Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 19: Du ngoạn(4)




"Các cậu về phòng trước đi, tớ ra tiệm Internet online một chút." Thẩm Ngọc biết chắc chắn khi trở về phòng sẽ bị hành hình nên vừa nói xong đã đi được một khoảng xa.

Nheo mắt, tránh được mùng một không tránh được mùng năm đâu. Cười nhạt, Mạc Lệ Châu dẫn đầu đi về phòng.

"Lão đại, tiểu Ngọc không hợp tác nên xử phạt ra sao đây?" Tiểu Âu cầm miếng bánh bỏ vào miệng.

"Tội chết đã miễn, nhưng tội sống khó tha. Lúc đầu học trưởng Trần rõ ràng có hảo cảm với tiểu Ngọc, kết quả thì sao? Không biết trân trọng, hờ hững như vậy. Học trưởng người ta có phong độ mới nói là mình đã có người trong lòng để giữ mặt mũi cho hai bên đấy." Mạc Lệ Châu nhàn nhạt nói. 

"Chắc chắn là học trưởng Trần thấy tiểu Ngọc không có ý với mình nên mới nói như vậy. Nguồn tin học trưởng Trần chưa có bạn gái là chính xác mà. Làm tớ xém nữa giận dỗi với A Phan về tội dám lừa tớ." Tiểu Âu hậm hực nhai ngấu nghiến miếng bánh.

"Lão đại, cậu nghĩ người như thế nào mới khiến tiểu Ngọc động lòng?" Tiểu Muội cảm thấy Thẩm Ngọc quá mạnh mẽ, đã dưỡng thành thói quen không để ý đến người khác phái, như vậy thì làm mà khiến bọn nam sinh thích cho được.

"Vấn đề này không thể nói rõ được. Bản thân tiểu Ngọc tự đóng chức năng đào hoa của mình, ai cũng không nhìn, ai cũng không nhiệt tình. Thật sự là khuyết điểm trí mạng. Mấy tên nam sinh ai chả thích bạn gái xinh đẹp, dịu dàng, có thích kiểu cá tính mạnh mẽ cũng phải là một cô nàng xinh đẹp. Không thấy trên ti vi sao, người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp. Tiểu Ngọc có vẻ ngoài nhưng lại không biết chăm chút, ra tiệm Internet hay đi học toàn là quần áo rộng thùng thình, ba vòng đều bị che hết. Các cậu có biết bọn nam sinh đánh giá tiểu Ngọc thế nào không? Y chang con trai. Chả có điểm nào hấp dẫn. 

So thể lực đi: Tiểu Ngọc học từ nhỏ đến lớn. 

So sánh tính tình: Cách nói chuyện quá thoải mái. Như con trai vậy.

Tóm lại phải bắt tiểu Ngọc dịu dàng một chút, thay đổi cách ăn mặc một chút. Nếu không thì chả có ma nào dám thích tiểu Ngọc nhi của chúng ta." Mạc Lệ Châu bóp bóp tay.

"Biết đâu có anh nào thích kiểu như tiểu Ngọc thì sao?" Tiểu Muội nghĩ bản thân cũng hơi na ná Thẩm Ngọc nhưng cũng gặp được người yêu thương mình đó thôi.

Mạc Lệ Châu lắc đầu nói:

"Cách nghĩ này rất sai lầm. Nếu có người thích thì cũng là du côn du đãng. Tiểu Ngọc học ở đây đã hai năm, các cậu có thấy một tên nào tỏ tình với tiểu Ngọc không. Con trai toàn thích tiểu bạch thỏ không à, đừng nói tiểu thuyết hay phim thần tượng đều là nhảm nhí, các tác giả và đạo diễn đều lấy ý tưởng từ trong hiện thực rồi đưa vào trong phim truyện không đấy. Con trai dù siêu sao hay đại thần gì đó đều có ít nhiều bản tính thích cái đẹp và nói lời đường mật. Đại loại là như vừa thấy đã thương. Muốn là người đàn ông duy nhất của em,... Chúng ta xem phim cứ không thích tiểu bạch, nhưng người ta đâu cần con gái thích, con trai thích là được, nam chính nam phụ thích là được. Thế mới có câu, hơn nhau ở các nghĩ của mỗi người."

"Không hổ là lão đại. Quá chuyên nghiệp rồi." Tiểu Âu và tiểu Muội lập tức vỗ tay tán thưởng.

"Đó là đương nhiên. Lão đại tớ ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm đấy. Kim cương lão sư không phải đều bị tớ chinh phục hay sao. Chuyện tình cảm, chỉ cần bỏ tâm vào đúng chỗ yếu của đối phương là dễ dàng rước chàng vào tay thôi." 

Cả ba nhìn nhau cười rộ lên, điềm báo cho ai đó sắp bị chỉnh. 

Rùng mình, Thẩm Ngọc kéo áo len trễ vai lên, thật không quen ăn mặc nữ tính quá như vậy. Đăng nhập game, cô mở danh sách bạn tốt ra xem.

"Không online. Không biết hôm nay Ninh Chi có online hay không đây. Chẳng lẽ lại đi phó bản một mình?!" 

Di chuyển chuột đến Hồ Điệp cốc, thôi làm nhiệm vụ giết bướm trước vậy. 

Đột nhiên một lời mời tổ đội xuất hiện.

Nhìn thấy tên người gửi, trái tim Thẩm Ngọc liền đập nhanh hơn một nhịp, tiêu rồi. Chả lẽ bị phát hiện 

Đồng ý hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.