Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 27: Trở Về




Edit: Xíu Xíu

Beta: Rysa

Hai ngày nay, đám người ở Đoan vương phủ bận bịu tới nỗi ‘tay chân không chạm nổi đất’, cho dù Tần Dục đã bố trí đâu vào đấy, mọi người vẫn không tránh khỏi việc luống cuống tay chân.

Có điều, so với Đoan vương phủ, trong quân doanh càng loạn hơn.

Kỳ thật Lý Sùng An không phải là người Quảng Ninh mà là người kinh thành. Lý gia là một trong những thế gia võ tướng của Đại Tần, tổ tiên từng theo Thái tổ Hoàng đế dẹp yên thiên hạ, một thời vinh quang lừng lẫy, chỉ là hiện tại đã suy tàn, phụ thân Lý Sùng An cũng chỉ là một tiểu quan nhỏ nhặt.

Nhưng dù vậy, Lý Sùng An cũng được tập võ đọc binh thư từ thuở nhỏ, vẫn luôn một lòng mong muốn chinh chiến sa trường, chiến đấu vì nước nhà.

Tuy hắn có chút cổ hủ nhưng là người trung quân ái quốc, nếu không phải như thế, kiếp trước của Tần Dục cũng không đến nỗi bị Tần Nhạc gài bẫy mà chết.

Hôm nay tiếp thánh chỉ, Lý Sùng An chỉ một lòng muốn làm tốt một Tổng binh Tây Bắc, còn việc Đoan vương muốn chấp chưởng quân Tây Bắc... Đoan vương là vương gia, chấp chưởng quân Tây Bắc cũng là bình thường, có điều nếu Đoan vương muốn làm chuyện bậy bạ, hắn tuyệt đối không thỏa hiệp.

Quan hệ giữa Lý Sùng An và Trương Giám rất tốt, nhưng trong quân doanh, có rất nhiều người không phục hắn.

Quân Tây Bắc chia làm ba đại doanh, thế nhưng không chỉ mấy tướng lĩnh bên trong đại doanh này không phục hắn, mà ngay cả người bên Tây đại doanh và Đông đại doanh biết rõ hắn tiếp thủ quân Tây Bắc vậy mà lại giả như không biết, thậm chí không tình nguyện tới gặp tân nhiệm Tổng binh cùng Đoan vương.

Trương Giám quả thực bị những người kia chọc tức: "Miêu Tân Xuân cùng Thôi Anh Nam, hai kẻ này đúng là không để ta vào mắt, quả là buồn cười!"

Lý Sùng An đáp: "Trương đại nhân, mấy ngày nữa ta đích thân đi một chuyến là ổn thôi."

"Tướng quân... không, Tổng binh, tính khí ngài quá tốt, Trương đại nhân cũng quá tốt tính, theo ta thấy, không bằng chúng ta cho binh lính đi đánh cho chúng một trận, đến lúc đó bọn chúng khắc phải nghe theo!" Tuần Khánh nói: "Còn có mấy tên trong đại doanh chúng ta nữa, cũng nên đánh cho một trận!"

Quân Tây Bắc chia làm ba đại doanh, chỗ bọn hắn đang ở là Tổng binh ở giữa đại doanh, trừ cái đó ra còn có Đông, Tây mỗi bên một đại doanh.

Miêu Tân Xuân là người nắm quyền Tây đại doanh, Thôi Anh Nam là người nắm quyền Đông đại doanh, mà hai người này ngay cả Trương Giám cũng không để vào mắt, thì càng đừng nói đến Lý Sùng An.

"Tuần Khánh, có lúc đánh người không thể giải quyết được vấn đề." Lý Sùng An nói với Tuần Khánh.

Tuần Khánh bất mãn bĩu môi, còn muốn nói gì đó thì có người đến báo: "Tổng binh, Đoan vương đến rồi!"

"Chúng ta lập tức đi nghênh đón." Lý Sùng An cùng Trương Giám đồng thanh nói, vội vàng đi ra ngoài, Tuần Khánh thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Ngay từ đầu Tuần Khánh cũng không hề hoan nghênh Đoan vương, nhưng sau khi được người khác chỉ điểm, hắn ngược lại có chút mong đợi chuyện Đoan vương chấp chưởng quân Tây Bắc.

Trước đây lương thảo của bọn họ luôn bị triều đình cắt xén, sau này có Đoan vương ở đây, có lẽ triều đình sẽ không làm như thế nữa?

Mà lúc này, Tần Dục đã tới cửa doanh Tổng binh.

Nghe nói quân Tây Bắc là đội quân giỏi nhất Đại Tần, các quân đội ở nơi khác đều là đám ô hợp, nhưng kỳ thật quân Tây Bắc cũng rất loạn. Lúc Tần Dục tới vừa vặn chứng kiến một đám người đang đánh nhau, bọn hắn dây dưa một chỗ lôi kéo nhau, loạn thành một đoàn. Thấy Tần Dục tới, có vài người trong đó muốn dừng lại, nhưng những kẻ khác lại không cho bọn hắn có cơ hội dừng lại, thậm chí thừa dịp bọn hắn không đánh liền đánh tới.

"Triệu Nam, động thủ." Tần Dục không chút do dự ra lệnh.

Triệu Nam đáp một tiếng, lập tức dẫn người xông ra hướng về những quân lính Tây Bắc đang đánh nhau.

Hơn một năm nay, Tần Dục huấn luyện Triệu Nam cùng thủ hạ dưới tay Triệu Nam nhiều nhất. Trong những người này có rất nhiều người từng được hắn sắp xếp đi theo thương đội đến Tây Bắc.

Thị vệ phủ Đoan vương đều có thân thủ tốt, trang bị trên người cũng rất tốt.

"Tổng binh, không xong rồi, có người làm loạn ở cổng quân doanh, vừa lúc bị Đoan vương nhìn thấy!" Đám người Lý Sùng An còn chưa đến đã có người chạy tới báo, trong lòng ai nấy đều nhảy dựng, vội vàng đi nhanh hơn, sau đó nghe thấy người đến báo kia tiếp tục nói: "Đoan vương còn cho thị vệ của mình đến bắt người, Tổng binh..."

Lý Sùng An cùng Trương Giám bước càng nhanh.

Hộ vệ vương phủ hơn phân nửa chỉ là hình thức, nếu bị những tên giảo hoạt ai nói cũng không nghe trong quân doanh của bọn họ đả thương thì phải giải quyết thế nào? Đây không phải là đánh vào mặt Đoan vương sao?

Bọn hắn cực kỳ lo lắng, nhưng vừa đến cổng quân doanh lại tròn mắt sững sờ.

Thủ hạ của bọn hắn thế nhưng bị người của Đoan vương đánh ngã. Không chỉ như thế, cách đánh của thủ hạ Đoan vương giống như là người từng có kinh nghiệm sa trường? Còn có chút quen quen?

Lý Sùng An cùng Trương Giám còn đang nghi hoặc, người đi sau Lý Sùng An đột nhiên chỉ vào một thủ vệ vương phủ nói: "Ngươi không phải là Vương Tiêu Đầu sao? Sao ngươi lại trở thành thị vệ vương phủ rồi?"

Chu Khánh này rất thích kết giao bằng hữu, quen biết rất nhiều người, mà người hắn chỉ kia chính là một trong những người hắn quen biết.

Người này lúc trước nói mình làm tiêu sư, còn bái một lão binh trong quân Tây Bắc bọn hắn làm thầy, sau đó mang luôn lão binh kia đi, về sau còn cùng lão binh kia đem đi càng nhiều lão binh ở đây...

Người này làm thế nào mà đã trở thành thị vệ vương phủ rồi? Còn những lão binh kia đâu? Đi hết đâu rồi?

Trong lòng Tuần Khánh quýnh lên, lập tức truy vấn: "Người ngươi mang đi đâu rồi? Đều đi đâu hết cả rồi?"

"Tuần giáo úy, chúng ta ở chỗ này." Mấy âm thanh vang lên, sau đó có mấy lão binh tàn tật từ đội ngũ sau lưng Tần Dục bước ra.

Tần Dục vẫn luôn mang theo những người này, chẳng qua đội ngũ quá lớn quá dài... Lúc đầu hắn chỉ mang theo mấy ngàn người, sau đó lại dẫn theo bách tính huyện Vạn Sơn, nhiều người như vậy tập hợp một chỗ, Tuần Khánh đương nhiên khó mà nhìn ra được những lão binh kia.

"Các ngươi..." Tuần Khánh tò mò nhìn sang.

"Chúng ta bây giờ là người của Đoan vương." Những lão binh kia nói, có một người trong đó đi ra đánh cho tên binh sĩ vừa bị hộ vệ phủ Đoan vương đánh ngã, hiện tại còn muốn đứng dậy đánh lén một quyền.

Tuần Khánh: "..."

Trách không được thủ pháp của những người này có chút quen thuộc, hóa ra là học từ quân Tây Bắc bọn hắn.

Những người đánh nhau tại cửa ra vào, có người bất mãn với Lý Sùng An, bọn hắn dẫn đầu khiêu khích, sau đó cùng những người sùng bái Lý Sùng An đánh nhau, vậy mà bây giờ, bất kể là phương nào, tất cả đều bị thủ hạ của Tần Dục đánh ngã.

Tần Dục để bọn Triệu Nam ném bọn hắn ra bên cạnh, sau đó tiếp tục tiến vào.

Sau khi đi vào, Tần Dục nhịn không được nhíu mày.

Thói quen sinh hoạt của đám quân Tây Bắc này thật quá kém, trong quân doanh toàn mùi khó ngửi. Hơn nữa, những đồ đạc linh tinh không cần thiết trong quân doanh này cũng chất đống rất nhiều, rất nhiều nơi xe lăn của hắn hoàn toàn đẩy không qua.

Đống đồ lộn xộn ở chỗ này nhiều như vậy, nếu là ban đêm có người đột kích, bọn hắn có thể lập tức tập hợp sao?

Cứ cho bọn hắn có thể lập tức tập hợp, gặp phải quân Nhung phóng cho mồi lửa...

"Những thứ kia rốt cuộc là để làm cái gì? Vì cái gì mà không dọn đi?" Tần Dục chỉ vào một chỗ chất từng đống gỗ.

"Vương gia, chỗ đó có người ở." Lý Sùng An vừa nói xong, Tần Dục quả thực thấy có người đi ra từ ngôi ấp bé dựng thành hình tam giác, người kia mặt mũi nhăn nheo, xem ra tuổi đã không còn ít, e là căn bản không có nhiều sức chiến đấu.

"Người kia cũng là binh lính của các ngươi?" Tưởng Chấn hỏi.

"Đúng vậy, hắn là phụ binh." Lý Sùng An nói.

Bởi vì đánh trận cần có người vận chuyển lương thảo, vận chuyển khí giới công thành, cho nên tất cả quân đội đều cần phụ binh, có một số phụ binh trong quân đội còn có thể đánh trận gấp hai lần binh sĩ thông thường.

Tần Dục từng nghe nói có chuyện như vậy, nhưng trước đây thật sự không biết tất cả những người này đều ở cùng một chỗ.

Tần Dục không hiểu rõ nhiều tình hình quân doanh, hắn vừa quan sát xung quanh vừa hỏi, cuối cùng cũng nắm rõ tình hình hiện tại của quân doanh.

"Tất cả những phụ binh không có sức chiến đấu đều đi theo ta, còn chỗ này nhất định phải mau chóng dọn dẹp sạch sẽ cho ta." Cuối cùng Tần Dục nói.

Trong tưởng tượng của hắn, quân doanh tuyệt đối không phải là cái dạng này.

Đã có phụ binh, hơn nữa còn rất nhiều, chi bằng để họ đi làm chút chuyện. Hắn cũng không tin những người này ngay cả đóng chỗ ở cho chính mình cũng không đóng nổi.

"Dọn dẹp? Quân doanh lớn như thế, dọn dẹp thế nào? Còn có, ngươi mang phụ binh đi, sau này ai nấu cơm giặt giũ cho chúng ta?" Có người đứng dậy, bất mãn nhìn Tần Dục, rõ ràng cố ý gây chuyện.

"Triệu Nam." Tần Dục lại kêu một tiếng.

Triệu Nam từ sau lưng Tần Dục bước ra, trực tiếp cho tên kia một bạt tai.

"Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta." Hắn không phục hô lớn.

"Dựa vào tội ngươi bất kính với Đoan vương!" Triệu Nam lập tức ra lệnh cho thủ hạ: "Đánh bốn mươi gậy, một cái cũng không được thiếu!"

Triệu Nam vừa dứt lời, đã có người mang gậy đến, bịt miệng tên kia lại, mạnh mẽ áp chế đánh cho hắn bốn mươi gậy.

Tên kia lúc đầu còn không phục, về sau bắt đầu kêu "Ô ô" cầu xin tha thứ, dù cả người hắn đều là một bộ dạng đáng thương, hộ vệ phủ Đoan vương cũng không hề thủ hạ lưu tình.

Nhìn thấy hắn gặp phải bộ dạng này, Tuần Khánh vô thức rụt rụt cái mông của mình, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, về sau nhất định không được giống như trước không coi Đoan vương ra gì.

Người ta dù sao cũng là vương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.