Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 16: Diêm đội dỗ vợ




Nửa đêm, cửa phòng của Lăng Mộ Ngôn đột nhiên bị gõ vang. Người ngoài cửa tựa hồ rất lo lắng, cường độ gõ cửa cũng càng lúc càng lớn.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Mộ Ngôn đi ra mở cửa, hơi hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tôn Mạc.

Tôn Mạc một phen lau mồ hôi dính trên trán, “Cái, cái đó, chúng tôi nơi này có người đột nhiên sốt cao, không biết cậu có thuốc hạ sốt hay không?”

Lăng Mộ Ngôn vừa nghe không khỏi nhíu lại hàng lông mày, kéo hẳn cửa ra, nghiêm túc hỏi, “Người kia tình trạng thế nào?”

“Chúng tôi cũng không biết sao lại như vậy, đột nhiên Diêm Hoán sốt cao, gọi như thế nào cũng không tỉnh lại, bộ dạng tựa hồ đã hôn mê…”

Lăng Mộ Ngôn trong lòng hơi hơi trầm xuống, trên mặt toát ra thần sắc lo thận trọng.

“Làm, làm sao vậy?” Tôn Mạc nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy vấn đề giống như có chút nghiêm trọng, không khỏi cẩn thận hỏi han.

“Loại tình huống này…” Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, “Không, cũng có thể là… Tóm lại vẫn để tôi đi nhìn kỹ xem rồi hãng nói.”

“A? A, được, ngay ở bên này.” Hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì, Tôn Mạc mơ mơ hồ hồ dẫn Lăng Mộ Ngôn đi tới chỗ mọi người.

“Lăng Mộ Ngôn? A, cậu mau nhìn xem, Diêm Hoán anh ta làm sao vậy?” Một nữ sinh sau khi nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn vội vàng kinh hỉ nói.

“Được rồi, cô đừng vội.” Lăng Mộ Ngôn trấn an nói.

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét kiểm tra Quân Diêm Hoán vẫn còn đang bị vây trong tình trạng hôn mê, thần sắc có chút do dự. Loại tình huống này rất giống với bộ dạng chuẩn bị thức tỉnh dị năng, nhưng hắn nhớ rõ, thời điểm người biến thành tang thi tựa hồ cũng là loại tình huống này?

Hắn mím môi mỏng, thử dùng năng lực trị liệu của mộc hệ tra xét thân thể của Quân Diêm Hoán một chút, tâm mãnh liệt trầm xuống.

… Vô ích, tựa như đá chìm xuống đáy biển, một chút động tĩnh cũng không có.

Có người quan tâm hỏi, “Anh ta thế nào?”

Lăng Mộ Ngôn khó xử nói, “Tôi không xác định được anh ta rốt cuộc là đang thức tỉnh dị năng hay là bị tang thi cắn… mọi người hiểu chứ? Người này trước kia có từng bị tang thi cắn qua hay không?”

“Tang thi?” Một cô gái trong đó sắc mặt đột nhiên tái nhợt, “Buổi chiều khi chúng tôi chạy vào trong khu nhà này, anh ta từng bị một con tang thi đuổi sát, tuy rằng con tang thi kia rất nhanh sau đó đã bị anh ta giải quyết, nhưng chúng tôi lúc ấy cũng không nhìn thấy rõ anh ta có bị cắn hay không… Hay là?”

Nói tới đây sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Có người phát ra tiếng thét chói tai, “Mau ném anh ta ra ngoài a! Vạn nhất thật sự biến thành tang thi thì phải làm sao bây giờ?!”

“Cậu điên rồi? Nếu Diêm Hoán thức tỉnh dị năng thì sao! Cậu ném anh ta ra ngoài sẽ hại chết anh ta!”

“Nhưng khả năng chỉ có 50% mà thôi, không phải sao? Nếu biến thành tang thi, chúng ta sẽ bị hại chết!”

“Đừng quên thời điểm ban ngày là Diêm Hoán cứu mạng cậu!”

“Tôi biết anh ta cứu mạng tôi, tôi cũng rất cảm kích anh ta, nhưng mà chuyện này cùng với việc anh ta biến thành tang thi hoàn toàn là hai khái niệm a? Tôi, tôi còn chưa muốn chết a…”

“Cậu —–”

Sắc trời dần dần sáng lên, hai phe còn đang khắc khẩu không ngừng. Lăng Mộ Ngôn đứng ở một bên, thoáng cúp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

“Đây là nhân tính, gặp được nguy cơ trước tiên chỉ nghĩ tới bản thân.” Thanh âm trào phúng lạnh lẽo từ phía sau hắn đột nhiên vang lên.

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, không khỏi đứng lên, “A Cảnh, sao cậu lại ở đây? Có phải hay không bọn tôi đánh thức cậu…”

“Tôi tỉnh lâu rồi, chỉ là không đi ra mà thôi.” Ánh mắt trào phúng của Lam Cảnh quét qua những người vẫn đang đỏ mặt tía tai tranh luận, a một tiếng nở nụ cười, “Nhìn vẻ mặt nực cười của đám người này, cảm thấy thực sự châm chọc.”

Lăng Mộ Ngôn không đồng ý lắc lắc đầu, “Không thể nói thế A Cảnh, không phải tất cả mọi người đều như vậy.”

Lam Cảnh ôm cánh tay cười lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục phản bác.

“Không bằng để anh ta lại ở chỗ này… còn chúng ta rời đi?” Bên trong đám người đột nhiên xuất hiện thanh âm nho nhỏ mang theo một chút do dự, “Như vậy vô luận Diêm Hoán rơi vào tình huống nào, cũng sẽ không…”

Sau chớp mắt yên lặng, mọi người tựa hồ dần dần thống nhất ý kiến, “Đúng, đúng vậy! Chúng ta hiện tại rời đi đi, lưu lại anh ta như vậy cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ! Du Dương, không cần suy nghĩ thêm nữa, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi đi, vạn nhất Quân Diêm Hoán thật sự biến thành tang thi, vậy…”

“Cho nên, ý tứ của các người là…” Lam Cảnh hơi hơi kéo dài thanh âm, không kiên nhẫn nhìn bọn họ, “Đem người này ném cho chúng tôi?”

Cô gái đề nghị đem Quân Diêm Hoán lưu lại lớn mật cãi lại, “Ý của tôi đâu phải như vậy a, chỉ cần đưa anh ta tới phòng trống phía đối diện, không phải sẽ không có chuyện gì sao?”

Lăng Mộ Ngôn nhíu lại hàng lông mày thanh tú, đang muốn nói gì đó lại bị Lam Cảnh âm thầm đè lại bả vai, chỉ có thể dùng vẻ mặt không đành lòng nghiêng đầu qua một bên.

“Thật sự nhìn không ra cô ngoan tâm như vậy.” Lam Cảnh ẩn ý không rõ nói, sau đó bỗng dưng lạnh mặt, “Như vậy thừa dịp tâm tình của tôi xem như vui vẻ, cho các người ba phút, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi.”

Nhìn thấy mọi người rốt cuộc cũng biến mất trước mắt, Lam Cảnh vừa lòng. Cô biếng nhác xoay xoay thắt lưng, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên gọi cô lại: “A Cảnh, vậy, người này làm sao bây giờ?”

“À? Cậu trước tiên dùng dị năng đem anh ta trói lại.” Lam Cảnh thản nhiên nói, “Chờ sau khi tôi tỉnh dậy sẽ xem xét tình huống của anh ta.”

“Được, tôi biết rồi.” Lăng Mộ Ngôn ôn nhu cười cười, “A Cảnh, ngủ ngon.”

Lam Cảnh động tác mở cửa thoáng dừng lại một chút, thấp giọng trả lời, “Ngủ ngon.”



Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong phòng, cả căn phòng được phủ lên một tầng kim quang chói mắt.

Cảm nhận được ánh mặt trời có chút chói mắt, người trên giường không khỏi nhíu nhíu mày. Quân Diêm Hoán chậm rãi mở mắt ra, nhìn trần nhà có chút ngây người.

Gã ngây ngốc thật lâu, hồi lâu mới ngồi dậy, mà vừa cử động, Quân Diêm Hoán mới phát hiện ra bản thân tựa hồ bị trói lại, cả người không thể nhúc nhích. Gã nhất thời nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng lại một chút chuyện tình phát sinh ngày hôm qua, nhớ đến những thanh âm tối hôm qua loáng thoáng nghe thấy, gã không khỏi lộ ra tươi cười trào phúng. Mà đúng lúc này dư quang của gã lại đột nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh, Quân Diêm Hoán không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thấy thanh niên tuấn tú ngồi canh bên giường, tay chống đầu, nhắm mắt lại tựa như chìm vào giấc ngủ. Hàng lông mày thanh tú của hắn nhíu lại, da thịt oánh bạch như ngọc ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe lên sáng bóng trong suốt nhu hòa. Có lẽ vì vấn đề góc độ, thanh niên toàn thân còn phát ra vầng hào quang màu trắng, tại trong mắt của Quân Diêm Hoán, cả người hắn giống như dung hợp vào trong vầng hào quang vừa chói mắt lại vừa nhu hòa kia, đẹp tới kỳ diệu.

* oánh bạch: màu trắng bóng

Quân Diêm Hoán nhịp tim đột nhiên lạc một tiếng, nếu không phải lúc này không thể động đậy được, gã có lẽ cũng đã theo bản năng vươn tay vuốt lên hàng lông mày đang nhíu lại kia của thanh niên.

Dường như nhận ra tầm mắt đánh giá của Quân Diêm Hoán, hàng lông mi cong vút của Lăng Mộ Ngôn bất an nhẹ nhàng run rẩy, mở mắt.

“… Anh tỉnh rồi?” Phát hiện người trước đó còn hôn mê lúc này lại yên lặng nhìn mình, Lăng Mộ Ngôn không khỏi thoáng giật mình, nhưng lập tức phản ứng lại, lộ ra tươi cười ôn nhu ấm áp, “Cảm giác trên người thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Quân Diêm Hoán nhướng nhướng đôi mắt hoa đào, “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, Lăng Mộ Ngôn.”

Lăng Mộ Ngôn khó hiểu nhìn gã, “… Anh nói cái gì?”

“Tôi tưởng rằng cậu hiện tại hẳn đang ở căn cứ L, không nghĩ tới cậu thế nhưng lại ở đây.”

“Anh… biết tôi?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, chần chờ nói, “Chẳng lẽ anh thật sự là người của Quân gia?”

Quân Diêm Hoán như cười như không, “Không ngờ tiểu thiếu gia được Lăng gia sủng ái nhất còn có thể nhận ra tôi, thật không dễ dàng a.”

Lăng Mộ Ngôn ngượng ngùng cười cười, “Cũng không phải, là A Cảnh nói anh rất có thể là người của Quân gia, kỳ thực tôi cũng không quá xác định nha.”

“…”

“Người Quân gia không phải đều ở căn cứ L sao? Chẳng lẽ anh cũng giống tôi, bị lạc đàn?”

Quân Diêm Hoán thờ ơ gật gật đầu, “Đúng vậy, không đuổi kịp.”

“Vậy vừa lúc anh liền đi cùng chúng tôi đi, tôi cùng A Cảnh cũng muốn tới căn cứ L.” Lăng Mộ Ngôn cong cong đôi con ngươi, đưa ra lời mời, “Vài người đi cùng nhau sẽ an toàn hơn.”

“Không sợ tôi không có dị năng sẽ kéo chân sau các người sao?” Quân Diêm Hoán trào phúng nói, “Đám người kia không phải bởi vì nguyên nhân này cho nên mới để tôi lại sao?”

“Bọn họ vì có việc mới…” Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, chớp chớp mắt vài cái, “Anh như thế nào lại biết bọn họ rời đi rồi?”

Quân Diêm Hoán không kiên nhẫn nói, “Là tôi đang hỏi cậu.”

“Ôi chao? A, cho dù không có dị năng cũng không sao cả a, an tâm đi. Lúc trước tôi cũng không có dị năng, nhưng A Cảnh cũng không ghét bỏ tôi, còn dạy cho tôi rất nhiều phương pháp ứng phó với tang thi.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra ý cười ấm áp, “A Cảnh rất lợi hại.”

“Cậu vẫn như vậy, vốn tưởng rằng mạt thế tới rồi cậu sẽ thay đổi một chút.” Quân Diêm Hoán yên lặng nhìn hắn, nhướng mày nói, “Cậu ở trong vòng luẩn quẩn của chúng ta vẫn luôn là ngoại tộc, cậu có biết không?” Tuy rằng phần sạch sẽ thuần túy được bảo hộ rất kỹ càng này khiến cho bọn họ vừa hâm mộ lại vừa khinh thường.

“Ngoại tộc?” Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, thản nhiên lắc lắc đầu, “Không biết a.”

“Không biết thì thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.” Quân Diêm Hoán cười nhạo một tiếng, khoan thai không vội, làm như không để ý nói, “Bất quá cậu cũng không cần lo lắng, tôi đã thức tỉnh dị năng.”

“Vậy thì tốt lắm, như vậy anh cũng có năng lực tự bảo vệ chính mình.” Lăng Mộ Ngôn cao hứng cười nói, “Đúng rồi, Diêm Hoán, dị năng của anh là cái gì?”

“Nếu không có gì bất ngờ hẳn là hỏa hệ.” Quân Diêm Hoán khẽ nâng cằm, ý bảo hắn nhìn đám dây leo vẫn còn đang quấn quanh trên người mình, “Hiện tại có phải hay không nên cởi trói cho tôi?”

“A? A, đúng rồi, thực xin lỗi!” Lăng Mộ Ngôn lập tức đỏ mặt, vội vàng đứng lên thu hồi dây leo, trong lúc đó suýt chút nữa bị trượt chân ngã xuống trên mặt đất, “Tôi quên mất chúng nó, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Quân Diêm Hoán giật giật thân thể cứng ngắc, bất đắc dĩ thở dài, “Lăng gia có người kỳ quái như cậu, cũng thật sự hiếm thấy.” Bất quá trước mạt thế có Lăng gia âm thầm bảo vệ, sau mạt thế lại có nữ nhân cường thế kia ở bên cạnh che chở, cũng khó trách hắn còn có thể giữ lại được phần… lương thiện không cần thiết này.

“Tôi cũng không phải cố ý.” Lăng Mộ Ngôn xấu hổ nhìn loạn xung quanh, “Anh vẫn nên mau chóng thử xem dị năng của mình đi.”

Quân Diêm Hoán nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, khóe môi không khỏi cong lên, sau đó nâng tay lên, đầu ngón tay đột nhiên toát ra một đoàn lửa, “Như vậy được rồi đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.