũng gây không ít ánh mắt chú ý của người khác, cô cũng đều không để ý

Cô túm lấy một y tá hỏi, “phòng bệnh 329 ở đâu?”

Cô y tá giật mình, ngỡ ngàng chỉ về một hướng cho Tô Tố

Tô Tố chạy nhanh đến đó!

Chân trẹo một cái, cô ngã xõng xoài trên mặt sàn

“Ưm...”

Cô đau quá ngậm một tiếng, mắt cá chân phút chốc sưng đỏ lên, cánh tay cũng bị sàn đá cẩm thạch làm xước da, đâu rát. Tô Tố không lo được đến thế, cắn răng từ trên sàn đứng dậy, cô cởi bỏ giày cao gót cầm trên tay, nhẫn nhịn cái đau khập khễnh từng bước đi về phía trước

Rất nhanh cô dựa theo chỉ dẫn của y tá, đến trước của phòng 329

329 rõ ràng là một phòng bệnh đơn, người ở đây rất ít, đến cả y tá cũng chẳng có mấy người, trước mắt Tô Tố tối sầm lại, dựa vào tường mói không bị ngất xỉu

Trên cánh cửa phòng bệnh có một bộ phận là trong suốt

Tô Tố vừa mới muốn đẩy cửa đi vào, thông qua phần trong suốt đó nhìn thất cảnh tượng trong phòng, cả người như tượng đá cứng đơ lại!

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ

Người nằm trên giường toàn thân cắm các loại ống, trên mặt đeo mặt nạ thở oxy, trên đầu giường còn để một máy hiện thị tâm điện đồ, lúc này người nằm trên giường dường như trong giai đoạn hôn mê, sắc mặt trắng nhợt đôi mắt nhắm nghiền, nếu như không phải trên mặt nạ thở oxy có chút hơi nước, cô đã nghĩ người trên giường đã không còn hít thở.

Người nằm trên giường cô trên ti vi thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của cô ấy...Tiêu Diệp Lạc!

Mà bên cạnh giường, Tiêu Lăng ngồi bên cạnh giường, anh nắm chặt lấy từng ngón tay gầy yếu của Tiêu Diệp Lạc, trong mắt toàn là lo lắng

Trên người anh vẫn còn đang mặc bộ vest của hôn lễ ngày hôm nay của họ, trước ngực còn khoa trương tết một bông hoa đỏ lớn, bên dưới bông hoa là hai chữ “tân lang”, bây giờ nhìn lại bỗng nhiên thấy nhức mắt!

Trong chốc lát

Tô Tố rất muốn xười, nhưng miệng vẫn không thể nhếch mép lên, mước mắt thì đã rơi xuống

Thì ra là như vậy!

Thì ra... là như vậy à!

Chẳng trách anh ấy nghe thấy điện thoại không hề do dự hối hả chạy đến, chẳng trách điện thoại của anh ấy tắt máy, tất cả đều có lời giải thích hoàn mỹ

“Tô Tố...”

Mộ Bạch không biết từ khi nào đến sau lưng Tô Tố, anh rõ ràng cũng nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh, che đôi mắt của Tô Tố lại, “đừng nhìn nữa!”

Nước mắt của cô ướt đẫm lòng bản tay của anh, nước mắt nóng ấm dường như xuyên thấu bàn tay anh, đâm thẳng vào con tim của anh

Anh cũng không hề nghĩ được, Tiêu Lăng chính bởi vì Tiêu Diệp Lạc mà bỏ rơi Tô Tố

Chuyện giữa Tiêu Lăng và Tiêu Diệp Lạc, không có ai có thể so sánh được với mấy huynh đệ bọn họ càng rõ hơn

Vì một người phụ nữ rời bỏ cậu ta, quay sang làm tổn thương trái tim của một người phụ nữ yêu cậu ta sâu đậm... Mộ Bạch có thôi thúc muốn kéo Tiêu Lăng từ trong phòng bệnh ra ngoài đánh một trận tơi bời!

Cậu ta rõ ràng bảo đảm với anh, bảo đảm về sau sẽ không để Tô Tố bị tổn thương

Nhưng cậu ta bây giờ đã làm cái gì!

“Mộ Bạch...”

“Anh ở đây!”

Tô Tố kép tay anh xuống, nước mắt đầm đìa nhìn anh, “bờ vai của anh có thể cho em mượn tựa vào chút không?”

Mộ Bạch không hề do dự kéo Tô Tố vào trong lòng, giang tay ra ôm lấy cô, “bờ vai của anh luôn giữ cho em, Tô Tố, muốn khóc thì khóc cho thoải mái đi”

Tô Tố cũng không thể nhịn nữa, túm lấy bộ vest trắng của Mộ Bạch, cả người trong lòng anh run rẩy

“Tại sao... anh ta tại sao muốn làm như thế đối với em...”

Mộ Bạch không biết trả lời thế nào!

Ánh mắt anh sắc bén nhìn Tiêu Lăng ở bên trong phòng bệnh

Tiêu Lăng trong phòng bệnh dường như trong lòng cũng có cảm nhận được, quay đầu nhìn chằm chằm ra, thông qua cảnh của trong suốt, anh nhìn thấy trước cửa Tô Tố và Mộ Bạch ôm chặt lấy nhau, cả người phút chốc sững lại, không hề do dự, anh lập tức buông tay Tiêu Diệp Lạc, bước nhanh xông ra ngoài!

Tô Tố nghe được âm thanh mở cánh cửa

Cả khuôn mặt đẫm nước mắt của cô từ trong lòng Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn ngay ra Tiêu Lăng xuất hiện ở trước cửa phòng

Tiêu Lăng nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tố, trong tim tức thì đau nhói

Dáng vẻ của Tô Tố lúc này thật sự thảm thương, đầu tóc của cô rối bời, phấn son trên mặt sớm vì khóc nhòa đi, con mắt vừa đỏ vừa sưng, trên người chiếc váy cưới trắng không tỳ vết dính đầy cát vàng, cả người giống như chạy nạn đến

Tiêu Lăng biết, cô biến thành như thế này, tất cả đều bởi vì anh!

Tiêu Lăng vừa đi ra, Tiêu mẫu trong phòng bện cũng đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Tố và mộ Bạch, Tiêu mẫu không có chút bất ngờ, bà ta không có nhìn Tô Tố, khoác chặt lấy cánh tay cảu Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, lúc này con không thể đi, xem như mẹ cầu xin con, Diệp Lạc lúc này không có con, con bé sẽ chết mất!”

Trong ánh mắt Tiêu Lăng thoáng qua đấu tranh, cuối cũng vẫn là gạt bỏ tay của Tiêu mẫu, “mẹ, con muốn nói với Tô Tố vài câu!”

Tiêu mẫu không chịu nhưng cũng chỉ có thể quay vào phòng

Mộ Bạch nhìn chằm chằm về phía Tiêu Lăng, một tay ôm lấy eo của Tô Tố, hoàn toàn không có ý bỏ đi

Tiêu Lăng lúc này cũng không màng đến Mộ Bạch ở lại hay không, hối hả nói, “Tô Tố, anh có thể giải thích!”

“Được!” Tô Tố ngẩng đầu, “anh nói đi, tôi nghe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.