Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 6




Dịch: Bảo Bối Dịch Dương

Beta: Nhan Thụy Vy

Thức ăn chuyên dụng cho chó quý tộc.

Trần Tương Xán không quan tâm quét qua vỏ ngoài thức ăn cho chó, thái độ kiêu ngạo, như một con gà mẹ kiêu ngạo.

Liếc đến tập bài tập nghỉ hè trên tay cô, mặt Trần Tương Xán chuyển sang màu đen, hai hàng lông mày xoắn lại thành một đường.

Không chuyện không lên tam bảo điện, lần này quả nhiên có mục đích.

Lục Niệm Niệm bước từng bước đến sau lưng cậu, lảm nhảm một mình.

“Rau Thơm, chúng ta làm lành đi.”

“Chỉ cần sau này cậu không gọi Tống Kim Triêu là thằng ngốc, chúng ta vẫn có thể là anh em tốt.”

“Cậu tốt bụng, vui với việc giúp đỡ mọi người, mà còn tài đức vẹn toàn.

“Lớn lên đẹp trai, lại còn thông minh như vậy.”

Lục Niệm Niệm đứng sau lưng cậu nói không ngừng nghỉ, không mảy may chú ý đến, người nào đó vì lời nói của cô, sắc mặt không ngừng tối đi.

Trần Tương Xán quay đầu nhìn cô: “ Có rắm mau thả.”

Lục Niệm Niệm: “ Cho tớ mượn bài tập hè.”

Trần Tương Xán không hề nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

“Tớ sẽ không giúp cậu.”

Lục Niệm Niệm:“Cậu thay đổi rồi.”

Cô gái ngẩng mặt nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh, linh hoạt, giống như những ngôi sao.

Trần Tương Xán sợ nhất khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, cổ họng nghẹn lại, cậu đưa tay ra, chán ghét đẩy cái đầu nhỏ trước mặt.

“Không tồi, sao vậy?.”

Trần Tương Xán lườm cô một cách khó chịu, Lục Niệm Niệm bị cậu đẩy không hiểu ra sao cả, vẻ mặt lúng túng.

Còn có thể làm sao, đương nhiên là nghe cậu giải thích nguyên nhân.

“Cậu bị bệnh phải không?.”

Lục Niệm Niệm cũng không tức giận, nhìn chằm chằm Trần Tương Xán, tỉ mỉ quan sát cậu, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào đấy.

Cô đang tìm kiếm dấu vết bị lừa đá.

Trần Tương Xán không kiên nhẫn nói, xoay người đi lên lầu.

Cứ đi như vậy.

Thức ăn cho chó cũng mang đến, bài tập về nhà cũng mang theo, làm sao có thể bỏ giữa chừng!

Lục Niệm Niệm cầm bài tập về nhà, chạy theo cậu lên lầu.

“Tớ biết, bài tập của cậu đã làm xong.”

“Nếu như cậu không cho tớ chép bài, tớ sẽ nói với dì Trần, cậu với Trương Tiểu Bàn mỗi ngày đều chơi game.

Người đi phía trước đột nhiên dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ hung ác, mắt hoa đào nhếch lên, lộ ra mấy phần cảnh cáo.

Bất ngờ nhận ra, Lục Niệm Niệm nhanh chóng lấy tay che miệng, đảo mắt chửi thề.

“Tớ tuyệt đối sẽ không nói.”

Dì Trần ở dưới lầu chú ý đến động tĩnh của hai người trên lầu, nghe thấy con trai hét lên với Niệm Niệm, liền mang hai ly nước cam lên lầu, không nhịn được quở trách.

“Niệm Niệm nhà người ta đến tìm con làm bài tập, con xem con đây là có thái độ gì.”

Lời vừa dứt, Trần Tương Xán nhìn về phía Lục Niệm, phát hiện cô đang nhìn trộm cậu.

Tiễn gì Trần đi, Lục Niệm Niệm quen cửa quen đường chiếm bàn học của Trần Tương Xán, lật từng cuốn sách trên bàn, khi nhìn qua, lập tức thấy quyển bài tập về nhà.

Bàn tay thon dài lập tức thi triển, dừng trên quyển bài tập về nhà, Trần Tương Xán lạnh lùng nhìn cô.

“Lão đại là tốt nhất, cầu xin ngài.”

Lục Niệm Niệm chân chó cầu xin.

“Tớ hỏi cậu mấy vấn đề, nếu câu trả lời khiến tớ hài lòng, tớ sẽ cho cậu mượn chép bài.”

Trần Tương Xán trước tiên thu lại quyển bài tập về nhà, cẩn thận suy nghĩ câu hỏi.

Lục Niệm Niệm: “Có rắm mau thả.”

Trần Tương Xán nghĩ rồi nghĩ, hỏi cô: “Cậu có phải nhìn trúng tên tiểu tử ngốc Tống gia?.”

Lục Niệm vốn dĩ đang cười, nghe thấy từ ngốc, lập tức không vui.

“Cậu ấy có tên, gọi là Tống Kim Triêu. Không phải tên ngốc.”

Chỉ là cách gọi, lại nói, cậu gọi cũng không có sai, tên tiểu tử Tống gia, đầu óc không minh mẫn, mọi người đều nói như vậy.

Cậu ta rất có khả năng còn là một thằng câm, chuyển tới đại viện lâu như vậy, Trần Tương Xán gặp qua hai lần, ở tại hoa viên nhà cậu, người đó hầu như không rời khỏi nhà.

Lục Niệm Niệm gặp qua cậu mấy lần rồi?

Nghĩ đến thái độ thay đổi của Lục Niệm Niệm, Trần Tương Xán nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm cô, giống như thẩm vấn: “ Cậu chưa có trả lời tớ, có phải cậu nhìn trúng tên tiểu tử ngốc đó không?.”

Mở miệng là nói ngốc, Lục Niệm Niệm trừng lại cậu, đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Tớ thích cậu ấy đấy, cậu dựa vào gì mà gọi cậu ấy ngốc.”

“Tớ cũng không có nói sai, cậu ta không những ngốc mà còn có thể là thằng câm.”

Không ngờ đến Lục Niệm Niệm lại có phản ứng lớn như vậy, Trần Tương Xán trong lòng tức giận, lông mày đen nhíu chặt.

“Cậu còn nói, không cho phép cậu gọi cậu ấy ngốc.”

Lục Niệm Niệm cuộn tròn quyển bài tập hè trong tay, trực tiếp ném về phía Trần Tương Xán, sự tức giận của cô giống như con thú nhỏ nhe nanh múa vuốt.

“Cậu vì sao lại thích cậu ta như vậy?”

Trần Tương Xán ưỡn ngực, bị cuốn vở bài tập đánh vào ngực, khuôn mặt đẹp trai giống như một tầng mây đen.

“Tớ thích cậu ấy, liên quan gì đến cậu.”

Lục Niệm Niệm nhìn Trần Tương Xán giống như một tên thần kinh, hối hận vì mình đến đây mượn vở bài tập của cậu.

“Bối cảnh của cậu ta rất phức tạp, tốt nhất cậu nên tránh xa cậu ta một chút.”

Không phải chỉ có một mình cậu ta, mà toàn bộ Tống gia.

Giọng Trần Tương Xán nhàn nhạt, còn mang theo sự tức giận, rõ ràng là khuyên bảo, đến tai Lục Niệm Niệm lại giống như một lời đe dọa.

“Chuyện của tớ, không cần cậu quản”.

Lục Niệm Niệm tức giận đẩy người phía trước, dứt khoát bước về phía trước.

“Cậu vì một người không liên quan, cùng tớ tuyệt giao?.”

Phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của cậu thiếu niên.

Lục Niệm Niệm dừng động tác mở cửa, tức giận giơ nắm đầm về phía cậu: “Cậu ấy không ngốc, cũng không câm, càng không phải là người không liên quan.”

Còn có cô thích người đó, Rau Thơm mở miệng là gọi cậu ấy ngốc, Lục Niệm không tức giận được sao.

Nói xong những lời đó, đầu cũng không quay lại chạy xuống lầu.

Vẻ mặt cậu thiếu niên rối bời, nắm chặt quyển bài tập hè trong tay trượt xuống bàn.

Quyển bài tập bị vò nát, giống như khăn giấy đã dùng qua.

Lục Niệm Niệm về đến nhà, ảo não nhìn chằn chằm vào quyển vở bài tập trống không, cầm bút lông lên viết xuống một chữ.

Trong đầu bắt đầu nhớ những lời nói cay nghiệt của Trần Tương Xán, cùng với gói thức ăn cho chó bị lãng phí.

Sau khi Lục Hoài Quân trở về, ông Lục còn đang ở trên lầu tự mình dạy dỗ cháu gái, từ sáng đến tối chỉ biết chạy nhảy bên ngoài.

Ông Lục tay chống gậy batton, từ phòng sách chậm rãi xuống lầu, nhìn thấy con trai trở về, lông mày lạnh lùng, uy nghiêm lập tức dịu đi vài phần.

“Bố, nhìn thần sắc của bố không tồi.”

Một thân âu phục màu đen, người đến dung mạo tuấn dật, phong thái nhã nhặn, lộ ra khí chất thành thục của người trung niên.

Lục Hoài Quân cởi giày, còn chưa bước vào cửa, liền nghe thấy những lời khiển trách đầy khí thế của ông Lục, hiển nhiên nha đầu Niệm Niệm lại gây ra rắc rối rồi.

Ông Lục gầm lên một tiếng: “Còn biết quay về, Niệm Niệm nha đầu kia không biết giống ai, một chút bộ dạng con gái cũng không có.”

“Có con gái nhà ai cả ngày xách theo vũ khí ra cửa không?”

Chỉ cần nghĩ đến ngày hôm đó, Lục Niệm Niệm nhảy từ cửa sổ tầng hai ra ngoài tìm người đánh nhau, ông Lục vẫn còn tức giận.

Lục Hoài Quân không nhịn được mỉm cười, treo áo khoác ngoài lên trên giá, nghe lão nhân gia lải nhải vài câu, liền bước tới phòng sách trên lầu.

Trong phòng sách, Lục Niệm Niệm với vẻ mặt chán nản, vùi mặt trong đống sách giống như đang ngủ.

Lục Hoài Quân nhẹ nhàng gõ cửa, chưa thấy người đáp lại đã nhẹ nhàng bước vào.

“Niệm Niệm?”

Giọng của Lục Hoài Quân rất nhẹ nhàng, nha đầu hình như đang ngủ, chuẩn bị gọi cô về phòng ngủ.

“Bố.”

Sau khi Lục Hoàn Quân giúp cô sắp xếp lại đống sách, một giọng nữ đột nhiện truyền tới.

Lục Hoài Quân ngừng lại, nhẹ nhàng buông cuốn sách trong tay xuống, gật đầu với cô: “Không phải đang ngủ sao?”

Lục Niệm Niệm từ từ đứng dậy, đối mặt với người đàn ông nở nụ cười vui vẻ, liếm môi, có vài phần hồn nhiên của thiếu nữ.

“Giọng của ông nội rất lớn, ngữ khí nói chuyện có chút không đúng, con liền biết là bố trở về.

Lục Hoài Quân cười nhẹ, kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Lục Niệm Niệm, tiện tay lật lật quyển bài tập về nhà của cô.

“Xem ra kỳ nghỉ hè của con cũng quá sít chặt.”

Bài tập về nhà không lo làm, trang đầu tiên mới viết hai câu hỏi, mà toàn bộ đều viết sai.

“A, con có việc bận.”

Lục Niệm Niệm biết mình đuối lý, câu trả lời không tự tin chút nào.

“Ông nội hay lảm nhảm, nhưng con phải nghe lời ông.”

Lục Hoài Quân thu dọn bài tập về nhà của Lục Niệm Niệm, điệu bộ muốn nói chuyện với cô lâu một chút.

Lục Niệm Niệm gật đầu, dáng điệu ngoan ngoãn, hiếm thấy Lục Hoài Quân trở về một lần, thực ra cô rất nghe lời ông.

“Con là con gái, bố không cần con phải yểu điệu thục nữ, nhưng ít nhất khi ra ngoài không được mang theo vũ khí trên người.”

Chỉ cần nhớ đến những phàn nàn của những phụ huynh trong đại viện, Lục Hoài Quân lại đau đầu.

“Bố, con không có bắt nạt kẻ yếu.”

Lục Niệm Niệm nhỏ giọng trả lời, hai mắt như con nai lóe sáng, chiếc mũi xinh xắn, giống hệt mẹ của cô.

Lục Hoài Quân thở dài một hơi, chạm vào đầu của con gái, giọng điệu quan tâm nói: “Con gái mang theo vũ khí bên người, cũng không phải là không thể, bảo vệ chính mình mới là điều quan trọng nhất.”

Nghĩ một lúc, Lục Hoài Quân không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng động thủ cũng phải biết chừng mực, không phải lúc nào bố cũng có thể nhanh chóng trở về, thay con dọn dẹp mớ hỗn độn.”

“Bố chỉ sợ bọn họ, tốt xấu gì bố cũng là người được ăn học.”

Lục Niệm Niệm nhìn bố mình, đôi môi như cánh hoa, nhỏ giọng thì thầm.

Lục Hoài Quân không có nhiều thời gian, cùng Niệm Niệm nói chuyện rồi sẽ rời đi.

Lục Niệm Niệm biết bố bộn bề nhiều việc, xuất thân là một quân nhân, cũng không muốn giữ ông ở lại lâu.

Lần này Lục Hoài Quân trở về, nên mang theo rất nhiều đồ ăn, thực ra đa số đều là đồ ăn vặt Lục Niệm Niệm thích.

Lục Niệm Niệm chọn một túi hạt lựu, chuẩn bị mang sang cho bà Tống và Tống Kim Triêu.

Khi Lục Niệm Niệm tới, bà Tống và dì giúp việc trong nhà đều bận, nghe nói có khách đến.

Lục Niệm Niệm cầm một giỏ trái cây bước vào, bà Tống trên mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười ấm áp.

“Niệm Niệm tới rồi, ở lại đây ăn cớm tối nhé.”

“Cháu ở đây chơi, cùng Kim Triêu nói chuyện, đứa trẻ này quá cô đơn rồi.”

Bà Tống mỉm cười, đón lấy giỏ lựu trên tay Niệm Niệm, nhìn căn phòng trên lầu hai cửa vẫn đóng chặt, nháy mắt ra hiệu cho Lục Niệm Niệm đi lên.

Lục Niệm Niệm cầm hai trái lựu, cân nhắc trong lòng, sẽ nói chuyện gì với cậu.

Trước khi gõ cửa, Lục Niệm Niệm học theo động tác của bà Tống, trước tiên ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.

Đợi rất lâu, cánh cửa gỗ trước mặt vẫn đóng chặt, người bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Lục Niệm Niệm dự định 30 giây sẽ gõ cửa một lần, trong lòng nghĩ, người bên trong sẽ kiên nhẫn được bao lâu.

Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, nói không chừng, Tống Kim Triêu sẽ lao ra đánh cô.

Lục Niệm Niệm giữ vững tâm lý mặt dày, lần thứ hai mươi hướng cảnh cửa gỗ gõ cửa.

“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.