Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 36: Dì là mẹ của Thi Cảnh Hòa




Tô Thiển, cô gái đáng chết! tự tôn của An Thần anh bị cô hoàn toàn giẫm dưới chân, dám nói anh là vịt, còn ném cho anh mấy vạn, chết tiệt, anh An Thần,một đêm chỉ giá trị bằng này thôi sao

An Thần thực sự bị tức phát điên rồi, không thể biết được ý nghĩ cuối cùng có gì không ổn.

Cô gái anh bảo vệ mười năm lại có thể đối với anh như vậy, anh không giết người quả thật là kì tích.

Ở đại sảnh, mấy người chạy xong nằm hết trên sô pha bà tám.

" Tối qua lão đại mạnh mẽ như vậy, không có khả năng phát tiết bất mãn a.". Thánh Kiệt lau mồ hôi trên chóp mũi buồn bực nghĩ thầm.

" Tin túc mới nhất, đại tẩu giữa trưa rời đi khỏi, biểu tình rất lạnh nhạt...".

An Dịch nói trong tay cầm một ly cà phê.

" Sẽ không phải là cãi nhau chứ? hôm qua xem chị dâu biểu hiện rất trâu bò cùng tính tình cố chấp, phỏng chừng lão đại lại bị nghẹn.".

Bân Tử vuốt xương cốt suýt chút nữa bị lão địa đánh, thập phần khẳng định gật đầu.

" Ôi chao, Hoa Tử, lại đây, lại đây..."

Vừa muốn tiến vào phòng nghỉ, Lưu Hoa bị mấy người lôi kéo nhấn vào sô pha,An Dịch lấy lòng đưa qua một ly cà phê.

" Không cần ân cần thế, có gì nói đi.".

" Hoa Tử, ngươi có biết vì sao lão đại hôm nay phát hỏa không?". Bân Tử lôi kéo tay áo Lưu Hoa, đáng thương hề hề nhìn anh.

Lưu Hoa nhíu mày, cân nhắc hậu quả trước khi nói.

" Nói đi, ngươi xem tình trạng thảm hại của huynh đệ chúng ta xem, chúng ta chết thì chết, dù sao cũng phải biết lý do chứ.", Thánh Kiệt cùng bộ dạng đáng thương hề hề nhìn anh.

Lưu Hoa uống một ngụm cà phê, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng không nhịn được liền đem tin tức nói ra.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người mở to mắt, vịt? Trả tiền? Khế ước?

Bân Tử trên lưng mồ hôi ạnh chảy ròng ròng:" Ta đã nói rồi, cô gái này chính là trâu bò, chỉ có cô ấy dám nói như thế với lão đại.".

Thánh Kiệt tròng mắt sáng lên, thần tượng của anh, nữ thần của anh là như vậy uy phong.

An Dịch trong lòng cảnh cáo chính mình, tình nguyện đắc tội An Thần cũng không dám ngỗ nghịch Tô Thiển.

Liên tục trong một tuần, không chỉ có nhóm người Bân Tử cảm giác sống không bằng chết mà toàn thể nhân viên trong Ám Dạ đều sống nơm nớp trong lo sợ.

Rốt cục chịu không nổi, mấy người lặng lẽ bàn bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.