Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 38: Lãnh giấy chứng nhận kết hôn




Bắt đầu từ ngày đó, Thường Dục liền lại ở trong nhà Lục Diêu, theo lời y nói chính là, người yêu đương nhiên phải ở chung a. Hơn nữa từ lần đó về sau Lục Diêu cũng không gặp lại Thường Lâm, có lẽ là bị Thường Dục dùng thủ đoạn mạnh mẽ gì đó trấn áp đi.

Từ ngày Thường Dục chuyển vào Lục Diêu liền đoán được, đại khái không tới một tuần, Thường Duệ Tùng sẽ tìm mình tiến hành tâm sự thân thiết, cho dù kết quả cuộc nói chuyện lần trước là tan rã trong không vui, nhưng Thường Duệ Tùng lần này đại khái sẽ sử dụng thủ đoạn càng thêm cường ngạnh.

Không ngoài dự kiến của Lục Diêu, chiều ngày thứ tư, Thường Dục đi ra ngoài không có nhà, Thường Duệ Tùng gọi điện thoại tới cho hắn, mời hắn tới một nhà hàng xa hoa nói chuyện về Thường Dục.

Đã sớm có chuẩn bị với việc này, Lục Diêu đúng giờ tới nhà hàng, đối mặt với Thường Duệ Tùng âm trầm đến mức như thể ép ra nước, sắc mặt hắn cũng không chút dao động, bình thản ung dung ngồi xuống.

“Ta cũng nói thẳng, hi vọng ngươi có thể tách khỏi Thường Dục. Nếu ngươi là vì tiền tài, nói con số đi. Thậm chí Tiểu Lâm cũng thực thích ngươi, để ngươi bước vào Thường gia chúng ta cũng không phải không thể, cho nên đừng tiếp tục kết giao với Thường Dục.”

Bưng tách hồng trà trước mặt lên khẽ nhấm một ngụm, Lục Diêu trong lòng biết có lễ phép thế nào cũng không có tác dụng, liền dứt khoát không để ý lộ ra mỉm cười, “Loại chuyện này nói với ta, còn không bằng nói với chính Thường Dục lại càng hữu hiệu đi? Nhưng ngài hiện tại lại không làm như vậy, hẳn là không muốn a, ta có thể cho rằng, ngài đã nói với Thường Dục rất nhiều lần, nhưng hiệu quả rất nhỏ, có phải không?”

“Đó không phải chuyện ngươi nên quản!”

“Đích xác không phải, ta nói cái đó cũng chỉ là làm nóng không khí mà thôi. Về phần yêu cầu ngài đưa ra, ta cho rằng ta không có nghĩa vụ nghe theo, cũng hoàn toàn không hứng thú với lời ngài nói.”

Rất ít có kẻ ít tuổi như Lục Diêu có thể lãnh tĩnh giằng co với lão như vậy, Thường Duệ Tùng phẫn nộ đồng thời cũng có chút thưởng thức người thanh niên này, chỉ tiếc người này lại dây dưa với nhi tử mình, không thì còn có thể đề bạt, “Từ phương diện thân phận khác biệt giữa chúng ta đến nói, ngươi là người thông minh, không nên cự tuyệt yêu cầu của ta, cũng có thể hiểu rằng ngươi không có tư cách cự tuyệt, ta có vô số biện pháp có thể khiến ngươi vì lời từ chối hôm nay mà trả giá đại giới, mà hiện tại đồng ý còn chưa muộn.”

“A,” Lục Diêu như là nghe được chuyện cười, thái độ kiêu ngạo kia thật khiến người ta giận sôi, “Nếu thật như ngài nói, ta hiện tại đã không thể ngồi ở chỗ này. Ta đoán vụ bắt cóc lần trước hẳn cũng không tránh khỏi có ngài trợ lực, đã có năng lực làm ra chuyện này, ngài vì sao phải cố tình chờ cơ hội tốt, đi khuyến khích một nữ nhân thay ngài làm như vậy? Thuận tiện nói một câu, ta đoán lần đó ta có thể thuận lợi tới trại an dưỡng gặp Thường Dục cũng là ý của ngài, ngài đại khái là hi vọng Thường Dục lúc ấy thần chí không rõ sẽ dọa ta chạy đi?”

“……” Sắc mặt Thường Duệ Tùng càng khó coi, không nghĩ tới người này lại không đơn giản như vậy.

“Ta không nói với Thường Dục, vô luận là lần trước ngày nói chuyện với ta hay suy đoán của ta về vụ bắt cóc. Một là ta cảm giác cáo trạng như vậy giống nữ nhân, hai là đổi vị trí mà suy xét, ta có thể hiểu được lý do ngài làm như vậy.” Thưởng thức chén trà trong tay, Lục Diêu cười khẽ, “Ngài nghe ta nói như vậy, rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra, vậy thuyết minh ngài không muốn việc này bị Thường Dục biết, không, chuẩn xác mà nói hẳn là không dám.”

“Ngươi ngược lại miệng lưỡi thực bén nhọn, thế nhưng ngươi đại khái là hồ đồ rồi, ngươi sẽ sợ nhi tử của mình sao?”

“Người bình thường sẽ không, nhưng hiển nhiên nhi tử của ngài không phải người bình thường, từ việc hắn dùng súng nhắm vào ngài liền có thể nhìn ra được, hắn đối với vị phụ thân ngài thật sự mang sát ý. Cho nên ngài đang kinh hoảng, không dám để Thường Dục biết ngài từng có ý đồ giết ta, bởi vì Thường Dục yêu ta, phi thường yêu, để hắn biết nói không chừng sẽ thật sự giết ngài.”

“Nếu là người ngoài đại khái cũng không cảm thấy thế nào, nhưng cũng vì Thường Dục là nhi tử của ngài, ngài rất hiểu hắn, biết hắn sẽ làm được loại chuyện này, cho nên sẽ càng sợ hãi.”

“Vậy thì thế nào, chỉ cần không bị hắn biết –”

Thường Duệ Tùng rõ ràng đang hoảng, mà Lục Diêu là một luật sư, đối với tâm lý học cũng có nghiên cứu, đương nhiên biết lúc nào nên thừa thắng xông lên, “Ta xảy ra chuyện, Thường Dục sẽ điên cuồng điều tra, thiên hạ không có tường nào gió không thể lùa, vạn nhất bị hắn phát hiện một chút dấu vết, cho dù chỉ là hoài nghi, cũng đủ trở thành lý do hắn xuống tay với ngài.”

“Ngươi, ngươi……”

Thấy đối phương rốt cuộc không thể phản bác, Lục Diêu vừa lòng nở nụ cười, “Như vậy hiện tại đến phiên ta, ta muốn thỉnh giáo ngài mấy vấn đề, nếu ngài chịu nói cho ta biết, ta cũng có thể suy xét đề nghị của ngài.”

Suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, Thường Duệ Tùng lập tức như đã già đi chục tuổi, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng khôn khéo cường hãn ban đầu, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Vì sao Thường Dục hận ngài đến mức này?”

Thấy Lục Diêu hỏi ra vấn đề này, Thường Duệ Tùng có vẻ càng thêm mỏi mệt, “Chỉ là một màn hài kịch, nói cho biết ngươi cũng không sao……”

“Lúc hắn mười một tuổi, một lần xã giao ta uống có chút nhiều, khi đó còn trẻ hơn hiện tại bao nhiêu, cũng không biết nghĩ thế nào, nhất thời kích động, cư nhiên muốn thượng chính nhi tử của mình.”

“!”

“Đừng nhìn ta như vậy, ta không thực sự mất trí như vậy, chỉ xé quần áo hắn vài cái liền tỉnh táo lại, thế nhưng cũng đã chậm.” Thường Duệ Tùng dường như hối hận không kịp, thở dài một hơi, “Bác sĩ nói lần đó đối với hắn sinh ra kích thích nghiêm trọng, dẫn đến trong ảo tưởng của hắn bản thân đã bị ta cường bạo, mặc kệ ta giải thích bao nhiêu lần cũng không tin tưởng.”

Nghe Thường Duệ Tùng nói xong, Lục Diêu cũng hiểu được chuyện này thật sự là màn hài kịch, quả nhiên là cha con ruột, nhi tử ngu ngốc, phụ thân thời trẻ tuổi cũng ngu ngốc. Có thể biến sinh hoạt tốt đẹp thành vô nghĩa còn hơn phim ảnh, Lục Diêu thừa nhận bản thân không chơi được như bọn họ.

Trách không được lần trước Thường Dục nói không muốn làm, hóa ra là bởi vì việc này. Như vậy…… Y nói đợi một đoạn thời gian là ý gì? Sẽ không phải…… như mình nghĩ đi?

“Xin lỗi, không thể tiếp chuyện, ta đi về trước.”

Vừa ra khỏi nhà hàng, Lục Diêu liền gọi điện thoại cho Thường Dục, “Về nhà, ngay lập tức, cho ngươi ba mươi phút.” Chỉ nói một câu liền ngắt điện thoại, vội vàng trở về chung cư.

Lục Diêu về đến nhà, vừa mới tắm rửa sơ qua, Thường Dục liền mở cửa tiến vào, xem bộ dạng thở dồn dập kia, xem ra thật sự phi như bay về a.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“…… Không có.” Vốn không có đại sự gì, bị người này làm như là tai nạn chết người vậy.

Day day huyệt thái dương, Lục Diêu chỉ phòng tắm, “Trước đi tắm rửa cái đã.”

Nhìn Thường Dục nghi hoặc đi vào phòng tắm, Lục Diêu thở dài, tuy rằng vừa rồi uy hiếp Thường Duệ Tùng như vậy, thế nhưng hắn thực sự không muốn phát sinh án mạng, mặc kệ suy xét từ nào góc độ đều không muốn.

Tuy rằng Lục Diêu luôn thích dùng đầu não giải quyết vấn đề, thế nhưng lần này không thể không đơn giản mà thô bạo một hồi. Lục Diêu vừa nghĩ như vậy, vừa mở cái túi nilon đen lớn đặt ở bên giường, bên trong là đủ thứ mà người ta nhìn xem một chút đều cảm thấy ngượng ngùng…… Khiến hắn không muốn lấy ra.

Một túi này là trên đường hắn trở về đi qua cửa hàng đồ tình thú liền vào mua, bởi vì không chú ý tới loại này, cho nên cơ bản là nhìn thấy cái gì thì lấy cái đấy, về phần dùng thế nào có thể chậm rãi nghiên cứu.

Tùy tiện lấy ra một thứ – mát xa bổng ước chừng bằng cánh tay phủ kín gai mềm, còn có một chốt mở, đại khái còn có chức năng chấn động? Vứt bỏ. Lại bới – cũng là hình dạng dương v*t, có điều làm bằng sáp, phần đuôi còn lộ ra đoạn dây, chiều dài đại khái khoảng mấy chục cm đi. Vứt bỏ. Lại tiếp tục tìm……

Mua nhiều thứ như vậy, kết quả cuối cùng Lục Diêu lấy ra chỉ có một lọ bôi trơn cực kỳ đơn giản, một bộ còng tay, đặt ở đầu giường. Về phần mấy thứ còn lại…… Lục Diêu nghĩ nghĩ, cầm lấy túi to, dốc hết toàn bộ thứ bên trong ra, ‘lạch cạch’ rơi xuống đầy đất, nhất thời khiến căn phòng ngăn nắp tràn ngập vẻ dâm mĩ.

Hắn không phải bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, hơn nữa nếu bác sĩ tâm lý hữu dụng Thường Dục đã sớm bình thường, cho nên chỉ có thể dựa theo tác phong của mình – một tay roi một tay kẹo.

Đợi Thường Dục từ phòng tắm đi ra, hạ thân chỉ quấn một cái khăn tắm, Lục Diêu đang thưởng thức ngọn nến có tạo hình kỳ lạ trong tay, phối hợp với đống đồ tình thú rải đầy đất…… Thường Dục sửng sốt.

“Ngài…… Đây là……” Bị cái gì kích thích sao?

Liếc mắt nhìn Thường Dục, Lục Diêu buông ngọn nến trong tay, từ mặt đất nhặt lên một cây roi tinh tế thưởng thức, gợi lên một mạt tươi cười cao ngạo, “A, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, có điều ta quên ngươi hiện tại cấm dục không rõ nguyên nhân, như vậy ngươi đi trước đi, ta gọi người khác đến.” Nói liền cầm di động làm bộ tìm số.

“Ba”

Bình tĩnh nhìn thoáng qua di động bị Thường Dục đánh rớt trên đất, Lục Diêu bình tĩnh hỏi: “Có dị nghị gì sao?”

“Không cần tìm người khác.”

Vẻ mặt khinh thường nhìn Thường Dục, Lục Diêu cười nhạo, “A, khi nào mà chuyện của ta đến phiên ngươi làm chủ? Bỏ khăn tắm ra, quỳ xuống!”

Không chút do dự chiếu theo yêu cầu của Lục Diêu làm, Thường Dục cả người trần trụi quỳ trên mặt đất, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lục Diêu, như là lo lắng mình chớp mắt một cái, Lục Diêu sẽ bỏ đi tìm người khác.

Lục Diêu dùng chân nâng đầu Thường Dục lên, thần sắc ngạo mạn như đế vương, tựa hồ bản thân đối đãi với đối phương như vậy là cho đối phương bao nhiêu vinh hạnh. Với lấy lọ bôi trơn ở đầu giường kia ném cho Thường Dục, Lục Diêu vốn định lấy tiếp cây mát xa bổng, nhưng nhớ đến Thường Dục tựa hồ cực độ bài xích với mấy thứ này, vì thế liền không lấy nữa.

“Tự mình làm, không muốn liền cút đi.”

Nhìn Thường Dục tự mình bôi trơn khuếch trương, Lục Diêu âm thầm tính toán, cảm giác thời điểm hẳn là không sai biệt lắm, liền bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đá ngã Thường Dục xuống tấm thảm trên đất, bản thân đồng thời cúi người áp lên, đẩy tay Thường Dục ra, đổi thành ngón tay mình tham nhập vào nơi đã bắt đầu mềm mại.

“Vì sao bỗng nhiên bắt đầu thủ thân như ngọc? Ta đoán thử, là bị phụ thân đại nhân của ngươi làm nghiện?”

Lời vừa nói ra, Lục Diêu lập tức cảm giác được thân thể Thường Dục bắt đầu kịch liệt run rẩy, biểu tình vốn nhu hòa xen lẫn ngây ngốc thoáng chốc bị tuyệt vọng bao trùm, quả thực như là ngay sau đó chính là tận thế vậy.

“Hừ, vốn nghĩ ngươi chỉ là biến thái, không nghĩ tới là biến thái đến mức cùng phụ thân làm chuyện đó? Sẽ không phải là vì chung tình, cho nên không để ta chạm tới đi?”

“Không phải, không có…… Không có……”

Tư duy của Thường Dục đã hoàn toàn lâm vào bối rối, Lục Diêu âm thầm gật đầu, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, “Hóa ra là loại người này, sớm biết vậy đã không đi lại với ngươi gần như vậy, thật ghê tởm, về sau đừng có xuất hiện ở trước mặt ta nữa.”

Cái này giống như giật mất cọng rơm cuối cùng của lạc đà, một câu dễ dàng khiến Thường Dục đổ vỡ – vết nhơ lớn nhất của mình bị Lục Diêu biết, còn bị chán ghét.

Lục Diêu biểu tình chán ghét rõ ràng càng khiến Thường Dục bị đả kích lớn, toàn thân băng lãnh cứng ngắc, ngay cả trái tim tựa hồ cũng không còn sức mà nhảy lên, mình bị Lục Diêu triệt để chán ghét …… Vậy bản thân sống còn ý nghĩa gì? Đây là nằm mơ đi? Nhất định là nằm mơ đi, sau khi tỉnh ngủ Lục Diêu vẫn sẽ ở bên cạnh, sẽ không chán ghét mình đi?

“Thế nào, ngươi bày ra biểu tình gì vậy, thật khó xem.”

Thường Dục hiển nhiên đã bắt đầu phong bế bản thân, cự tuyệt tự hỏi, cự tuyệt tiếp nhận tin tức bên ngoài, cự tuyệt tin tưởng sự thật gần ngay trước mắt.

Dần dần, biểu tình tuyệt vọng cũng bắt đầu chậm rãi dãn ra, Thường Dục mờ mịt mở mắt, lại không có tiêu cự, thân thể cũng ngừng run rẩy, tay chân vô lực rơi trên mặt đất, nếu không phải nhiệt độ cơ thể còn ấm áp, tim vẫn tiếp tục đập, Lục Diêu còn cho rằng người này đã chết.

Có điều, đây không phải là mục đích của mình sao.

Một bên đưa tay an ủi bộ vị uể oải không phấn chấn của Thường Dục, Lục Diêu một bên đè thấp thanh âm, dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói, “Nói, hết thảy của ngươi là ai đang nắm giữ?”

“Là…… ngài……” Thì thào lẩm bẩm như hồi đáp.

“Bất cứ lời nào ta nói, đối với ngươi đều là đúng đắn, đúng không?”

“Vâng……”

“Như vậy, ta hiện tại nói cho ngươi biết, sự kiện vừa đề cập kia, toàn bộ đều là do cái não thông minh không bằng trư của ngươi ảo tưởng ra, nói cách khác, nằm mơ.”

“Nha……?”

Lục Diêu không thích hợp làm cố vấn tâm lý, chỉ là thủ đoạn hung tàn của hắn, không phải ai cũng có thể chống lại, nếu đổi lại một người tinh thần yếu ớt mà dùng cách này tinh thần sẽ thật sự bị phá vỡ.

Thật sự nhìn biều tình của Thường Dục hiện tại so bình thường càng thêm ngu ngốc không vừa mắt, Lục Diêu đưa tay thò đến dưới thân mình, tùy tiện lộng cứng rắn, liền dùng lực cắm vào.

“A……”

“Hoặc là tin tưởng ta nói, hoặc là từ nay về sau biến mất khỏi tầm mắt ta, tùy ngươi chọn.”

Có cái gì đó từ trong mắt chảy ra, Thường Dục vươn tay ôm lấy Lục Diêu, khàn khàn nói, “Ngài rất giảo hoạt ……”

Kết quả…… Còn cần nói tỉ mỉ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.