Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 3: Quân nhân mặt than




“Có thể nói cô bé ấy là người kéo tôi ra khỏi chứng tự bế. Tôi cho tới cùng cũng không nhớ rõ em ấy có khi nào từng tức giận qua hay chưa. Mỗi ngày em ấy sẽ tới tìm tôi để giới thiệu một lần, thẳng cho tới lúc tôi nhớ kỹ tên cùng diện mạo của em ấy mới thôi.” Lăng Mộ Ngôn khóe môi nở nụ cười càng thêm sâu, “Em ấy thực sự là một cô bé rất đáng yêu, ở bên người tôi líu ríu tựa như một chú chim hoàng oanh nhỏ. Em ấy rất thích làm thủ công, mỗi lần em ấy làm tôi sẽ ngồi ở bên cạnh ngẩn người, mà khi tôi ngủ em ấy cũng vô cùng tri kỉ đứng tại bên người tôi không nói lời nào, thẳng tới khi tôi tỉnh ngủ thì em ấy lại kéo tôi ra ngoài chơi.”

“A… thật không?” Kim Thiên Thiên khô cằn hỏi, tựa như tự ngược bắt buộc chính mình tiếp tục nghe tiếp.

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi vuốt cằm, cười chua xót, “Ừm, khi đó tôi vẫn khờ dại cho rằng hai người chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời.”

“… Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Lăng Mộ Ngôn có chút kinh ngạc nhìn cây anh đào, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, thanh âm nhẹ tới mức tựa như dung nhập vào trong gió, “Không có sau đó.”

“Cái gì?” Kim Thiên Thiên sửng sốt một chút, “Cô bé đó…”

“Đúng vậy, rõ ràng chúng tôi đã hẹn ước là sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau…” Lăng Mộ Ngôn hạ mi mắt lẩm bẩm nói, “Em ấy lại nuốt lời a.”

Cô bé kia vì sao lại nuốt lời, việc này tựa hồ không cần nhắc lại nữa.

Kim Thiên Thiên nhìn sườn mặt tinh xảo của thanh niên tóc đen đứng dưới những tia dương quang nhỏ vụn có vẻ phá lệ u buồn, không biết khi nào thì hốc mắt đỏ lên.

“Mộ Ngôn học trưởng… nhất định là sẽ rất thương tâm đi?”

“Ha ha, rõ ràng hẳn là tôi nên khổ sở, như thế nào ngược lại lại là cô khóc?” Lăng Mộ Ngôn nhìn thoáng của Kim Thiên Thiên xong, không khỏi bật cười. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn đưa cho cô, “Này, lau mặt đi, kỳ thực tôi cũng không quá khó chịu.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Kim Thiên Thiên có chút ngượng ngùng tiếp nhận khăn tay, “Em cũng không biết như thế nào liền…”

“Không có gì, nói tới cùng cũng là do tôi không tốt.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên cười, “Cùng cô nói nhiều như vậy, thực sự là ngượng ngùng.”

“Không phải như thế!” Kim Thiên Thiên vội lắc đầu, “Này, kỳ thực có thể được nghe Mộ Ngôn học trưởng nói chuyện, em rất vui vẻ, ý tứ của em không phải…”

“Tôi biết ý tứ của cô, không cần giải thích.” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi lắc đầu tỏ vẻ không ngại, ánh mắt nhu hòa mang theo ý cười nhàn nhạt, “Hiện tại tâm tình của tôi đã tốt hơn nhiều, cảm ơn vô, ừm… Thiên Thiên.”

Thiên… Thiên?

Kim Thiên Thiên vừa nghe xong xưng hô cuối cùng của hắn đối với mình, trái tim cơ hồ muốn ngừng đập. Trong lúc nhất thời vừa khẩn trương lại vừa thẹn thùng, cuối cùng cái gì cũng không nói được.

Mộ Ngôn học trưởng… vừa rồi cư nhiên gọi tên của cô?

Cô cầm khăn tay lại ngây ngô mỉm cười, một mình chìm đắm bên trong thế giới nội tâm.

“… Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn vươn tay ở trước mặt của cô quơ quơ, “Cô có nghe tôi nói chuyện không?”

“A a? Em em em vừa rồi cái gì cũng không có nghĩ tới!” Kim Thiên Thiên thốt lên, sau đó trên mặt bừng một tiếng đỏ rực, “Khụ khụ, Mộ Ngôn học trưởng, trước đó anh nói cái gì?”

A a, Kim Thiên Thiên, mày thực sự là mất mặt QAQ!

… Hơn nữa cư nhiên còn ở trước mặt của Mộ Ngôn học trưởng!!

“Tôi nói, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt.” Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc kiên nhẫn lặp lại một lần nữa lời vừa nói.

“A đúng vậy! Em đã biết! Mộ Ngôn học trưởng, tạm biệt!” Kim Thiên Thiên trung khí mười phần hô.

“Phụt khụ khụ, tôi đi trước đây.” Lăng Mộ Ngôn nhìn bộ dạng của đối phương, suýt nữa bật cười, may mắn nắm chặt nắm tay mím môi nhịn xuống.

“… Từ từ đã Mộ Ngôn học trưởng!”

Lăng Mộ Ngôn vừa mới xoay người, liền nghe thấy Kim Thiên Thiên gọi. Hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

Chỉ thấy Kim Thiên Thiên vẻ mặt chần chờ hỏi, “Cái đó… em về sau còn có thể tới nơi này sao?”

Ngay từ đầu cảm giác nơi này thật thanh lãnh, một người cũng không có. Khi đó cô thực sự cũng không hề nghĩ nhiều, hiện tại mới nhớ ra, rừng anh đào này kỳ thực là lãnh địa riêng biệt thuộc về Lăng Mộ Ngôn, những người khác không được phép đi vào.

“Tùy cô.” Lăng Mộ Ngôn hướng cô gật gật đầu, “Tôi đi trước, về sau cẩn thận một chút.”

A? Kim Thiên Thiên ngốc lăng gật đầu, thẳng tới khi không nhìn thấy được thân ảnh của Lăng Mộ Ngôn nữa thì mới phản ứng lại. Anh ấy hẳn là nhắc nhở mình cẩn thận không cần rơi vào trong hồ nữa đi? Nói tới hồ… Kim Thiên Thiên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn áo khoác trên người cùng khăn tay cầm trên tay, im lặng một hồi lâu rốt cuộc cũng trợn tròn mắt.

… QAQ cô nên như thế nào trở về a?

Cũng không hề biết nữ chủ phiền não, Lăng Mộ Ngôn lúc này xoa huyệt thái dương cố gắng nhẫn nại, “001, ngươi có thể đừng khóc nữa hay không?”

[Ô ô, Ngôn Ngôn, cậu như thế nào lại thảm như vậy, hu hu thực ngược…] 001 ở một bên lau nước mắt một bên nghẹn ngào nói, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân, căn bản không nghe được lời nói của Lăng Mộ Ngôn.

Lăng Mộ Ngôn: “…” Hắn tuyệt đối không thảm, thỉnh không cần tùy ý nhập tâm quá mức có được hay không?

[Ô ô, Ngôn Ngôn cậu đừng khổ sở, 001, híc, 001 ô ô…]

Lăng Mộ Ngôn: “…” Hắn một chút cũng không khổ sở.

[Hu hu…]

“Hệ, thống, quên! Ngươi khóc thử một tiếng nữa cho ta xem?!”

[… Ách, Ngôn Ngôn?]

“Khóc tới cái đầu cũng trương lên rồi, ngươi có thể hay không đừng phạm xuẩn nữa?”

[… Người ta, ách, người ta không phải cố ý… QAQ]

“Này, 001?” Lăng Mộ Ngôn hít sâu một hơi, thanh âm nháy mắt liền mềm hơn, “Hệ thống các ngươi có thứ gì dùng để bồi bổ cho não không?”

[Không, không có đi… Ngôn Ngôn, sao cậu tự nhiên lại hỏi việc này?] 001 rốt cuộc cũng dừng tiếng khóc, tò mò hỏi.

“À, không có gì.” Lăng Mộ Ngôn tựa như không có việc gì nói, “Chính là cảm thấy chỉ số thông minh của ngươi đã sắp rớt xuống, cần bồi bổ cho não một chút mà thôi.”

001: […]

“Này Mộ Ngôn, hương vị bánh ngọt ở nơi này cũng không tệ đi?” Tại sau lưng hai người Dạ Cảnh Thần cùng Lãnh Thịnh Duệ, Bắc Minh Hiên trộm đem Lăng Mộ Ngôn kéo tới trong cửa hàng bánh ngọt mà mình mất công tìm kiếm, nâng cằm cười hỏi.

“Ừm, bơ của nơi này ăn ngon lắm.” Lăng Mộ Ngôn chấm một miếng bơ bỏ vào trong miệng, sau đó thỏa mãn nheo lại đôi con ngươi.

Bắc Minh Hiên nhìn thấy như vậy liền yên lặng nở nụ cười, như thế nào liền cảm giác Mộ Ngôn giống như một con mèo vậy?

“Minh Hiên, không phải cậu không thích ăn ngọt sao? Như thế nào lại biết được cửa hàng này bánh ngọt ăn rất ngon?” Lăng Mộ Ngôn tò mò hỏi.

“Hửm?” Bắc Minh Hiên ánh mắt nhìn như ngả ngớn, nhưng lại chỉ có mình gã biết được suy nghĩ chân thực của bản thân, “Bởi vì Mộ Ngôn cậu thích a ~”

Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không nghe ra được ám chỉ bên trong lời của gã, chỉ khẽ gật gật đầu, mềm nhẹ nói một tiếng cảm ơn.

Bắc Minh Hiên tập mãi thành thói quen lắc lắc đầu, sau đó dặn dò, “Về sau nếu không tìm được cửa hàng này thì gọi cho tớ, có biết không?”

Lăng Mộ Ngôn cắn thìa ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, đã biết.”

“Ừm, Mộ Ngôn…” Bắc Minh Hiên cân nhắc một chút, lúc này mới cẩn thận dò hỏi, “Tớ nghe nói cậu tự mình cảnh cáo những người trong trường không được đi gây khó dễ cho Kim Thiên Thiên?”

Lăng Mộ Ngôn dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn gã, “Đúng vậy, làm sao thế?”

Còn làm sao cái gì! Bắc Minh Hiên bị thái độ lơ đễnh này của hắn làm cho tức giận tới nghiến răng, ngữ khí cũng không khỏi cao lên một chút, “Mộ Ngôn, cậu thích cô ta à?”

Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước không hiểu gì nhíu mày hỏi, “… Cô ta? Cậu nói ai?”

“Kim Thiên Thiên a.” Bắc Minh Hiên thời điểm nhắc tới cái tên này tựa hồ còn mang theo một cỗ chán ghét, “Nữ nhân này tựa như tiểu cường, sinh mệnh lúc nào cũng tràn đầy, diện mạo bình thường còn ghét người giàu có. Cái loại tính cách này thật sự là không ai ưa nổi. Mộ Ngôn, cậu thực sự sẽ không đối với cô ta có hứng thú đi?!”

* tiểu cường: con gián; ý chỉ sinh mạng dai dẳng như con gián, đập mãi không chết

“Thiên Thiên đâu có tới mức đáng ghét như cậu nói.” Lăng Mộ Ngôn ngược lại có chút không đồng ý nhìn gã, “Chỉ là có chút cậy mạnh mà thôi, thực ra tớ cũng rất thích tính cách kiên cường bất khuất của cô ấy. Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy thực đáng yêu sao? Cùng những nữ sinh khác đâu có giống nhau.”

Nghe Lăng Mộ Ngôn hình dung khiến cho Bắc Minh Hiên không khỏi cảm thấy có chút đau răng, gian nan phun ra một câu, “Mộ Ngôn, cậu nói cô ta… đáng yêu?”

Lăng Mộ Ngôn đương nhiên gật đầu.

Bắc Minh Hiên yên lặng đối diện cùng đôi con ngươi đen láy tinh khiết của hắn một hồi lâu, rốt cuộc thất bại oán hận hít một hơi, “Mộ Ngôn, thẩm mỹ của cậu tuyệt đối có vấn đề!”

“… Tớ cảm thấy thẩm mỹ của tớ thực bình thường a.” Lăng Mộ Ngôn có chút không hiểu gì, sau đó rất nghiêm túc cãi lại.

… Mới là lạ đi? Bắc Minh Hiên trong lòng trộm phun tào một câu. Liền cái loại nữ nhân muốn dáng người thì dáng người không có, muốn diện mạo thì diện mạo cũng không có, ngay cả tính cách cũng không xong như vậy, phỏng chừng chỉ có một mình cậu mới bảo cô ta đáng yêu đi?

Thấy bộ dạng này của Bắc Minh Hiên, Lăng Mộ Ngôn làm sao lại không biết gã đang ở trong lòng âm thầm phun tào mình. Hắn không khỏi như cười như không gợi lên khóe môi, “Minh Hiên, cậu có ý gì?”

Bắc Minh Hiên vội ho một tiếng, ánh mắt mơ hồ, “Như thế nào sẽ? Mộ Ngôn thẩm mỹ vẫn luôn bình thường, a ha ha…”

“Thật, sao?”

“Đương nhiên đương nhiên, tớ chưa từng bao giờ hoài nghi qua.” Bắc Minh Hiên vẻ mặt chính trực nói.

Lăng Mộ Ngôn liếc mắt đi nơi khác, vẻ mặt không đành lòng, “Minh Hiên, cậu vẫn nên bình thường một chút đi.”

Bắc Minh Hiên có chút khó hiểu, “… Hả?”

Lăng Mộ Ngôn quay đầu bày ra thần sắc thâm trầm, “Thoạt nhìn thực kỳ quái có biết không?”

“… Cái gì kỳ quái?”

“Biểu tình của cậu hiện tại a.” Lăng Mộ Ngôn đương nhiên nói, “Khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.”

Bắc Minh Hiên: “…”

“Chung quy cảm thấy biểu tình chính trực hiện lên trên mặt của cậu thực sự rất…” Lăng Mộ Ngôn suy nghĩ một chút để dùng từ, có chút không xác định nói, “… ghê tởm?”

Bắc Minh Hiên: “…”

“Minh Hiên, tớ là nói thật…”

“Tốt lắm, Mộ Ngôn cậu đừng nói nữa, mau ăn bánh ngọt của cậu đi!” Bắc Minh Hiên hung tợn cắm lấy một miếng bánh ngọt trà xanh ở trước mặt mình, mạnh mẽ nhét vào trong miệng của Lăng Mộ Ngôn, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“…” Lăng Mộ Ngôn vô tội chớp chớp mắt, cảm giác được hương vị thơm ngát độc đáo của trà xanh lan ra trong miệng mình, phượng mâu không khỏi sáng ngời, “Woa, Minh Hiên, hóa ra bánh ngọt trà xanh của cậu ăn thực ngon a, trước kia như thế nào không phát hiện ra chứ?”

Bắc Minh Hiên: “…”

Thấy người ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm bánh ngọt của mình, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia thèm nhỏ dãi. Lăng Mộ Ngôn một bộ dạng tiêu chuẩn của ăn hàng, khiến cho Bắc Minh Hiên không khỏi dùng tay che mặt, vẻ mặt thống khổ đem bánh ngọt trà xanh của mình đẩy sang cho hắn, “… Vậy cậu liền ăn đi, dù sao tớ cũng không thích.”

Lăng Mộ Ngôn trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, “Minh Hiên cậu là tốt nhất!”

Thời điểm vừa rồi cậu phun tào tớ, sao không nói tớ là tốt nhất? Bắc Minh Hiên suýt nữa thốt ra những lời này, may mắn lý trí đúng lúc ngăn gã lại, nếu không…

—– cuối cùng bị nghẹn họng, cũng chỉ có một mình gã QAQ!

~ ~ ~ ~ ~

* bánh ngọt trà xanh:

banh5

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.