Án Treo Linh Hồn

Chương 9: Sói Đói




Từ sau ngày nhìn thấy kết quả xét nghiệm đang nghi kia cùng với bộ dáng che che giấu giấu của Thụ,

Công bắt đầu đối với Thụ tiến hành quan sát toàn diện,

Quả thực làm cho hắn nhìn ra điểm bất thường.

Chẳng hạn như hỏi cậu sao mấy buổi tối gấn đây không đến tiệm cà phê chơi nữa, Thụ nói ở nhà đọc sách, hỏi cậu xem sách gì thì không có trả lời;

Chẳng hạn như sau khi Thụ ngồi xổm lau sàn nhà đứng lên, thân thể cư nhiên lung lay một chút;

( lúc ấy Công thấy một màn như vậy, nội tâm lại khóc: Thân thể đã muốn yếu đến mức này sao? Sau đó mạnh mẽ giành làm hết việc nhà)

Chẳng hạn như lúc hắn nhìn cậu, cậu luôn cố ý vô tình lảng tránh ánh mắt của hắn;

Có một lần còn nghe thấy Thụ có chút ai thán lầm bầm lầu bầu nói cái gì mà: Còn phải đi một chuyến nữa a.

Đi chỗ nào? Chỉ có có thể là bệnh viện a.

Một chứng cứ rõ ràng nhất chính là – cậu, cư nhiên không thích xem tấu hài Quách Đức Cương nữa! Cậu trước kia thích nhất là xem cái này!

Tuy rằng Thụ ngoài miệng nói là bởi vì xem nhiều thì chán, nhưng là, trực giác của Công cho thấy rằng là vì nội tâm có thâm trầm đau thương sâu sắc, cho nên cười không nổi!

Công rốt cục có chút nhẫn nại không nổi, cấp tốc gọi điện thoại cho A:

Công: Bình thường bệnh gì cần làm xét nghiệm máu?

A: Rất nhiều a, bình thường rất nhiều chứng bệnh đều phải làm xét nghiệm máu.

Công: Vậy còn bệnh nặng?

A: Nặng hơn? Khả năng bị bệnh bạch cầu hoặc mấy bệnh giống vậy đi. Làm sao vậy?

Công:…… Tớ hoài nghi…… Tớ hoài nghi xx mắc bệnh ……

A:…… Tớ không nhớ là cậu thích xem phim Hàn Quốc a ……

Công: Tớ không có giỡn với cậu.

Vì thế Công kể lại chuyện Thụ nói dối hắn như thế nào, che che giấu giấu ra sao cùng với đủ loại dấu hiệu thường ngày kể hết cho A.

A: Tớ kháo, vốn không phát giác gì, như thế nào nghe cậu vừa kể như vậy, còn giống như thật sự là……

Công: Tớ không biết, tớ lại không dám hỏi cậu ấy……

A: Nếu, tớ là nói nếu, nếu là thật vậy cậu sẽ làm sao?

Công: Không thế nào cả. Như cũ cùng mua đồ ăn, nấu cơm, nói chuyện phiếm, xem ti vi, chẳng qua là sẽ thêm một việc cùng với cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh mà thôi.

A cảm thấy thật sự là bất khả tư nghị, theo ý tứ trong những lời này của Công, tuy rằng trước mắt Thụ chỉ là bạn của hắn, nhưng là trong lòng hắn đã muốn đem Thụ cho là người của mình rồi.

A cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: Tớ cảm thấy việc cấp bách hiện nay vẫn là đem sự tình tra ra rõ ràng.

Tuy rằng Công nghe được A nói như vậy tỏ vẻ đồng ý,

Nhưng lúc hai người cùng một chỗ, ở trong mắt Công —

Thụ cười mỉm điềm đạm, đó là cười khổ;

Thụ nếu cười lớn, đó là miễn cưỡng cười vui;

Thụ nói ít, đó là bởi vì khổ sở không muốn nói chuyện;

Thụ nói nhiều, đó là thông qua trò chuyện để che dấu đau thương.

Tóm lại, nhìn đến cái dạng này của Thụ, hắn vô luận như thế nào cũng hỏi không được, nhưng trong lòng hắn cảm thấy hẳn là tám chín phần mười là đúng rồi.

Thụ cũng rốt cục ý thức được Công có điểm bất thường:

Mấy ngày nay hở một tí là liền hỏi một vài vấn đề kỳ quái, còn luôn theo dõi cậu, nhìn kĩ đến mức cậu cả người không được tự nhiên.

Suy nghĩ nửa ngày thì thấy mình trừ bỏ dạo gần đây buổi tối không đi đến tiệm cà phê ( ở nhà xem đồng thoại), thì cậu cũng không có gì a.

Cậu quyết định vẫn là hảo hảo cùng Công nói chuyện một lần.

Vì thế một ngày ăn xong cơm chiều, Thụ chờ Công rửa xong bát chén, đem hắn kéo đến sô pha ngồi, nói: Anh gần đây rốt cuộc làm sao vậy?

Công thầm than một hơi, nghĩ rằng rốt cục cũng đến rồi sao, vì thế nhẹ giọng nói: Không phải tôi làm sao vậy, mà là cậu làm sao vậy?

Thụ thật sự là hoang mang muốn chết, nói: Tôi làm sao?

Công nhìn Thụ vẫn là bộ dạng kiên trì không chịu nói ra, trong lòng một trận thương tiếc, nhưng là hắn biết, nên làm cho Thụ đối mặt với sự thật: Tôi biết cậu sinh bệnh, có thể là bệnh rất nặng rất nặng. Nhưng là không có vấn đề gì, cậu không phải sợ, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.

Thụ: Anh nói cái gì?

Công: Không cần trốn tránh, mọi thứ đều sẽ tốt hơn mà.

Thụ dở khóc dở cười: Ai nói với anh tôi sinh bệnh?

Công nhìn Thụ vẫn là cố chấp không thôi, vừa sốt ruột vừa sinh khí: Cậu còn muốn giấu diếm tới khi nào? Lần trước cậu rõ ràng từ trong hiệu sách gần bệnh viện kia đi ra, cậu gạt tôi nói là không hề đi đến hiệu sách kia; Tôi ở trong túi áo cậu phát hiện giấy xét nghiệm máu, hỏi cậu có phải sinh bệnh hay không, cậu nói không bệnh! xx, cậu rốt cuộc bị bệnh gì, cậu nói cho tôi biết, tôi đã nói sẽ tìm được bác sĩ chưa khỏi cho cậu, nhất định sẽ làm được!

Thụ có điểm ngây dại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Công tức giận. Cậu nhìn đôi mắt Công đỏ lên vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cậu trầm mặc một hồi, đứng dậy đi vào phòng ngủ cầm mấy quyển sách đặt trước mặt Công: Lần đó đúng là tôi nói dối anh, tôi nói chỉ đi tản bộ loanh quanh, kỳ thật là đi hiệu sách mua sách của anh; Tôi đi bệnh viện thật ra là đi hiến máu, kết quả xét nghiệm máu anh thấy, là kiểm tra trước khi hiến máu. Nếu anh còn không tin, chúng ta có thể ngay bây giờ đến bệnh viện kiểm tra.

Bây giờ đến phiên Công ngây dại.

Hắn bình tâm một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: Cậu, đặc biệt đi mua sách của tôi?

Thụ gật gật đầu.

Công: Cậu, thật sự không bệnh?

Thụ: Ngày mai tôi phải đi làm kiểm tra sức khoẻ, anh có thể xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi.

Công: Vậy sao dạo này cậu không nghe tấu hài Quách Đức Cương?

Thụ:…… Tôi gần đây thích xem hài kịch của Triệu Bản Sơn.

Công rốt cuộc hoàn toàn nhẹ nhõm thở dài một hơi, toàn thân hư nhuyễn ngồi phịch trên sô pha: Làm tôi sợ muốn chết. Thì ra là do tôi suy nghĩ lung tung, cậu không có việc gì, thật sự là quá tốt…… Thật sự thật tốt quá…… Ân? Cậu nhìn tôi làm gì?

Ánh mắt Thụ có chút phức tạp, một lúc lâu sau, cậu nói: xx, anh thích tôi phải không?

Công bật dậy, khiếp sợ nhìn Thụ, trong đầu chỉ có một ý niệm: Xong đời, bị phát hiện, quan hệ sẽ tan vỡ!

Hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, miễn cưỡng bày ra một cái cười tươi, lớn tiếng nói: Sao, sao lại có thể, chúng ta là bạn bè, tôi thích đồ ăn cậu làm, đúng, tôi thích ăn sườn cậu làm, a, còn có hổ bì thanh tiêu (ớt hổ xanh) tôi cũng thích, hoàn toàn không có gì khác, thật sự, bất quá cái áo khoác màu vàng này cậu mặc nhìn đẹp lắm, a, không phải, tôi là nói, nhìn rất hợp với cậu, cũng không phải, chính là, cậu cười thì tôi liền cảm thấy bầu trời trong xanh, không, tôi muốn nói, tôi…… tôi……

Thụ vẫn không nhúc nhích nhìn Công.

Công lập tức giống bóng bay xì hơi, thanh âm dần dần trở nên mỏng manh, cho đến cuối cùng vừa nhỏ vừa thấp làm cho người ta nghe không rõ:

Đúng vậy, tôi thích cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.