Anh Chàng Hobbit

Chương 39




Triệu Quốc Đống suy nghĩ qua ý trong lời nói của Ứng Đông Lưu. Mặc dù hắn không quá rõ ý đồ của Ứng Đông Lưu nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là Ứng Đông Lưu hài lòng với sự phát triển của Ninh Lăng, nhưng có vẻ còn hy vọng Ninh Lăng phát triển thêm nữa.

Vấn đề nằm ở chỗ với tình hình hiện nay của Ninh Lăng thì có thể tiến thêm bước nữa không? Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đã cố hết sức. Mấy hạng mục lớn liên tục đầu tư vào Ninh Lăng đã là cực điểm của khả năng thu hút đầu tư. Nhưng đúng như lời Ứng Đông Lưu nói, trụ cột Ninh Lăng quá kém, anh không thể mong chờ một hai năm nó vượt qua Miên Châu, Kiến Dương.

- Bí thư, tôi suy nghĩ như thế này. Thị ủy, Ủy ban sau khi tổ chức mấy hội nghị xác định đẩy mạnh công tác nông nghiệp, công tác kinh tế tư nhân, công tác công nghiệp là cục diện chính trong mấy năm tới của Ninh Lăng.

Ứng Đông Lưu gật đầu ra hiệu Triệu Quốc Đống nói tiếp. Y muốn xem Triệu Quốc Đống có chiêu nào mới nữa trong sự phát triển kinh tế.

- Một phương diện chúng tôi sẽ chú trọng thu hút đầu tư và đẩy mạnh kinh tế công nghiệp tăng trưởng. Thị ủy, Ủy ban đã trải qua vài lần thảo luận, chúng tôi chuẩn bị tiến hành việc kế hoạch khởi động toàn diện khu Giang Đông – Ninh Lăng, lấy việc xây dựng cầu Ô Giang để nhanh chóng đưa quận Đông Giang vào đô thị Ninh Lăng, nhanh chóng tiến hành quá trình đô thị hóa của Đông Giang, lấy phát triển công nghiệp thúc đẩy quá trình đô thị hóa, lấy việc phát triển đô thị hóa đẩy mạnh phát triển công nghiệp lên một bậc thang mới.

Ứng Đông Lưu cũng đoán ra được ý đồ của Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu định lợi dụng xây dựng thành thị để kéo kinh tế phát triển?

- Đúng thế, chỉ dựa vào phát triển đô thị mà lôi kéo kinh tế phát triển là chưa đủ, điều này cần sản xuất công nghiệp phát triển rất nhanh. Đồng thời sản xuất công nghiệp muốn duy trì xu thế phát triển trong thời gian dài thì cũng cần một hệ thống đô thị đảm bảo. Chỉ có như vậy thì kinh tế công nghiệp mới có thể chính thức dung nhập vào sự phát triển kinh tế tổng thể của đô thị, đây là một hướng phát triển khác của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.

- Ồ, đây là một lựa chọn phát triển đô thị hiện đại, chỉ là lựa chọn này khá mạo hiểm. Tôi tin Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng đã cẩn thận nghiên cứu tính khả thi của việc này. Về quy mô và vốn đầu tư cũng cần lượng sức, phải tính đến năng lực thừa nhận về tài chính của Ninh Lăng.

Ứng Đông Lưu từ chối cho ý kiến vì đây là con dao hai lưỡi, dùng tốt thì lập tức thấy hiệu quả, dùng không tốt sẽ có hậu họa khôn lường.

Triệu Quốc Đống cũng hiểu rõ lo lắng của Ứng Đông Lưu. Tài chính của Ninh Lăng không dư dả, thoáng cái đầu tư quá nhiều vào việc xây dựng đô thị mới nhất định là mạo hiểm, không chừng khiến tài chính Ninh Lăng phá sản.

- Về phương diện khác Thị ủy, Ủy ban chúng tôi còn có suy nghĩ khác với các nơi khác.
Triệu Quốc Đống bắt đầu vứt ra điểm quan trọng nhất.

- Ý tưởng khác? Nói tôi nghe một chút.
Ứng Đông Lưu nở nụ cười.

Triệu Quốc Đống liền giới thiệu việc đề cử khu dân cư Tây Giang, thành cổ Thổ Thành làm di sản văn hoá cấp quốc gia, cấp thế giới, đồng thời cũng giới thiệu mấy năm qua Ninh Lăng là điểm đến cho các đoàn làm phim, cũng giới thiệu ý định của Ninh Lăng.



Phải nói hai bên đều vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện. Đây là đánh giá của Triệu Quốc Đống.

Dù là Điền Hưng Quốc hay Ứng Đông Lưu, Triệu Quốc Đống cũng có thể từ ánh mắt của bọn họ mà nhận ra bọn họ hài lòng với công việc gần đây của mình. Vì thế hắn nhân cơ hội nói bởi vì hai năm tới Ninh Lăng muốn đẩy mạnh việc phát triển sản nghiệp văn hóa nên cần người hiểu rõ về lịch sử, văn hóa Ninh Lăng, Ứng Đông Lưu nghe vậy liền biết hắn muốn gì nhưng chỉ cười cười nói chẳng lẽ cán bộ trên tỉnh phái xuống không thích hợp rồi thôi.

Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng không phải là kẻ không biết ý, nhưng sau đó hắn rất sáng suốt giới thiệu mấy địa điểm vì nhờ các bộ phim mà rất hút khu du lịch.

Triệu Quốc Đống ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy đã là 7h tối, vượt quá dự tính ban đầu gần tiếng. Đương nhiên đây là việc tốt, mặc dù bụng Triệu Quốc Đống đã đói nhưng hắn thấy đáng giá.

Dương Kính Quang thậm chí còn mời hắn ở lại ăn cơm nhưng Triệu Quốc Đống biết ý từ chối khéo. Hắn có thể nhìn ra quan hệ giữa Dương Kính Quang và Ứng Đông Lưu không bình thường, có lẽ hai người còn có việc cần bàn nên hắn biết ý mà đi trước.

Ứng Đông Lưu khá hài lòng công việc của hắn, chủ yếu là việc hắn đưa ra việc mời Tỉnh ủy tính đến ý kiến của Thị ủy Ninh Lăng khi chọn ai làm Trưởng ban Tuyên giáo Ninh Lăng, Ứng Đông Lưu không phản đối, đây là báo hiệu tốt.

Đương nhiên cũng còn chút ẩn số nhưng ít nhất còn tốt hơn Qua Tĩnh dội gáo nước lạnh vào đầu hắn nhiều.

Người được Triệu Quốc Đống chọn làm Trưởng ban Tuyên giáo là Phó thị trưởng Lỗ Năng.

Thực ra điều này cũng không kỳ quái, Lỗ Năng trước vốn là Phó trưởng ban Tuyên giáo kiêm cục trưởng cục thông tin truyền thông, người này giỏi nói chuyện, còn có quan hệ rộng, rất biết làm việc. Dù là Kỳ Dư Hồng hay Hoàng Lăng lầm Bí thư thị ủy, y đều được người đứng đầu tin tưởng. Hắn thậm chí còn thiếu ân tình của đối phương vì Lỗ Năng đã giúp điều La Băng lên cục thông tin truyền thông.

Cũng không vì việc này mà Triệu Quốc Đống muốn bố trí Lỗ Năng đến làm Trưởng ban Tuyên giáo. Mà là do Lỗ Năng này có bản lĩnh, quản lý tốt ở hệ thống thông tin, truyền hình.

Lỗ Năng sau khi được chọn làm Phó thị trưởng cũng được phỏng vấn quản lý tin tức, thị trường, thương mại, du lịch, dù mặt nào Lỗ Năng đều làm tốt.

Lỗ Năng mặc dù không phải người Ninh Lăng nhưng là cán bộ trưởng thành từng bước ở Ninh Lăng. Chẳng qua người này công tác ở quận, huyện hơi ngắn.

Sau khi Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng, người này lập tức tạo quan hệ tốt với hắn.

Tính cách Lỗ Năng khá thú vị, mặc dù bá đạo nhưng rất biết cách kết thành một mối với cấp dưới, giỏi thu phục lòng người. Triệu Quốc Đống rất phục bản lĩnh của Lỗ Năng ở việc này.

Xem ra muốn đưa Lỗ Năng vào chức Trưởng ban Tuyên giáo cũng có chút khó khăn. Nhưng chuyện Triệu Quốc Đống đã nhận định thì nhất định không chịu buông tha.

Qua Tĩnh cũng mơ hồ tiết lộ chị ta và Yến Nhiên Thiên đều có thể rời khỏi tỉnh An Nguyên, nhưng cụ thể đi đâu không ai rõ.

Ở tình huống như vậy, Triệu Quốc Đống đoán Yến Nhiên Thiên sẽ không còn tiếp tục làm khó mình, đương nhiên đồng ý ủng hộ là không có.



- Tôi còn tưởng cậu làm Bí thư thị ủy bận đến độ quên cả bạn bè chứ.
Trịnh Kiện lắc đầu đứng lên nói:
- Chẳng qua tôi nghĩ cậu đến đây nhất định không phải để chơi, cậu chắc có việc gì khó mới nghĩ đến bạn bè.

- Kiện ca, anh đây là hủy đi danh dự của tôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì đi quanh bàn và nói:
- Đúng là khác, nhìn xì gà này, anh không sợ Ủy ban kỷ luật chú ý sao?

- Hừ, Ủy ban kỷ luật mà như cậu nghĩ thì đã sớm có ối người xong đời.
Trịnh Kiện hừ một tiếng:
- Thứ này đã có ở trong phòng tôi hai ba năm, một người bạn từ nước ngoài mang về. Cậu cho rằng ai cũng có thể hút loại thuốc này sao?

- Ha ha, làm người khiêm tốn một chút mới đúng mà.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- Đông ca lâu như vậy không về tỉnh An Nguyên, muốn tìm anh ta ôn chuyện cũng không được.

- Được rồi, ôn chuyện gì chí, sợ là Ninh Lăng lại muốn hỗ trợ gì đó nên mới nghĩ đến bạn cũ.
Trịnh Kiện bĩu môi nhìn Triệu Quốc Đống và nói:
- Quốc Đống, tôi dám đánh cuộc nếu như cậu hôm nay đến đây không có chuyện của Ninh Lăng thì tôi sẽ mang họ của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.