Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 30: Lên đồn cảnh sát




Mãi cho đến lúc xe dừng lại, Lục Diêu mới đột nhiên phát hiện mình quên nói muốn trở về, cho nên giờ phút này hắn lại một lần đứng trong nhà Thường Dục, trong lòng ảo não không thôi bản thân thế nào ở cạnh người này lâu liền biến thành ngu xuẩn.

Lục Diêu ở trong thư phòng của Thường Dục dùng máy tính xem tin tức, Thường Dục an vị một bên, ngẫu nhiên nói được mấy câu.

“Lục Diêu, gia đình ngài có những ai?”

Ngón tay đánh bàn phím của Lục Diêu tạm dừng một chút, lập tức hỏi ngược lại, “Ta nghĩ ngươi hẳn đã sớm điều tra cặn kẽ về ta rồi chứ.”

Thường Dục lắc đầu, “Không có, nếu làm như vậy, chẳng phải là để thủ hạ cũng biết chuyện của ngài sao? Ngài là của một mình ta, mới không để bọn họ chia sẻ.”

Cái này mà gọi là chia sẻ? Lục Diêu cảm giác tư duy của mình cùng Thường Dục không cùng một kênh tần, “Muốn ta nhắc nhở ngươi album ảnh trong ngăn kéo kia đã xâm phạm quyền riêng tư sao?”

“Cái đó là ngoại lệ nha, bởi vì nếu không được thấy ngài thời gian dài như vậy, ta thực sẽ sống không nổi a.”

Tiếp tục đối chất với người này chỉ có thể khiến bản thân không nói được gì.

Sau khi suy ra kết luận, Lục Diêu liền không rối rắm chuyện này nữa, “Cha mẹ đã sớm chết, hình như là lúc ta mười ba hay mười bốn tuổi, tai nạn máy bay, không có anh chị em.”

Tính cách lãnh đạm trời sinh, Lục Diêu khi đề cập tới chuyện này cũng không thấy khổ sở gì, còn có một phần nguyên nhân, là vì trong trí nhớ hữu hạn của hắn, cha và mẹ mỗi ngày đều vội vàng công tác, cũng chưa từng ân cần hỏi han quan tâm đến hắn, sinh ra trong một gia đình như vậy thân tình đạm bạc cũng là bình thường.

Mà Thường Dục cũng nhìn ra Lục Diêu không thèm để ý, cho nên cũng không có lời an ủi nào mà nói, “Như vậy a, ngài hoàn toàn không giống ta nha, chẳng những có một đôi cha mẹ cứng nhắc lại đáng ghét, còn có em gái không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết chơi nhạc.”

“Xét từ phương diện gen, ta cơ bản có thể tưởng tượng được bọn họ là cái dạng gì.” Ánh mắt Lục Diêu một khắc cũng không rời màn hình, thản nhiên nói.

“Thực đáng tiếc, thế lực trong tay ta hiện tại còn chưa đủ, có lẽ không giấu được cha, cho nên nếu lão già ấy ngày nào đó tìm đến ngài, mong ngài nhất định không cần vì thế mà sinh khí, nếu lão dám đả thương ngài, ta tất nhiên sẽ tự tay giết lão.”

Trong thanh âm của Thường Dục chứa đựng sát khí, rõ rệt đến mức Lục Diêu nhịn không được liếc qua, cái loại chán ghét này hiển nhiên không phải đơn giản vì phản nghịch, Thường Dục thật sự lòng mang sát khí với cha mình, hơn nữa không phải là vì hắn, ít nhất cho tới bây giờ thì không phải.

Mặc dù có điểm tò mò vì sao quan hệ phụ tử hai người lại cương ngạnh đến nước này, nhưng Lục Diêu không phải sẽ vì tò mò mà nói lời lung tung ngu ngốc, cho nên xem như bản thân chưa nghe được cái gì, cứ theo lẽ thường châm chọc nói, “Ta cũng không phải nữ nhân nhu nhược cần bảo hộ.”

“Ngài đương nhiên không phải nữ nhân, mà là người tối trân ái của ta.”

Mấy lời buồn nôn như vậy của Thường Dục cũng không phải lần đầu Lục Diêu nghe được, cho nên mặc dù rất nhiều nữ nhân nghe được một câu như vậy khả năng sẽ cảm động rớt nước mắt, thì hắn cũng không có bất cứ phản ứng gì, ngược lại thở dài, “Ngươi đến cùng phải thế nào mới buông tay?”

“Rất đơn giản a, giết ta.”

Lục Diêu rốt cuộc nhịn không được chộp lấy cuốn sách trên bàn ném Thường Dục.

“…… Tóm lại, ta cho rằng bị cáo không có hành vi xuất quỹ, quan hệ với Chu nữ sĩ thuộc về nhân tế kết giao bình thường, hết thảy chỉ là do nguyên cáo nữ sĩ suy diễn.”

Búa trong tay thẩm phán gõ xuống, như Lục Diêu sở liệu, tuyên cáo bị cáo vô tội.

Mà nữ nhân đứng trên bàn nguyên cáo lập tức khóc lên tuyệt vọng, khuôn mặt trang dung khéo léo đều bị nước mắt làm nhòe, thanh âm bén nhọn hô lớn: “Lục Diêu! Ngươi ăn nói bừa bãi! Ngươi rõ ràng biết nam nhân này căn bản không phải vô tội, ngươi một chút nhân tính đều không có sao!”

Lục Diêu coi như chưa nghe được gì, xếp lại tài liệu liền rời khỏi toà án, vừa đi ra khỏi phòng xét xử, nữ nhân ban nãy liền ngăn trước mặt hắn, Lục Diêu mặt không chút thay đổi nói, “Hà nữ sĩ, còn có việc gì sao?”

Hà Hữu Chỉ phẫn hận trừng nam nhân trước mặt này, hận không thể lột da rút gân hắn, “Vì cái gì! Nam nhân kia cùng nữ nhân khác câu tam đáp tứ, ta chẳng qua là muốn ly hôn với hắn mà thôi, ngươi vì cái gì lại làm như vậy?!”

Loại người này Lục Diêu đã gặp nhiều lắm, chung quy nghề luật sư này, không phải lần nào người ủy thác cũng đều thực sự vô tội, hắn đã sớm thích ứng, “Ta chỉ đang hoàn thành công việc của ta mà thôi, thỉnh tự trọng.”

Dứt lời, Lục Diêu liền vòng qua Hà Hữu Chỉ đi thẳng.

“Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi chết không được tử tế!!”

Đây là lần thứ mấy bị nói như vậy? Không nhớ rõ, không đến trăm lần thì cũng mấy chục lần đi, đại khái vậy?

Sau khi rời đi, di động của Lục Diêu liền vang lên, nhìn thoáng màn hình, là Từ Phó Trạch.

“Uy.”

“Lục Diêu, ta là A Trạch, ngươi hiện tại có rảnh không? Muốn tới quán cà phê uống một chén không?”

Lục Diêu suy tư một chút, xác định hôm nay mình không có việc gì khác mới trả lời: “Được.”

“Ân, vậy liền tới nhà ở phố XX, lát gặp sau.”

Hai người ngồi trong một quán cà phê được trang trí phong cách giản dị, phát một bài nhạc thư thái, hai nam nhân tướng mạo không tầm thường như vậy ngồi cùng nhau, vô luận là trong quán cà phê hay ngoài cửa sổ thủy tinh, đều không thiếu ánh nhìn chăm chú của nữ nhân.

Hiển nhiên hai người đã quen với ánh mắt như vậy, Từ Phó Trạch uống ngụm cà phê, oán giận nói:

“Quả là đã lâu chưa cùng nhau ra ngoài, thật là, ngươi đổi số di động mà lại không nói trước một tiếng.”

Lục Diêu nhún vai, tỏ vẻ bản thân thật sự đã quên, Từ Phó Trạch đang muốn nói thêm gì, di động Lục Diêu lại vang lên, mở ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thường Dục: [Ngài đang làm gì vậy? Vẫn đang bận sao?]

Hiện tại Lục Diêu cơ bản đã quen việc thường xuyên bị Thường Dục gây rối, hồi âm: [Uống cà phê.]

“Tin nhắn sao? Sẽ không phải Thường Dục lần trước chứ?”

Thấy Lục Diêu gật đầu, Từ Phó Trạch không khỏi nhăn mày,“Thật sự là hắn? Ta lần trước vốn định nói với ngươi, chẳng qua hắn đang ở đó khó mà nói, ngươi vẫn nên cách hắn xa một chút thì tốt hơn.”

“Vì cái gì?”

Từ Phó Trạch vừa dùng muỗng nhỏ quấy cà phê, vừa sắp xếp một chút ngôn ngữ, “Ta nghe nói Thường gia rất loạn, hơn nữa tính cách tên Thường Dục kia cũng thật sự không bình thường, chuyện đó trong giới chúng ta cũng không phải bí mật gì.” Y cũng biết Lục Diêu không để ý khác biệt gia thế giữa bọn họ nên mới nói trắng ra như vậy.

“Còn có chính là một lần gần mười năm trước, Thường Dục và Thường Duệ Tùng, chính là cha hắn, náo loạn chuyện gì đó, thế nhưng sự tình cụ thể bị Thường gia áp chế xuống, không ai biết đến cùng đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết từ đó về sau quan hệ giữa Thường Dục và cha hắn hạ xuống đến âm cực luôn, trước kia tuy rằng Thường Dục tính cách vẫn âm u, song sau này lại bị chẩn đoán có bệnh về mặt tinh thần, khá nóng nảy, nghe nói còn có khuynh hướng bạo lực, giằng co gần hai năm mới bắt đầu có chuyển biến tốt.”

Một hơi nói cả tràng, Từ Phó Trạch hít một hơi, nhấp một ngụm cà phê mới tiếp tục nói, “Mấy năm trước Thường Dục còn công nhiên ở giữa đám phú nhị đại nói, hắn thích một người, nói ai dám động người nọ thì nhất định phải chết, lại không nói người nọ là ai, làm một trận khiến nhân tâm hoảng sợ. Cho nên ta mới đề nghị ngươi đừng thân cận với người nọ quá, chung quy loại bệnh tâm thần này, ai biết chịu chút kích thích có thể tái phát hay không, vạn nhất đả thương đến ngươi sẽ không tốt.”

Y không nói, Lục Diêu thật không biết sau lưng Thường Dục lại có cố sự phức tạp như vậy, tuy rằng không sợ Thường Dục bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, nhưng vẫn có chút để ý, hắn tuyệt không cho rằng đây là đang quan tâm tới tên tử biến thái kia.

“Lục Diêu? Thế nào lại không nói lời nào? Bị dọa?”

Buông cái chén, Lục Diêu ngẩng đầu nhìn Từ Phó Trạch, “Nếu ta nói, người Thường Dục thích kia chính là ta thì sao?”

“Phanh!”

“Ngươi nói cái gì?!”

Lập tức, tất cả mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía Từ Phó Trạch kích động đập bàn bật dậy.

“A Trạch, bình tĩnh một chút.”

Biết bản thân thất thố, Từ Phó Trạch vội vàng ngồi xuống, lại vẫn không thể bình tĩnh nổi, “Ngươi đang nói đùa đi, thời điểm đó các ngươi tuyệt đối còn chưa quen biết a!”

“Ta đích xác là gần đây mới biết đến hắn, nhưng chính hắn nói là tám năm trước đã bắt đầu thích ta.” Đối với điều này, ngay cả chính hắn cũng hiểu thật sự quá mức vớ vẩn, “Nói không chừng quả thật là bệnh thần kinh hắn phát tác đi, không chừng qua hai ngày sẽ quên mất ta đi.”

“…… Các ngươi duy trì liên lạc bao lâu rồi?”

“Gần…… Hai tháng đi……”

“Hai tháng……” Từ Phó Trạch thì thào tự nói, phút chốc biến sắc, “Hai tháng trước, vậy không phải lúc Thường Dục vừa về nước sao? Hắn cư nhiên vừa về nước đã đi tìm ngươi?”

“……” Đối với câu này, Lục Diêu yên lặng tỏ vẻ hắn nghe không hiểu.

Thấy Lục Diêu đầy mặt mờ mịt, Từ Phó Trạch chủ động giải thích, “Bệnh tâm thần của Thường Dục vừa tốt lên đại khái nửa năm, liền bị đưa tới Canada, mãi cho đến hai tháng trước mới về nước.”

Như vậy có phải có thể nghĩ rằng: Thường Dục vì Lục Diêu mới trở về.

“Lục Diêu, chuyện này dường như có chút hệ trọng……”

Lục Diêu thừa nhận bản thân lý giải đối với Thường Dục thiếu càng thêm thiếu, thậm chí có thể nói căn bản là không có, tuy rằng bình thường ở chung nhìn qua như rất quen thuộc, nhưng thực tế đối với Thường Dục, ngay cả Từ Phó Trạch đều biết nhiều hơn hắn, hơn nữa trong lòng Lục Diêu cũng không phân Thường Dục vào phạm vi người quen.

“Tàm tạm, tuy rằng tên kia rất biến thái, nhưng ít ra còn chưa làm cái gì thương tổn đến ta. Hơn nữa nếu thật sự như vậy, hiện tại hẳn kẻ cần kinh hoảng phải là ngươi.”

Ý tại ngôn ngoại, chính là Từ Phó Trạch cách hắn gần như vậy, nếu vận khí không tốt khả năng sẽ bị Thường Dục ngầm loại bỏ.

Từ Phó Trạch còn rất phối hợp lộ ra biểu tình điềm đạm đáng yêu, “Vậy làm sao được, ngươi bảo hộ người ta đi?”

“Ta nghĩ, ta nên ủng hộ hắn làm như vậy.”

Phía sau có gia tộc làm chỗ dựa, Từ Phó Trạch tự nhiên không cần hắn bận tâm đến, Lục Diêu mắt nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, vì thế liền dứt khoát đứng lên, “Ta về đây.”

“Ân, ta ngồi thêm chốc lát, tiêu hóa kinh hách ngươi cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.