Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 2: Hoán Kiếp Đại Pháp




Lúc đi ra cục Dân chính, quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Khuyết đi theo ra ngoài: “Là anh để cho bọn họ làm như thế, là anh không muốn kết hôn với em, có đúng hay không?"

Cô đúng là vẫn còn tin, là Diệp Khuyết hối hận, là anh lén lút gạt mình, gửi tin nhắn để cho người ta cố ý làm như thế.

Không thì, anh việc phải tự mình đi bộ qua đây chứ.

Trong lòng cô rất sốt ruột, vừa sốt ruột, nên cái gì cũng không quên được, không muốn tìm anh hỏi lý do vì sao.

Diệp Khuyết đi tới, nhìn cô, nhíu mày, than thở nói: “Làm sao có thể trách anh chứ?"

"Không trách anh thì trách ai chứ? Nếu anh không để chúng ta đi bộ, chúng ta đã đến sớm, đến sớm cũng sẽ không đến lượt của chúng ta, hệ thống lại đột nhiên hỏng?"

Trong lòng cô rất không ổn định, vừa dứt lời, xoay người rời đi.

Diệp Khuyết trầm mặt, nhìn bóng lưng cô nghênh ngang mà đi, trong lòng thật sự hụt hẫng.

Nhẹ giọng thở dài, anh đi lên trước, cô nhóc này đứng ở ven đường bắt xe, tức giận, giống như mười dặm xung quanh đều cảm nhận được cả người cô tỏa ra tức giận.

Diệp Khuyết lại lên tiếng nói với cô: “Không phải là ngày mai có thể đăng ký sao? Chậm một ngày cũng không có chuyện gì?"

Trì Tảo Tảo rất tức giận, quay đầu từng anh: “Ngày mai, ngày mai làm sao anh biết cũng sẽ không xuất hiện chuyện gì chứ?"

Cô đau lòng nhanh khóc.

Nói rõ đăng ký kết hôn, kết quả còn xuất hiện chuyện rắc rối, về phần ngày mai, cô cũng không còn bất kỳ hi vọng gì, dù sao cũng chỉ cần không phải Diệp Khuyết cam tâm tình nguyện cưới cô, chuyện này mai, sẽ luôn có trục trặc khác.

Xe taxi tới rồi, cô mở cửa xe, đặt mông ngồi lên.

Diệp Khuyết cũng ngồi lên.

Thấy cô còn rất tức giận, anh cũng xuh mặt xuống, lên tiếng phê phán cô: “Tảo Tảo, chỉ là chậm một ngày mà thôi, ừ?"

Cô ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào.

Diệp Khuyết còn nói: “Liền em như bây giờ, tính tình rất xấu, em cảm thấy anh sẽ cưới một cô gái xấu tính làm vợ sao?"

Nghe nói như thế, rốt cuộc sắc mặt Trì Tảo Tảo không khó coi như vậy, cô không được tự nhiên ngồi ở một bên, quay đầu nhìn anh: “Lúc đó không phải là em nóng ruột sao, người ta muốn gả cho anh, đã muốn vài chục năm, rõ ràng ngày hôm nay có thể làm vợ anh, nhưng mà đột nhiên hệ thống xuất hiện trục trặc, em thật sự đoán chính là tên nhà anh cố ý làm vậy."

Cô gái nhỏ này, lòng nghi ngờ quá nặng đi?

Anh có cần phải làm như vậy sao?

Duỗi cánh tay dài đến ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Ngày mai, ngày mai nhất định đăng ký."

Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Thật có thể đăng ký thành công sao?"

Anh cau mày lại: “Em không tin anh?"

Cô gật đầu: “Em chính là không tin anh."

"....” Vậy anh không còn lời nào để nói, cảm xúc lạnh lùng đẩy cô ra khỏi ngực mình.

Trì Tảo Tảo làm nũng, lại nhào tới ôm lấy anh: “Nếu như ngày mai lại đăng ký không được, em liền... em liền trực tiếp cưỡng bức anh."

"..."

Cưỡng bức anh?

Diệp Khuyết mặt không biểu tình, tài xế lái xe phía trước, phì một tiếng bật cười, nói rằng: “Cô gái, chỉ bằng thân thể nhỏ bé của cô, cưỡng bức một người đàn ông khỏe mạnh như vậy? Cô xác định cô sẽ không bị phản ngược lại sao?"

Nghe vậy, Trì Tảo Tảo nhìn về phía tài xế kia: “Tôi nói chuyện mắc mớ gì tới anh chứ? Lắm miệng."

Bởi vì một câu nói khinh thường này của cô, chọc giận tài xế lái xe, đột nhiên tài xế kia trầm mặt, trong con mắt hiện lên một chút sát khí tức giận.

Trì Tảo Tảo hoàn toàn không đề phòng, tiếp tục kéo Diệp Khuyết nói: “Anh đảm bảo, đảm bảo ngày mai nhất định có thể đăng kí chứ."

Diệp Khuyết gật đầu: “Ừ, anh đảm bảo."

Lúc này Trì Tảo Tảo mới thở dài một hơi, nhào vào trong ngực anh: “Ông xã, vì sao em vẫn còn rất lo lắng chứ? Trong lòng luôn có cảm giác lo lắng không yên, sẽ không còn xảy ra chuyện gì chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.