Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 39: Gặp trưởng bối




Kích tình qua đi, hai người tỉnh lại đã là chạng vạng, Lục Diêu mở mắt ra, chỉ thấy Thường Dục nằm nghiêng bên cạnh hắn, đầy mặt u oán, “Thật quá đáng, kỷ niệm lần đầu tiên đáng giá như vậy, lại không kịp cảm nhận được gì.”

Lục Diêu hung hăng gõ đầu Thường Dục, “Ta còn nghĩ ngươi còn cần thời gian hòa hoãn suy nghĩ, năng lực thích ứng của biến thái quả nhiên rất mạnh.”

“Đó là bởi vì ngài thực ôn nhu a, vì có thể tiếp tục hưởng thụ sự ôn nhu của ngài, muốn ta làm cái gì cũng được.”

“……” Vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Thường Dục, ít nhất trong hai mươi sáu năm Lục Diêu sống trên đời, trừ Thường Dục, tuyệt đối không có kẻ nào dùng từ ‘ôn nhu’ để hình dung hắn, bao gồm chính hắn.

“Đừng có cao hứng quá sớm, ngươi gần đây hảo hảo ngẫm lại, còn có cái gì giấu diếm không báo thì nhanh khai ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”

“Không có, về sau cũng sẽ không có, ta vĩnh viễn sẽ không lừa gạt ngài nữa.”

“Tốt nhất là như vậy, ta ngủ tiếp trong chốc lát……” Lục Diêu xoay người, tính tiếp tục ngủ.

“Không được, trước đứng lên ăn cơm, dạ dày của ngài cũng không thể tùy hứng như ngài a.”

“Một bữa không ăn nó cũng không chết.”

“Không được a……”

Thật phiền…… Loại sinh hoạt này từ nay về sau không phải sẽ luôn tiếp diễn như vậy chứ? Bị Thường Dục nửa kéo nửa nâng từ trên giường dậy, Lục Diêu nhịn không được nghĩ như thế.

“Từ một tuần trước ngươi bắt đầu hưng phấn vì cái quái gì vậy? Hiện tại là mùa thu đi, còn chưa tới kỳ động dục của ngươi đi.” Đang xem tin tức online đến một nửa, Lục Diêu rốt cuộc nhịn không được quay đầu, gân xanh nổi lên nói với Thường Dục bên cạnh.

“Nha, có rõ rệt như vậy sao?” Vô tội nháy mắt mấy cái, Thường Dục tựa hồ không hề phát giác trạng huống của mình cả tuầ vừa rồi.

“Rõ rệt đến mức ta muốn làm bộ nhìn không thấy cũng không được.”

“Thật quá đáng, ngài đã quên ngày mai là ngày gì sao?”

Ngày mai? Lục Diêu tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể xác định không phải bất cứ ngày hội gì, cũng không phải sinh nhật hai người bọn họ, “Ngày mai có gì đặc biệt sao?”

Cười tủm tỉm trộm hôn chụt lên mặt Lục Diêu, Thường Dục lúc này mới hồi đáp, “Kỷ niệm một năm kết giao a.”

“…… Ngươi là tiểu cô nương ngây thơ sao?” Cái ngày này thì có gì đáng kỷ niệm?

Có điều…… Nhắc tới một năm…… Lục Diêu đột nhiên nhớ tới cái nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu kia. Chiếu theo đó thì ngày mai chính là lúc nhiệm vụ hoàn thành, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện kỳ quái gì đi……

Thiết, loại chuyện này có suy đoán thế nào cũng vô nghĩa, hơn nữa nếu xem như ngày kỷ niệm…… Cho y chút tốt đẹp đi.

Tự cân nhắc, Lục Diêu đồng thời đẩy cái mặt Thường Dục đang dán sát lại, “Dựa vào gần quá.”

“Có sao đâu chứ.”

Đẩy Thường Dục ra, Lục Diêu liền kéo ngăn kéo bàn ra tìm kiếm thứ gì đó bên trong, cuối cùng tìm được một cái hộp nhỏ, cũng không thèm nhìn liền ném cho Thường Dục.

Động tác nhanh nhẹn tiếp được, Thường Dục nhìn nhìn chiếc hộp khéo léo kia, nhất thời lại không dám mở ra, ngón tay cũng run nhè nhẹ, “Thứ này sẽ không phải thứ ta nghĩ tới chứ?”

“Ta sao biết được ngươi nghĩ tới cái gì, mấy tháng trước nhìn thấy bộ dáng coi như không tệ liền mua một đôi, không muốn thì vứt đi.”

Mấy tháng trước, một đôi…… mấy tháng qua, trên người Lục Diêu thứ duy nhất thừa ra chính là chiếc nhẫn trên ngón giữa bên tay trái kia……

Mở hộp ra, chỉ thấy một chiếc nhẫn rõ ràng là cùng một đôi với chiếc trên tay Lục Diêu kia, rất giống phong cách của Lục Diêu, đơn giản lại tinh xảo.

“Này không phải hẳn nên là ngày mai mới đưa sao?” Nói thì nói như vậy, Thường Dục lại nhanh chóng đeo nhẫn lên tay, như là sợ Lục Diêu đổi ý thu hồi.

Lục Diêu cũng lười đi khinh bỉ hành động không tiền đồ này, “Kém một buổi tối mà thôi, cũng chẳng khác gì.”

Người này trước mặt mình vĩnh viễn là bộ dạng ngốc tử như vậy, căn bản nhìn không ra đã là người đứng đầu một doanh nghiệp lớn. Có điều, nhìn như vậy cũng coi như thuận mắt.

“Ta có thể cầu ngài thêm một chuyện không?”

Kinh ngạc liếc mắt nhìn Thường Dục tựa hồ thập phần do dự, Lục Diêu hỏi, “Chuyện gì?”

Thường Dục bĩu môi, đầy mặt oán niệm nói, “Ngài đến bây giờ cũng chưa từng nói một câu thích ta.”

Lục Diêu còn tưởng là đại sự gì, không nghĩ tới có chút chuyện như vậy, cũng lười phê bình Thường Dục, “Sao ta nhất định phải nói mấy lời đó? Hơn nữa ngươi xác định nếu ta nói, ngươi sẽ không cao hứng đến ngất xỉu chứ? Ta cũng không muốn kéo một tên té xỉu vào bệnh viện chỉ vì lý do mất mặt này.”

“Sao có thể khoa trương như vậy……”

“Đừng bày ra cái biểu tình ấy, cũng không phải cái gì ghê gớm. Nếu ngày mai là ngày kỷ niệm, vậy ngày mai nói sau.”

Mắt Thường Dục sáng lên, hưng phấn lập tức bổ nhào lên người Lục Diêu, đánh đổ cả cái ly, khiến Lục Diêu tức giận thiếu chút nữa muốn kéo người ra ngoài chém.

Vào ban đêm, Thường Dục khóa ngồi trên người Lục Diêu, phía dưới hai người gắt gao kết hợp, theo động tác Thường Dục không ngừng phát ra thanh âm làm người ta đỏ mặt. Thường Dục si mê nhìn Lục Diêu bị tình dục nhiễm hồng khuôn mặt, vừa nghĩ đến biểu tình như vậy là vì mình mà lộ ra, vậy cho dù lập tức chết đi cũng không sao hết.

Chú ý tới ánh mắt lửa nóng của Thường Dục, Lục Diêu nhịn không được nhíu mi, “Có gì đẹp mà xem.”

Cúi xuống hôn môi Lục Diêu, Thường Dục cười cười, “Không nhìn ngài, ta sẽ luôn kinh hoảng, sợ đây chỉ là một giấc mộng. Ngô…… Đột nhiên sâu như vậy……”

Phần eo vừa dùng lực, xoay người đặt Thường Dục ở dưới thân, Lục Diêu lộ ra biểu tình không vui, “Tự tiện nói người khác thành mộng, nếu là mộng ta đã sớm đá ngươi khỏi giấc mộng này.”

Thường Dục sửng sốt, lập tức vươn tay kéo đầu Lục Diêu, khiến Lục Diêu nhìn không thấy biểu tình của mình, dán bên tai đối phương nói nhỏ, “Không phải mộng, thật tốt quá. Ngày mai có thể được nghe ngài nói lời ấy, vĩnh viễn đừng đi có được không? Ta sẽ vẫn thực yêu thực yêu ngài.”

“Đây là nhà ta, ngươi muốn ta đi đâu?”

“Ân, đã ước hẹn rồi đó.” Thường Dục khoái trá liếm liếm vành tai Lục Diêu, cảm giác ngứa ngáy làm Lục Diêu run lên.

“Ai ước hẹn với ngươi?!”

“Đừng để ý nhiều như vậy nha, chúng ta còn chưa làm xong đâu, tiếp tục đi.”

Đại khái là vì món quà ngoài ý muốn này, Thường Dục hôm nay phá lệ hưng phấn, nếu không phải Lục Diêu mạnh mẽ ngăn lại, đại khái còn muốn làm đến hừng đông……

Người này muốn hắn tinh tẫn nhân vong sao?! Trước lúc ngủ, Lục Diêu có chút buồn bực sờ sờ vị trí quả thận, quyết định từ ngày mai bắt đầu thi hành chế độ cấm dục.

Đợi hai người tỉnh ngủ, cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Nói đúng ra là, Thường Dục đang làm cơm, Lục Diêu mới bừng tỉnh. Không sai, là bừng tỉnh.

[Thời gian hoàn tất, nhiệm vụ đã hoàn thành, thời gian truyền tống bắt đầu đếm ngược – 3,2,1]

Bị một câu đột ngột như vậy làm bừng tỉnh, không đợi Lục Diêu phản ứng, cả người đã nháy mắt biến mất ở trên giường, chỉ lưu lại dấu vết cùng độ ấm nhợt nhạt chứng minh từng có người ngủ ở đó không lâu.

“Lục Diêu, ăn cơm nga.”

Cười tủm tỉm mở cửa đi vào phòng, thấy trên giường có lưu lại dấu vết đã sớm mất đi độ ấm, nụ cười nhu hòa của Thường Dục nhanh chóng lạnh xuống. Xoay người trở lại bàn ăn, ánh mắt Thường Dục chớp cũng không chớp liền đổ sạch đống đồ ăn vừa làm vào thùng rác, thần sắc lạnh lùng rời khỏi căn phòng.

Khép lại cửa phòng, gương mặt Thường Dục lộ ra một nụ cười quỷ dị, có chút không nỡ mà vuốt ve cánh cửa kia, sau đó liền bỏ đi không chút lưu luyến.

“Tuyệt đối sẽ không buông ngài ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.