Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi

Chương 15: Thiên phú dị bẩm




“Ngôn thiếu, hôm nay cũng thức dậy sớm a.”

Lăng Mộ Ngôn vừa mới từ trong lều trại chui ra, liền nghe thấy được thanh âm sang sáng ân cần hỏi han của nhóm binh sĩ. Hắn mỉm cười hướng bọn họ gật gật đầu, “Chào buổi sáng, vất vả rồi… Đúng rồi, Diêm Dạ đâu?”

“Quân thiếu bảo, nghe nói phía trước có chút tình huống nhỏ, đã dẫn người qua đó thăm dò.” Một binh sĩ trong đó cười, chỉ chỉ phía trước, “Hiện tại chúng tôi đang ở đây đợi lệnh a.”

Lăng Mộ Ngôn thoáng lộ ra thần sắc lo lắng, “Tình huống nhỏ? Không có việc gì đi?”

“Có Quân thiếu ở đây, làm sao có thể xảy ra chuyện gì?” Binh sĩ vẻ mặt sùng bái, thập phần tín nhiệm nói.

“Cũng phải, Diêm Dạ quả thực vô cùng lợi hại.” Lăng Mộ Ngôn đồng ý gật đầu, “Tôi cũng rất bội phục anh ấy.”

Binh sĩ trên mặt nhất thời cười tươi như hoa nở, tự hào nói, “Không phải chúng tôi thổi phồng, Quân thiếu của chúng tôi thực lực quả thực mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa hiện tại chính là quân hàm Thiếu tướng, nói không chừng qua vài năm nữa sẽ trở thành Thượng tướng đấy!”

Lăng Mộ Ngôn nhịn không được nở nụ cười, “Ừm, chuyện này quả thực có thể xảy ra.”

“Cái gì có thể xảy ra?” Sau lưng đột nhiên một trận gió lạnh đánh úp tới, thanh âm lãnh ngạnh hờ hững từ phía sau vang lên.

Chỉ thấy binh sĩ vừa rồi còn cười nói lập tức nghiêm mặt, nghiêm trang hướng Quân Diêm Dạ làm nghi thức chào, sau đó lập tức chuồn đi.

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút xem anh đi nơi nào mà thôi.” Lăng Mộ Ngôn nhìn theo bóng lưng của vị binh sĩ kia, cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xoay người đối với Quân Diêm Dạ nói.

“Phía trước xuất hiện một đàn thỏ biến dị, đã giải quyết.” Quân Diêm Dạ khẽ gật đầu, nói xong không biết từ nơi nào xách tới một con thỏ ném cho hắn.

Lăng Mộ Ngôn theo bản năng tiếp nhận con thỏ ôm vào trong lồng ngực, một dấu chấm hỏi thật to xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.

“Rất giống cậu.”

Quân Diêm Dạ khe khẽ bỏ lại một câu như vậy rồi đi nhanh về hướng lều trại của mình ở bên kia, chỉ để lại Lăng Mộ Ngôn mê mang đứng tại chỗ, cúi đầu cùng con thỏ biến dị có đôi con ngươi màu đỏ tươi này mắt to trừng mắt nhỏ —–

Bọn họ giống nhau sao?

Mà Lăng Mộ Ngôn đang hoang mang khó hiểu lại không phát hiện ra, Quân Diêm Dạ đang đưa lưng về phía mình bước nhanh tới chỗ lều trại kia khóe môi thấp thoáng cong lên.



Lăng Mộ Ngôn ôm con thỏ tươi cười ấm áp ngồi bên cạnh Quân Diêm Dạ, hoàn toàn không phát hiện ra tầm mắt đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó biến thành nhịn cười đang hướng về phía bên này, thỉnh thoảng còn ôn nhu vuốt lông cho con thỏ.

Hai tiểu tử này thật giống nhau.

Quân Diêm Dạ nhìn con thỏ kia đối với mình vẫn trừng mắt hung ác, mà ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn lại trở nên dịu ngoan nghe lời, trên mặt vẫn như trước duy trì biểu cảm sâu hiểm khó dò, trong lòng không khỏi thầm nghĩ như vậy.

“Chúng ta còn khoảng bao lâu mới tới căn cứ?” Mắt thấy cách căn cứ càng ngày càng gần, Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút nóng vội hỏi.

Quân Diêm Dạ cũng không trả lời, chỉ ném cho vị binh sĩ trên mặt mang lúm má đồng tiền trước đó từng cùng hắn nói chuyện một ánh mắt lạnh lùng. Binh sĩ Trầm Nham lập tức hiểu ngầm, cười đáp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể tới nơi.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá.” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen hiện lên một tia khẩn trương, hắn cúi đầu vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ, môi mỏng gợi lên một độ cong nhu hòa.

“Cậu không hỏi tình huống hiện tại của Lăng gia sao?”

Nghe thấy thanh âm của Quân Diêm Dạ, Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc ngẩng đầu lên, “A?”

“Lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không hỏi qua tình huống hiện tại của Lăng gia, chẳng lẽ định cứ như vậy nhịn xuống sao?”

“Không phải a, bởi vì tôi biết có cha cùng Mặc Duệ ở đó, Lăng gia khẳng định sẽ rất an toàn.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên trả lời, lần nữa cong lên khóe môi, “Hơn nữa thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, cũng đã để lộ ra tin tức tốt về Lăng gia a, bằng không anh cũng sẽ không nói Lăng gia vẫn luôn tìm kiếm tôi.”

Quân Diêm Dạ yên lặng nhìn hắn, “Không phải lần đầu tiên.”

Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, “… Cái gì?”

“Không phải lần đầu tiên gặp mặt.” Quân Diêm Dạ lại lạnh lùng lập lại một lần nữa.

Lăng Mộ Ngôn chần chờ nói, “Ý của anh là, chúng ta trước kia… từng gặp qua?”

Quân Diêm Dạ u ám nhìn hắn, rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, Lăng Mộ Ngôn lại tựa hồ có thể nhìn ra được anh có chút… thất vọng?

Thất vọng?

“Ta trước kia từng gặp qua anh ta sao?” Lăng Mộ Ngôn ngón tay khẽ chọc chọc đầu thỏ, ở trong lòng hỏi.

[A, trước kia đích xác từng mặt qua một lần.] 001 đáp, [Chính là một lần yến hội duy nhất cậu từng tham gia trước kia, bất quá hai người không nói chuyện với nhau.]

“… Ta như thế nào không có ấn tượng?”

[Bởi vì khi đó cậu muốn từ yến hội chuồn êm ra ngoài để đi tìm Lăng Mặc Duệ, nhưng không cẩn thận đụng phải Quân Diêm Dạ.]

“Hình như có chút… ấn tượng?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày cố gắng hồi tưởng lại, trong ấn tượng tựa hồ từng có một sự kiện như vậy, nhưng hắn quả thực không thể nhớ ra diện mạo của đối phương, “Vậy ngươi lúc đó tại sao không báo cho ta biết?”

[Là Ngôn Ngôn cậu nói phải tiến hành từng bước từng bước công lược, cho nên tôi mới không thông báo.] 001 có chút ủy khuất nói.

“Cho nên trách ta sao?”

[Không không không, đều tại hệ thống QwQ] 001 nằm úp sấp xuống, [Là tôi không thông báo rõ ràng cho Ngôn Ngôn, oa oa oa, làm ơn tha thứ cho 001!]

“Bé ngoan.”

[… QAQ]

“Nói như vậy, trong bốn người ngược lại Quân Diêm Dạ là dễ công lược nhất?” Dù sao chỉ bởi vì một lần gặp nhau như vậy, liền nhớ đến hiện tại.

[Kỳ thực Ngôn Ngôn cậu làm như vậy là rất đúng, nếu cậu cùng anh ta khi đó thường xuyên qua lại gặp mặt, Quân Diêm Dạ ngược lại ấn tượng đối với cậu sẽ không khắc sâu như bây giờ.] 001 lập tức lên tinh thần, tự cho là rất có khí chất bác học, đẩy đẩy gọng kính không tồn tại, [Nhiều năm như vậy anh ta vẫn luôn âm thầm chú ý đến cậu, hảo cảm đối với cậu cũng đều đặn gia tăng.]

Lăng Mộ Ngôn ý cười mỹ lệ, “Chuyện này vì sao cũng không nói cho ta biết?”

[Bởi vì cảm thấy không cần thiết phải nói ra, dù sao cuối cùng sau khi hai người gặp nhau Ngôn Ngôn cậu cũng sẽ biết, trước đó nói ra ngược lại không tốt cho lắm… Tôi sai rồi Ngôn Ngôn, về sau không dám… không dám lừa gạt cậu nữa, thật sự _(:3″ ∠)_] 001 khóc rống, nước mắt chảy dài.

Lăng Mộ Ngôn ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, chặt đứt liên hệ với 001.

“Thật sự có lỗi, tôi… giống như nhớ không ra.” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu có chút áy náy hỏi, “Chúng ta trước kia, từng gặp qua thời điểm nào?”

Quân Diêm Dạ thoạt nhìn hời hợt qua loa lược bỏ đề tài này, “Không nhớ rõ thì thôi, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”

Lăng Mộ Ngôn cắn môi chỉ có thể ngượng ngùng hướng anh cười cười, sau đó cúi đầu tiếp tục cùng con thỏ chơi đùa.

Phát hiện ra Lăng Mộ Ngôn đang chơi đùa với con thỏ không hề chú ý tới bên này, Quân Diêm Dạ con ngươi màu đen lãnh liệt lúc này mới thoáng trở nên nhu hòa. Anh nhìn một người một thỏ chơi đùa cùng nhau, tầm mắt dừng trên lúm đồng tiền nhợt nhạt bên môi của hắn thật lâu không rời đi.



“Suỵt, đây là bí mật giữa chúng ta nha!” Tiểu thiếu niên tuấn tú sạch sẽ vươn ngón trỏ đặt ở trên môi, bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhợt nhạt, mang theo đáng yêu cùng tính trẻ con không nói rõ nên lời, “Tôi có việc phải chuồn êm ra ngoài, đừng nói cho người khác biết nha, please.”

Dưới ánh trăng mong lung, đôi con ngươi màu đen của thiếu niên cong cong như trăng lưỡi lườm, càng khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm sạch sẽ sáng long lanh.

… Rõ ràng đã trôi qua nhiều năm như vậy.



Quân Diêm Dạ không khỏi có chút thất thần, anh thật không ngờ bản thân cho đến nay vẫn không thể quên được cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn. Mỗi khi mệt mỏi, trong đầu sẽ hiện tại bộ dạng hắn cười rộ lên, bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Vốn tưởng rằng sau khi nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, bản thân sẽ không còn như vậy nữa, chính là tại thời điểm chân chính nhìn thấy hắn…

Ngược lại càng thêm kỳ quái.

Trong đầu hiện lên không còn là bóng dáng của tiểu thiếu niên kia nữa, toàn bộ biến thành dung nhan tuấn nhã ôn nhu sau khi hắn trưởng thành.

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ mang theo sủng nịch, Quân Diêm Dạ vừa mới hoàn hồn liền nhìn thấy con thỏ kia đang liếm cắn ngón tay của Lăng Mộ Ngôn, mà Lăng Mộ Ngôn lại tùy ý để nó cắn, biểu tình ôn nhu sủng nịch, hai bên chơi đùa rất vui vẻ.

“…” Quân Diêm Dạ ánh mắt nhìn con thỏ kia nhất thời trở nên không tốt.

… Thực chướng mắt.

Có lẽ là bản năng động vật, con thỏ cơ hồ lập tức mẫn cảm cảm nhận được nguy hiểm, tức thì phun ra ngón tay của Lăng Mộ Ngôn, dựng thẳng lông mao, nhe răng nhếch miệng, dùng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm nam nhân biểu tình lãnh ngạnh.

Lăng Mộ Ngôn cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Quân Diêm Dạ.

Sau khi phát hiện ra Quân Diêm Dạ sống lưng thẳng tắp vẻ mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có hành động gì kỳ quái, hắn không khỏi nhẹ nhàng gõ gõ đầu của con thỏ, cười khẽ một tiếng, “Nghịch ngợm.”

Con thỏ: … QAQ

“Tuy rằng đã chứng thực động vật biến dị sẽ không lây nhiễm bệnh độc, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất cẩn thận một chút.” Quân Diêm Dạ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, vẻ mặt nghiêm túc.

Con thỏ nào đó bị hãm hại: …

“Cậu thực sự tin tưởng Lăng Mặc Duệ?” Không biết nhớ tới cái gì, Quân Diêm Dạ đột nhiên nghi hoặc hỏi.

“Mặc Duệ?” Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, ánh mắt mềm mại, “Đương nhiên tin tưởng a.”

“Cậu ta rất căm thù Lăng gia.” Quân Diêm Dạ thản nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, “Mặc Duệ như thế nào có thể căm thù Lăng gia, Diêm Dạ anh suy nghĩ quá nhiều.”

“Thật không?” Quân Diêm Dạ nhướng mày, “Vậy cậu có biết Lăng Doanh mấy người kia hiện tại như thế nào không?”

Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, “Lăng Doanh làm sao?”

“Bọn họ trên đường được đưa tới căn cứ L đều đã bị nhiễm bệnh độc, cuối cùng bị Lăng Mặc Duệ giết chết.” Quân Diêm Dạ yên lặng quan sát hắn, “Cậu ta xuống tay không chút do dự.”

Lăng Mộ Ngôn cúp mi mắt, bàn tay ôm con thỏ chậm rãi xiết chặt, “… Thật không?”

“Cậu cảm thấy đây là trùng hợp?”

“Tôi không biết.” Lăng Mộ Ngôn trầm mặc trong chốc lát, trầm thấp phun ra ba từ, ngữ khí rất thản nhiên.

“…”

“Lăng Doanh bọn họ thời điểm bắt nạt Mặc Duệ, Mặc Duệ vẫn luôn kiềm nén chịu đựng. Cậu ấy chưa từng nói với tôi bọn họ bắt nạt cậu ấy như thế nào, nhưng tôi biết, bọn họ nhất định vẫn luôn ức hiếp Mặc Duệ, bởi vì lúc còn nhỏ, tôi từng tận mắt chứng kiến Lăng Doanh bọn họ bắt nạt cậu ấy ra sao.” Lăng Mộ Ngôn môi mỏng khẽ mở, sắc mặt có chút tái nhợt, “Cho nên… nếu sau mạt thế Lăng Doanh vẫn còn bắt nạt Mặc Duệ, tôi cảm thấy, có lẽ…”

“Chân tướng là gì tôi tuyệt đối không cảm thấy hứng thú.” Quân Diêm Dạ thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nói chung cậu tốt nhất nên cẩn thận.”

Lăng Mộ Ngôn nhìn con thỏ đang nhu thuận liếm ngón tay của mình, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Ừ, nhưng tôi tin tưởng Mặc Duệ tuyệt đối sẽ không hủy đi Lăng gia.”

Quân Diêm Dạ lạnh lùng nói, “Tùy cậu.”

“Bất quá tôi biết Diêm Dạ anh là đang lo lắng cho tôi, cảm ơn anh, Diêm Dạ.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.