Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 398: Nữ phụ không may ở mạt thế (37)




Buối tối Long Nhược Sơ thật sự không tới. Thủy An Lạc dùng áo lông của mình đắp cho cả hai người, như vậy mới có thể thấy ấm áp hơn một chút.

“Này, chúng ta thế này có tính là cặp vợ chồng cùng chung hoạn nạn không?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Ừ, sắp mỗi người tự bay một nơi rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Anh Sở, anh chắc chắn là người không biết nói chuyện phiếm.” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhưng vẫn ôm chặt Sở Ninh Dực không hề buông lỏng.

Sở Ninh Dực khẽ cười, hơi thở ấm áp phả lên cổ của cô.

Nếu là lúc trước chỉ sợ Thủy An Lạc đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng mà hôm nay nó lại khiến cô cảm thấy lo lắng.

Anh Sở bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt rồi sao?

Thủy An Lạc giơ tay lên định áp vào trán của Sở Ninh Dực nhưng lại bị anh cản lại: “Anh không sao đâu, ngủ đi, có khi chúng ta còn phải ở đây mấy ngày nữa mới có thể đi được đấy.”

“Anh bị sốt rồi à?” Thủy An Lạc hỏi.

Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày. Kỳ thực từ lúc xế chiều người anh đã bắt đầu hơi nóng lên, có điều anh vẫn cố chịu đựng. Còn lúc này thì đầu anh đã bắt đầu choáng váng rồi.

Sở Ninh Dực cúi đầu rồi khẽ thì thầm vào tai Thủy An Lạc: “Phát sốt? Là cái kia nóng lên sao?”

Lời này cực kỳ ám muội và nóng bỏng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên dứt khoát cắn lên môi Sở Ninh Dực một cái, vừa coi như câu trả lời cũng coi như là đáp trả sự đùa giỡn của anh.

Sở Ninh Dực hơi ngẩn ra. Anh định tránh đi nhưng Thủy An Lạc lại vươn tay ra ôm lấy đầu của anh đế tiếp tục sự nghiệp cưỡng hôn của mình.

Cánh cửa của căn phòng rách nát bất thình lình bị mở ra, suýt nữa thì Thủy An Lạc giật mình mà cắn hỏng luôn cả môi của Sở tổng.

Má, tại sao lần này cũng bị bắt quả tang chứ?

Long Nhược Sơ đứng ở cửa nheo mắt nhìn người bên trong.

“Tình cảm tốt thật đấy, sao lại không thấy đứa bé nào được sinh ra chứ?” Long Nhược Sơ không nhịn được mà nghĩ thầm trong lòng.

Không thể nghi ngờ, Sở Ninh Dực chính là người mà bà ta xem trọng nhất để trở thành ba của đứa trẻ kế nghiệp.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người đứng ngoài rồi tức giận nói: “Không biết cái gì là lịch sự sao?”

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên con sư tử nhỏ đang xù lông của nhà mình. Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia thì thấy sắc mặt của bà ta cũng không tốt, có thể thấy được chuyến đi lần này đáng giá.

“Nhóc con, lửa giận không tốt cho gan đâu!” Long Nhược Sơ nhàn nhạt trả lời.

“Bà còn chẳng phải là...”

“Khụ...”

Thủy An Lạc còn chưa nói hết câu, Sở Ninh Dực đã ho khan một tiếng.

Thủy An Lạc vội vàng quay lại vuốt lưng cho anh. Khi cô liếc thấy ánh mắt của Sở Ninh Dực thì lập tức nhận ra rằng suýt nữa cái mồm lanh lợi của mình lại làm hỏng chuyện.

Thủy An Lạc lại quay ra nhìn Long Nhược Sơ đang đứng trước của. Cô cười gằn một tiếng rồi nói: “Bà chẳng phải cũng là kiểu tính khí không tốt đó sao, người tính khí tốt mà lại đi làm những việc thế này à?”

Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn hai người họ: “Theo bà quay về Long gia, bà sẽ cho người giúp cậu ta lấy viên đạn đó ra, thế nào?”

“Chỉ lấy viên đạn ra thôi? Bà thả người rồi tôi đi với bà thì sao?”

“Thủy An Lạc!”

Lời này không phải do Long Nhược Sơ nói mà là do Sở Ninh Dực đang nhíu mày dùng cái giọng trầm khàn gằn ra tiếng.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt tủi thân: “Anh mắng cái gì mà mắng. Anh tưởng bà ta sẽ thả anh đi thật chắc?""

Sở Ninh Dực: “...”

Anh có mắng câu nào đâu?

Chỉ là nói to hơn một chút xíu thôi mà, vợ nhà mình đúng là càng ngày càng thích làm bộ làm tịch.

“Xem ra bản thân cháu cũng biết thân biết phận đấy! Điều bà có thể làm chỉ là giúp cậu ta lấy viên đạn ra thôi, chắc hẳn cháu cũng đâu muốn chân của cậu ta cứ thế mà bị phế luôn, đúng chứ?!” Long Nhược Sơ nhàn nhạt nói: “Nếu cháu đồng ý thì ngay bây giờ bà có thể sắp xếp người.”

“Người mà bà sắp xếp thì làm sao tôi biết được là bà có muốn lừa tôi hay không. Lúc làm phẫu thuật tôi cũng phải có mặt.” Thủy An Lạc cứng rắn đưa ra yêu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.