Án Treo Linh Hồn

Chương 2: Kẻ Điên




Thụ gần nhất cảm thấy thời gian cậu gặp gỡ Công tựa hồ càng ngày càng nhiều.

Tỷ như nếu là bình thường, cậu tan ca lúc 5 giờ, Công mua nguyên liệu nấu ăn xong đến tiệm đón cậu;

Sau đó hai người đến nhà Thụ, Thụ bắt đầu nấu cơm.

Trước 6 giờ một chút hai người bắt đầu ăn cơm, sau đó vui vẻ kết thúc bữa ăn,

Công rửa chén, lằng nhằng đến 6 giờ 45, sau đó đi làm ca tối ở tiệm cà phê.

Nhưng kỳ thật là?

Công thường xuyên 4 giờ rưỡi đã đem đồ ăn chạy đến.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ vào trong tiệm, bình thường là trốn vào một góc gần tiệm cà phê,

Hắn nghĩ rằng Thụ không biết, nhưng mà thật ra Thụ đã phát hiện ngay từ lần đầu tiên hắn đến trước giờ hẹn.

Thụ đoán rằng Công là sợ quấy rầy không dám tiến vào, định đi ra gọi hắn,

Lại phát hiện Công tựa vào tường, rút ra một điếu thuốc.

Thụ có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Công hút thuốc.

Trước đó vô tình ở trên người Công ngửi được mùi khói, Thụ đều tưởng là hắn không cẩn thận mà bị ám vào.

Phát hiện này làm cho cậu thấy thật mới lạ:

Một người mà mình vốn tưởng rằng đã biết rõ về người ta lại lộ ra một bộ mặt khác, sẽ luôn làm người khác nổi lên hứng thú muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Cho nên mỗi khi Công vụng trộm tránh ở góc chờ Thụ,

Thụ cũng luôn nhịn không được mà quan sát hắn.

Đại bộ phận thời gian, Công sẽ tựa vào hút thuốc, sau khi hút xong thì ăn một viên kẹo, át bớt mùi khói.

Có một lần Thụ cố ý tan ca sớm, Công thấy vậy luống cuống tay chân ném thuốc lá đi nhét kẹo vào miệng, đợi đến khi đến gần, Thụ tận mắt thấy hắn đem cục kẹo nuốt luôn, nghẹn đến mặt đỏ bừng;

Có mấy lần thấy có có người hỏi đường, hắn rất nhiệt tình, vẽ đường cho người ta;

Còn có lần thành phố X vừa lúc phát động chiến dịch thành phố văn minh, trên đường có rất nhiều ông bà lão mang băng tay đỏ,

Phỏng chừng thấy hắn bộ dạng khả nghi (ban ngày ban mặt mang theo một cái túi nilon đứng bên đường, lúc thì hút thuốc, lúc thì ăn kẹo),

Gặng hỏi vài lần, Công giống như có chút dở khóc dở cười, vừa lấy chứng minh nhân dân lại còn đem đồ ăn ra cho họ thấy,

Thụ lúc ấy đang ghi món cho một người khách ngồi gần cửa sổ, thấy một màn như vậy lập tức bật cười,

Khách hàng ngơ ngác không hiểu gì, Thụ xấu hổ liên tục giải thích.

Chủ quán vừa tính sổ sách vừa nói:

Dạo này trời mau tối, về sau nếu có tôi ở trong quán, cậu có thể tan ca lúc 4 giờ rưỡi.

Thụ không biết có phải chủ quán nhìn ra cái gì hay không, chỉ cảm thấy mặt có chút nóng lên.

Có đôi khi buổi tối cũng vậy.

Có khi đang đọc sách, xem Ti Vi hoặc là làm chuyện khác, Thụ lại đột nhiên nhớ tới Công, không hiểu sao rất muốn cười,

Sau đó sẽ đến tiệm cà phê tìm Công.

Tại đó đọc sách một lúc, nghe Công kể vài câu chuyện cười, hoặc là hai người chơi vài ván bài.

Thụ cảm thấy chính mình hiện tại có điểm đắm chìm trong cuộc sống như vậy,

Cậu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng kết luận là–

Cuộc sống của mình rất nhàm chán, mà Công thì rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.