Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 34: Thương vậy




Lại nói, Tô Thiển ngoại trừ bữa ăn chính, hầu như không chạm vào đồ ăn vặt, có đôi khi Nhiễm Mạn tưởng tượng nếu như các cô gái đều giống Tô Thiển thì nhiều công ty bán đồ ăn vặt phải phá sản.

" Cho nên thân thể mình luôn tốt còn cậu thì thường hay đau dạ dày." Tô Thiển không thèm nhấc lên nhìn liền đáp trả.

Nhiễm Mạn biết không thể cãi lý liền im luôn.

Tại phòng bếp, Tô Thiển nhặt rau, Vạn Dạ cũng tiến vào giúp đỡ.

" Không có gì đâu, em một mình làm được mà, anh ra ngoài cùng Nhiễm Mạn xem tivi đi." Tô Thiển tiếp nhận ớt xanh, thuần thục thái.

Vạn Dạ thấy mình ở phòng bếp không giúp gì được liền sờ sờ chóp mũi đi ra ngoài.

Nhiễm Mạn một bên cắn đồ ăn vặt một bên nhìn Vạn Dạ thi thoảng hướng phòng bếp ngó bóng hình xinh đẹp, vì thế cô kéo Vạn Dạ ngồi xuống cạnh mình.

" Vạn đại gia, không phải là anh coi trọng người phụ nữ của em chứ?".

Vạn Dạ hoảng sợ, sau đó liền lấy lại bình tĩnh, không đáp mà hỏi ngược lại: " Người phụ nữ của em?".

" Ừ, đương nhiên, Vạn đại gia, nếu anh thật thích thì em có thể đưa cho anh nha.".

" Cảm ơn ----".

Không bao lâu sau phòng bếp truyền tới từng đợt mùi thức ăn, Nhiễm Mạn loi cha loi choi chạy nhanh vào phòng bếp.

" Bảo bối, hôm nay nấu món gì ngon thế?".

Tô Thiển không thèm để ý nàng ta, tiếp tục hầm canh.

Sườn muối tiêu, dạ dày thái sợi xào hạt điều, đầu cá nấu ớt, sườn ram cùng canh cá trích nấu đậu hũ.

" Chỉ có ba người nên không nấu nhiều, Vạn đại thần thứ lỗi.". Tô Thiển vừa nói vừa sắp bát đũa.

" Không sao, đủ ăn là được, cũng không phải là người ngoài mà.".

Vạn Dạ cầm lấy đôi đũa, hướng lấy một miếng sườn đưa vào miệng, hương vị thật thơm ngon.

Vươn ra hai ngón tay cái, nuốt hoàn toàn đồ ăn trong miệng:" Nữ vương ra tay quả nhiên không giống bình thường.".

" Anh có lộc ăn đó, tiểu tô tô của em rất ít khi trổ tài nghệ, em nhìn vẫn là do mặt mũi của anh nhìn được nên mới có ăn.". Nhiễm Mạn e sợ thiên hạ không loạn liền nói.

Tô Thiển thực không khách khí lấy miếng sườn nhét vào miệng Nhiễm Mạn:" Đồ ăn nhiều như vậy đều không bằng cái miệng của cậu.".

Nhiễm Mạn ủy khuất chớp đôi mắt to, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, rốt cục quyết định vùi đầu vào ăn cơm.

Bữa tối rất tuyệt, không khí hòa hợp.

Bên kia, An Thần không khống chế được quăng hết mọi thứ, nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng, toàn thân hừng hực lửa giận khiến toàn bộ nhân viên lui về một góc.

" Tớ có một loại dự cảm không rõ....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.