Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 395: Nữ phụ không may ở mạt thế (34)




Sở Ninh Dực chịu đau những vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã của mình, nhưng những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán cùng hai bàn tay đang siết chặt đã bán đứng tâm trạng của anh.

“Đời này có cô ấy đã là đủ rồi, còn hai chân này nếu bà thích lấy thì cứ lấy đi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.

“Được, nói hay lắm, hy vọng tình cảm của con bé dành cho cậu cũng có thể sâu đậm như vậy.” Long Nhược Sơ nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Căn nhà nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại.

Sở Ninh Dực hít sâu cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn trên đùi.

Lần đầu tiên trong đời anh hy vọng Thủy An Lạc không yêu mình, như vậy cô sẽ không quay về.

“Thình thịch...”

Cánh cửa phòng đột nhiên bị người đạp bay, gương mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng có chút cảm xúc khác thường.

“Ai cho em tới đây?” Sở Ninh Dực tức giận nói.

Lúc này anh thật sự nổi giận, so với lúc trước khi Thủy An Lạc vừa mới quay về bên anh còn tức giận hơn thế nữa.

Thủy An Lạc không thèm để ý đến lửa giận của ai kia mà dứt khoát lao tới quỳ xuống mặt đất ôm chặt lấy cổ Sở Ninh Dực: “Anh đã nói là anh sẽ đi tìm em mà, rõ ràng anh đã nói thế, anh là đồ nói dối!” Thủy An Lạc lớn tiếng khóc lên, một tay ra sức đánh vào lồng ngực của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực lập tức đẩy người ra: “Thủy An Lạc, cút!!!”

Thủy An Lạc bị quăng ra cũng không để tâm, hai bàn tay chống trên sàn xi măng đã đau rát. Cô cúi đầu nhìn, trên mặt đất đã thấm máu: “Sở Ninh Dực, em đau...”

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực rồi chìa tay ra cho anh xem, lòng bàn tay đã bị máu thấm ướt, hai bàn tay run lên nhè nhè, rõ ràng là rất đau.

Sở Ninh Dực nắm chặt hai bàn tay của mình lại, cố gắng không để bản thân mình nhìn đến.

“Cút!!!” Nhanh lên, trước khi Long Nhược Sơ đến.

Thủy An Lạc quỳ gối bò về phía trước rồi lại duỗi tay ra ngay trước mặt Sở Ninh Dực mà làm bộ đáng thương nói: “Em đau thật mà!”

Giọng nói có chút run rẩy của Thủy An Lạc đánh từng chữ vào màng nhĩ của anh. Sở Ninh Dực vẫn siết chặt hai bàn tay của mình. Trước khi anh kịp giơ tay ra thì Thủy An Lạc đột nhiên ôm chầm lấy cánh tay của anh: “Đừng đẩy em ra mà, Sở Ninh Dực, anh đừng đẩy em ra nữa mà! Vì đi đoạn đường này mà em ngã nhiều lắm rồi, trên người em bây giờ đau lắm, anh đừng đẩy em ra nữa!” Thủy An Lạc vừa khóc vừa nói. Cô ôm lấy cánh tay của anh thật chặt rồi khóc nức nở đến mức không thở được chỉ vì để Sở Ninh Dực không đẩy mình ra nữa.

Sở Ninh Dực nhắm hai mắt, một tay còn lại của anh mạnh mẽ đem ai kia dán chặt vào lòng mình: “Đồ ngốc này, việc gì phải thế chứ?”

“Là em làm liên lụy đến anh!” Thủy An Lạc nép vào trong lòng anh, càng khóc nức nở hơn.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên cơ thể đang run rẩy kịch liệt của Thủy An Lạc, để mặc cô khóc thoải mái.

May người mà cô làm liên lụy là anh, chứ không phải người khác.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều.

Lạc Lạc, cảm ơn kiếp này em đã liên lụy đến anh.

Kiếp sau cũng chỉ mong em tiếp tục làm anh liên lụy thế này, được không?

Chưa bao giờ Sở Ninh Dực cảm nhận được rằng bị người khác liên lụy cũng là một loại hạnh phúc thế này.

Thủy An Lạc khóc đến nghẹt cả mũi. Căng thẳng cả đêm cuối cùng Thủy An Lạc cũng không chống cự nổi mà tựa đầu vào lòng anh ngủ thiếp đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Lạc Lạc, em có biết rằng chuyện khiến anh hạnh phúc nhất trên đời này không phải là được em yêu, mà là bị em liên lụy không!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm chặt lấy người trong lòng mình hơn nữa.

Lạc Hiên đứng ngoài cửa nhìn vào, cảnh tượng này khiến trái tim của anh ta đau đến nỗi như vừa bị ai đó hung hăng quất một roi, anh đã làm cái gì đây?

“Tiểu thiếu gia, Tông chủ yêu cầu cậu quá đó!” Vệ sĩ đứng bên cạnh Lạc Hiên nói.

Lạc Hiên gật đầu.

“Lạc Hiên...” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng gọi Lạc Hiên lại, đôi mắt âm trầm của anh nhìn thẳng vào anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.