Anh Chàng Hobbit

Chương 40




Triệu Quốc Đống nói thầm một tiếng chẳng lẽ mình làm người kém thế sao, vừa vào cửa đã bị nhận ra?

- Kiện ca, không mấy khi tôi đến một lần, anh cứ nói tôi như vậy sao?
Triệu Quốc Đống ra vẻ tức giận nói.

- Hừ, tôi làm xấu cậu sao? Tôi không nói xấu thì cậu cũng như vậy. Trịnh Kiện ngồi xuống sofa rồi nói:
- Mấy hôm trước tôi có nói chuyện với Hướng Đông. Y nói người không khỏe, bị ốm. Y nói mãi không đỡ, cuối cùng thiếu chút nữa bị viêm phổi. Tôi nhắc y sức khỏe quan trọng hơn. Phải học cách vừa làm việc vừa nghỉ ngơi.

- Viêm phổi? Người trưởng thành cũng không có nhiều người bị như vậy mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bình thường đều nói trẻ em hoặc người già có sức đề kháng kém mới bị viêm phế quản. Sao Đông ca lại yếu như vậy?

- Ai nói không có chứ?
Trịnh Kiện vỗ vỗ bụng mình rồi nói:
- Xem ra tôi cũng phải dành thời gian luyện tập mới được. Cậu nếu thứ bảy này không có việc thì chúng ta đến hồ Vân Loa chơi tennis.

Thấy Triệu Quốc Đống không nói gì, Trịnh Kiện có chút kinh ngạc nhìn thì thấy Triệu Quốc Đống đang nhìn ra cửa sổ một cách thất thần.
- Quốc Đống, cậu sao thế?

Triệu Quốc Đống đúng là bị từ viêm phổi làm hắn phải suy nghĩ. Viêm phổi?

Từ này bây giờ nghe thì có vẻ không đáng gì, chỉ là loại bệnh thông thường mà thôi, cũng không phải bệnh khó chữa gì. Nhưng theo hắn nhớ thì từ viêm phổi sẽ trở thành ác mộng của dân chúng cả nước.

Bởi vì một ít ngành cố che giấu tin tức mới khiến cho bệnh viêm phổi (Sars) tàn phá ở Trung Quốc, khiến cho uy tín của chính phủ Trung Quốc bị quốc tế chỉ trích, hơn nữa khiến cho không khí quốc gia trở nên khẩn trương.

Trên thực tế nếu có thể có hệ thống y tế toàn diện thì dịch Sars sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Triệu Quốc Đống đã không thể nhớ nổi bệnh Sars xuất hiện từ lúc nào, hắn chỉ nhớ nhất là trong vòng hai năm 2003, 2004 nó sẽ bộc phát, mà có vẻ như đợt tết khi người đi lại nhiều sẽ khiến dịch bệnh lan tràn.

Mặc dù hắn không nhớ rõ Sars bắt đầu từ đâu nhưng Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết được trước hai tháng cũng đã lục tục xuất hiện bệnh này, chỉ là lúc ấy còn chưa phát hiện đó là bệnh dịch mới, hơn nữa cũng là việc chưa bao giờ gặp phải nên các nơi cũng không chú ý.

Hình như tỉnh Việt là nơi đầy tiên phát hiện ra bệnh Sars. Triệu Quốc Đống cố nhớ lại.

- Quốc Đống, cậu có việc gì thế, có phải bị mệt không?
Trịnh Kiện thấy Triệu Quốc Đống như vậy nên quan tâm nói:
- Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó. Cậu muốn Ninh Lăng có ngày đuổi kịp An Đô thì sao có thể, sao phải cố sức đến thế?

Triệu Quốc Đống lắc đầu làm cho mình tỉnh táo lại.

- Không có việc gì, có thể là do trong thời gian này gặp áp lực lớn. Anh cũng biết lãnh đạo đưa tôi tới Ninh Lăng nhất định không phải sống an nhàn, nếu không đạt được chút gì đó thì tôi sao có thể sớm ngày được điều về An Đô?
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Cho nên phải đạt được thành tích báo đáp sự “ưu ái” của lãnh đạo.

- Vậy nó cũng không thể là mục tiêu không thực tế. Tình hình Ninh Lăng là rất rõ ràng, nó phải tiến lên từng bước mới được.
Trịnh Kiện cũng biết Triệu Quốc Đống cố gắng muốn đạt thành tích nhưng kinh tế Ninh Lăng còn khoảng cách tương đối lớn đối với Miên Châu, Hoài Khánh. Triệu Quốc Đống cũng không phải thần tiên, không ai có thể có bản lĩnh biến đá thành vàng.

- Ha ha, cho nên tôi không phải đến nhờ Kiện ca giúp sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Được rồi, tôi chỉ biết cậu đến chỗ tôi là không có chuyện tốt. Tôi nói trước, chỉ cần việc quá nguyên tắc tôi không giúp được, trong nguyên tắc tôi sẽ hết sức.
Trịnh Kiện trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống thích nhất tính thẳng thắn này của Trịnh Kiện.

Ninh Lăng nói qua việc Ninh Lăng muốn xây dựng khu đô thị mới yên Giang Đông, điều này làm Trịnh Kiện không nhịn được hít sâu một hơi. Tên Triệu Quốc Đống này làm quá lớn, quy mô quả thực còn hơn so với lúc hắn ở Hoài Khánh.

- Quốc Đống, tôi không phải muốn đổ nước lạnh với cậu, tôi chỉ nhắc cậu là tài chính Ninh Lăng có thể làm được đến mức như vậy không? Công ty đầu tư đô thị trên danh nghĩa có tư cách pháp nhân độc lập nhưng lại trực thuộc Ủy ban, nếu như nó không gánh vác nổi thì tài chính thị xã phải trả.

Trịnh Kiện đương nhiên biết Triệu Quốc Đống nếu dám can đảm nói kế hoạch này với mình thì nhất định đã được Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng nghiên cứu. Nhưng y vẫn phải nhắc Triệu Quốc Đống, đây không phải việc đùa. Quy hoạch lớn như vậy thì đầu tư động cái là vài trăm triệu. Nhất là xây dựng cơ sở vật chất không thể lập tức thấy hiệu quả, như vậy công ty kia lấy gì để trả?

Sợ rằng cuối cùng chuyển thành đất đai, nhưng nếu đất đai bán ra không thuận lợi như vậy suy nghĩ thì sao? Như vậy chỉ có thể do tài chính Ninh Lăng gánh chịu. Nếu là đô thị lớn như Miên Châu Kiến Dương thì không vấn đề gì mấy, nhưng Ninh Lăng chỉ có kinh tế bằng 1/3 Miên Châu Kiến Dương lại rất nguy hiểm.

- Kiện ca, tôi đương nhiên biết việc có chút mạo hiểm nhưng tôi nghĩ chúng ta đã sớm thảo luận qua một vài vấn đề. Tôi cho rằng trong thời gian dài sắp tới giá bất động sản sẽ từng bước tăng lên. Ninh Lăng mặc dù xa xôi nhưng cũng có tình hình như vậy. Trong quy hoạch khu Giang Đông có diện tích 7,5km vuông, cách khu phồn hoa của Ninh Lăng một dòng sông. Ở điều kiện chúng tôi không muốn cải tạo nội thành cũ thì theo quá trình đô thị hóa, nội thành chỉ có thể mở rộng về phía Giang Đông. Cầu Ô Giang sẽ là điểm nối liền hai nơi. Quan trọng hơn chính là khu Giang Đông không phải bồi thường tiền giải phóng mặt bằng, đây là điều chúng tôi có lợi nhất.

- Quốc Đống, tình hình cụ thể cậu không cần giải thích nhiều với tôi. Ngân hàng xây dựng sẽ cố gắng lớn nhất ủng hộ địa phương phát triển. Tôi nghĩ ngân hàng cũng sẽ có nhân viên chuyên môn đến nghiên cứu xem tính mạo hiểm của phương án quy hoạch đô thị của Ninh Lăng.
Trịnh Kiện xua tay nói:
- Hôm nay không nói chuyện này, trưa rảnh không? Hoa Sơn đã điều lên tỉnh, tôi hẹn cậu ta, chúng ta đã lâu không ngồi rồi mà.

….

Trên đường từ An Đô về Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ đến chuyện hồi sáng đột nhiên mình nhớ ra. Sao mình thiếu chút nữa quên chuyện này chứ?

Mùa xuân 2003 nhất định không bình thường, chính phủ Trung ương mới thành lập, bệnh Sars hoành hành, các nước sợ hãi. Ở quốc tế nước Mỹ tấn công Iraq, trước cuộc chiến truyền thông nói chính quyền Saddam rất vững chắc vậy mà thoáng cái sụp đổ.

Đây là một cuộc chiến tranh không cân xứng, cũng là do nước Mỹ vì lợi ích nên khơi mào cuộc chiến. Mặc dù vậy về sau Mỹ phải trả giá rất đắt.

Hơn bốn tiếng trên đường, Triệu Quốc Đống suy nghĩ miên man. Là người biết trước, cảm xúc này đối với hắn là quá sâu. Hắn cũng từng là một người rất thích xem tin tức quân sự, cũng có một lần cùng vô số người cho rằng Mỹ sẽ thất bại thảm hại trong chiến tranh Iraq, nhưng thực tế lại khác.

Cuộc chiến tranh tin tức và công nghệ cao của Mỹ khiến cho Saddam không thể có thời gian hô hào. Mà đủ loại sương khói chính trị trước chiến tranh cũng khiến cho Saddam không kịp chuẩn bị về tư tưởng.

Không có Hội đồng bảo an đồng ý vẫn có thể phát động chiến tranh, nhưng còn muốn lấy hình thức liên quân để khống chế, đến khi đạt mục đích mới thôi. Mỹ đã thể hiện khí phách của bọn họ.

Hắn biết trước thì có thể làm gì cho quốc gia?

Đương nhiên Sars vẫn sẽ bùng phát, cũng không ai ngăn được Mỹ hành động. Nhưng có lẽ hắn có thể làm một chút ví dụ như cảnh báo sớm trước khi bệnh Sars bùng phát, hoặc có thể thông qua một vài phương thức có thể làm cho chính quyền các cấp có chuẩn bị? Hoặc là thông qua vài con đường để Iraq chống cự được lâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.