Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 23: Truyền thuyết hoa bỉ ngạn




Editor: Melodysoyani

Bạn gái cũ của Cố Lâm kết hôn, chú rễ đương nhiên không phải anh.

Anh cảm thấy lòng nặng trĩu, mà lòng dạ của cô bạn gái cũ Thẩm Lăng Tâm cũng quá sâu, đã kết hôn còn gửi thiệp mời cho anh, đây là đang khuyến khích anh cướp hôn à?

Cố Lâm có một người anh em tốt, tên là Phạm Tư Triết, bạn gái Phạm Tư Triết là Cổ Kim cũng chính là em họ bạn gái cũ của anh, Thẩm Lăng Tâm kết hôn để cho Cổ Kim làm phụ dâu, phụ dâu Cổ Kim kéo Phạm Tư Triết đến hôn lễ giúp đỡ, vì thế người anh em tốt Phạm Tư Triết nào đó tận tâm tận lực gọi ba cuộc điện thoại cho anh, mỗi lần đều như nhau.

“Cậu đến tham gia hôn lễ nhất định không được uống rượu không được làm loạn đâu đó!”

“Tốt hơn hết là cậu khỏi tới luôn đi!”

“Tớ nghĩ, người ta mời cậu, khẳng định là vì muốn thấy cậu, có lẽ cậu càng khó chịu cô ta sẽ càng thấy vui vẻ, dù sao cũng là ngày kết hôn của người ta, cậu cứ để cô ta đã vui vẻ càng thêm vui vẻ đi.”

Sau khi Cố Lâm trầm mặc được một lúc lâu, cuối cùng van nài một câu: “Anh em, niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu có thể làm người một lần được không? Đừng cắm dao găm vào vết thương trên ngực tới nữa.”

Phạm Tư Triết không dao động, thản nhiên trả lời: “Ngày mai tớ sẽ đón cậu, tớ phải đi bên cạnh để xem chừng cậu mới được.”

Cố Lâm thở dài: “Đây là nhiệm vụ mà Cổ Kim nhà cậu đã giao cho cậu đúng không?”

“Đúng rồi là Cổ Kim nhà tớ đấy!” Phạm Tư Triết kiêu ngạo đáp.

“Cậu có thể ngưng ngắt câu khi đang ở trọng điểm được không? Tớ muốn nói rõ ràng là…… Thôi, cậu cứ tới đón tớ đi.”

Cố Lâm treo điện thoại, trong lòng rất hụt hẫng, ngày mai anh vốn dĩ muốn đến Thập Tứ, dời ngày hợp cùng đồng nghiệp lại vì không muốn tới tham dự hôn lễ của Thẩm Lăng Tâm.

Dường như con chó lớn trong nhà cảm giác được tâm trạng của Cố Lâm đang sau sút, chậm rì rì đi đến trước mặt quẫy quẫy cái đuôi đi vòng vòng quanh người anh, kết quả vì xoay quá nhanh mà đầu óc choáng váng dấp chân vào sô pha ngã chổng đầu xuống đất, lè lưỡi sủa như điên vào cái sô pha nào đó, lên án nó vì cái gì đụng vào mình.

Cố Lâm bị chọc cười, cầm gói thịt gà từ trong hộp đồ ăn vặt của nó ra, xé mở bao bì đút cho nó, nhẹ nhàng xoa bóp đầu chó tâm sự với nó: “Cố Nhị à, ba con lại độc thân rồi.”

“Gâu!” Chó lớn nghe không hiểu Cố Lâm nói cái gì, nhìn thấy đã ăn hết gói thịt gà kia rồi, lập tức quay đầu đi chơi.

Bóng dáng kia tuyệt tình giống như Thẩm Lăng Tâm.

Sáng sớm Phạm Tư Triết đã đến đón anh, Cố Lâm mặc bộ âu phục, vừa soi gương vừa xịt keo vuốt tóc, thầm nghĩ đoạn tình cảm mình dụng tâm nhiều nhất, hôm nay xem như chân chính vẽ nên dấu chấm hết.

Ngồi trên xe của Phạm Tư Triết, một đường đến khách sạn, Cố Lâm chưa từng mở miệng hỏi chuyện gì.

Có lẽ Phạm Tư Triết cảm thây trong xe quá yên tĩnh, giơ tay vặn mở kênh radio lên, tiếng ca đau thương chậm rải trôi chảy vang lên trong xe:

“Tha thứ cho anh diện lễ phục cài hoa chỉ vì tặng em món quà /

Nhìn em váy trắng thướt tha lướt qua, nói bằng lòng vói kẻ khác……” (@Melody: bài này là bài “không gặp lại” nha ^^~)

“……” Cố Lâm liếc Phạm Tư Triết một cái.

Phạm Tư Triết ho nhẹ, tắt radio chuyển sang bật nhạc của mình lên, đầu kia vang lên giọng hát của một ông lão.

“Biết bao lần tôi hỏi em/ khi nào thì em theo tôi/ nhưng em vẫn luôn cười tôi/ hai bàn tay trắng”

Cố Lâm nâng má nhìn Phạm Tư Triết: “Đúng vậy, bạn gái hiện tại của cậu, vừa vặn là em họ bạn gái cũ của tớ, thế nhưng cậu có cần phải oán hận người anh em này của cậu đến vậy không hả?”

“Tớ thật sự không cố ý đã kích cậu đâu.” Phạm Tư Triết nhịn không được cười: “Chỉ là bài hát này rất hợp với tình hình hiện giờ.”

Cố Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.

Vừa chạy xe tới khách sạn Phạm Tư Triết đã nhắn tin báo cho bạn gái biết, sau đó lập tức theo sát bên cạnh Cố Lâm, từ uống nước, nói chuyện tới đi WC, một tấc cũng không rời.

Cố Lâm cười khổ: “Anh hai à, cậu mau đi tìm bạn gái cậu chơi đi, thật sự không cần lo lắng cho tớ như vậy đâu, năm đó bạn gái cũ của cậu kết hôn, tình cảm mấy năm của cậu chẳng qua cũng chỉ bằng vài ly rượu uống cùng tớ vào đêm đó thôi, vậy nên tình cảm mấy tháng này của tớ còn có thể làm ra bông hoa..giả gì chứ.”

“Hoa giả là cái gì?” Phạm Tư Triết nhìn thấy ánh mắt Cố Lâm đang nhìn về phía sau lưng mình, nên cũng vô ý thức quay đầu lại, nhưng đầu lập tức bị hai tay của Cố Lâm bẻ quay lại.

“Triết à, cậu khoan hãy quay đầu lại, quay đầu lại sẽ phá hư hình ảnh, một phút này của cậu, tớ sẽ ghi vào sử sách!”

“Cậu có ý gì?” Phạm Tư Triết hất tay anh ra,vừa lấy di động ra vừa quay đầu lại.

“Tiền nhiệm và đương nhiệm cùng chung khung hình rồi ha ha!” Cố Lâm bị anh dỗi nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng đã có thể tìm được chỗ để đáp trả:“Quá kích thích, để tớ đến kêu cô ấy!”

Phạm Tư Triết đấm một quyền lên vai anh: “Đừng tìm việc, ngồi cuống đi.”

Cố Lâm chợt đổi giọng, yên ổn ngồi xuống nói: “Sao vậy? Tính giả bộ không quen nhau à? Ai, ai, cô ấy đang đi về phía chúng ta kìa.”

Phạm Tư Triết đưa lưng về phía người tới, nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người sang chỗ khác. Anh đứng dậy, bắt tay với cô: “Phương Tình.”

Phương Tình nhanh chóng buông tay Phạm Tư Triết, quay đầu cười vỗ bả vai Cố Lâm: “Làm gì thế, em đẹp quá nên anh không nhận ra à?”

Cố Lâm cũng đứng lên: “Thực sự có chút không nhận ta đó, người đẹp à em là ai thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.