Án Treo Linh Hồn

Chương 36: Con Thỏ




Ba ngày sau khi đi tắm suối nước nóng, A gọi điện thoại cho Ngô Hân, hỏi cô sau khi tan ca có rảnh không.

Ngô Hân nói cô cũng đang có việc cần tìm cậu, hai người liền hẹn gặp nhau ở tiệm cà phê.

A đến chỗ hẹn sớm một chút, chỉ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn,

Cậu tới đây là định muốn chấm dứt quan hệ người yêu với Ngô Hân.

Lần đó nóng nảy chạy đến quán bar, mời vài cô gái uống rượu, trong đó một người chính là Ngô Hân.

Sau khi ra khỏi quán bar cậu liền nói với Ngô Hân: Nếu không ngại, chúng ta thử quen nhau đi?

Cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Ngô Hân thế nhưng lại đáp ứng.

Cậu khi đó nghĩ: Có lẽ nên nghiêm túc một lần đi.

Nhưng mà, sau khi trải qua đêm ở suối nước nóng, cậu không thể không thừa nhận, cậu có thể là……

Tóm lại, cậu thật sự không có cách nào đối mặt với người “bạn gái” này.

Một lát sau, Ngô Hân đi đến.

A đang cân nhắc xem phải mở lời như thế nào, Ngô Hân đã nói: Thật xin lỗi, chúng ta vẫn nên chia tay đi.

A:……

Ngô Hân: Dù sao chúng ta lúc bắt đầu cũng chỉ là chơi đùa chút thôi. Anh lúc ấy cũng là nghĩ như vậy đi.

Quả thật đúng là như vậy, nhưng mà, sao lại có cảm giác buồn bực vậy chứ.

A cảm thấy có chút uất ức, nói: Anh có thể biết vì sao không?

Ngô Hân: Em thích người khác rồi, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo trong mắt em. Hơn nữa, em cảm thấy anh ấy cũng có ý với em.

A nghĩ: Không đúng a, bọn họ từ khi quen biết đến giờ, tổng cộng chưa quá một tuần, hơn nữa mấy ngày này đều dính vào với nhau, làm thế nào gặp được cái tên đàn ông hoàn hảo nào?

Athật cẩn thận hỏi: Hắn là……?

Ngô Hân ngẩng đầu nhìn cậu một cái: Thật ra nói cho anh biết cũng chẳng sao, là B.

B đang tăng ca buổi tối.

Nói là tăng ca, nhưng thật ra là ngồi ở văn phòng ngẩn người nhìn di động.

Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là cầm lấy di động, bắt đầu gõ tin nhắn.

Kết quả còn chưa kịp gõ xong, “ầm” một tiếng, chỉ thấy A nổi giận đùng đùng đạp cửa mà vào.

B: Cậu sao vậy? Ăn nhằm thuốc nổ hả?

A cười lạnh một tiếng: Anh cũng thật cao tay a!

B: Cái gì?

A: Giả vờ, còn tiếp tục giả vờ!

A quả thực bị chọc giận đến phát điên rồi, Ngô Hân nói với cậu, buổi tối ngâm suối nước nóng đó hai người còn nhắn tin qua lại.

Hắn cũng thật cao tay đi, vừa quấn lấy cậu, vừa cấu kết xằng bậy với phụ nữ.

B nhăn mặt: Cậu rốt cuộc đang nói cái gì?

A: Tổng biên tập, chắc là không nên nói ra đâu a, mà thôi, anh còn không sợ mất mặt, vậy tôi còn kiêng kị cái gì. Thế nào, tán tỉnh con gái sau lưng tôi có phải có cảm giác thực thú vị hay không?

B bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

A thấy hắn như vậy, trong lòng liền lạnh đi.

Vốn rằng cậu muốn chạy đến đây, xem xem có phải có hiểu lầm gì hay không, sau đó nghe hắn giải thích một chút.

Biểu hiện của hắn bây giờ là loại gì, ngầm thừa nhận?

B nhìn cậu một hồi, cuối cùng mở miệng: Cậu tức giận là vì tôi sau lưng cậu quyến rũ phụ nữ hay là vì tôi phản bội bạn bè đi dụ dỗ bạn gái của cậu?

A bị hắn hỏi vậy liền sửng sốt: Cậu hệt như một người ghen tuông chạy tới chất vấn hắn, là vì……

B tiếp tục nói: Tôi thừa nhận, đêm đó tôi quả thật gửi tin nhắn cho cô ấy. Tôi —

A vừa nghe vậy lại lập tức bùng lên lửa giận, lập tức đánh gãy lời hắn: Anh rốt cuộc cũng thừa nhận?

Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay B, liền giật lấy, nói: Vừa mở cửa liền thấy tay anh run lên. Anh khẩn trương cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mà không muốn người ta thấy?

Cậu nhấn bàn phím, màn hình lập tức sáng lên.

A: Ai da, thì ra là đang gửi tin nhắn a. Người nhận, ngôi sao nhỏ! Xưng hô cũng thật thân thiết a.

A căm hận nhìn B: Tôi xem xem viết cái gì – Anh muốn nói với em, anh thích em. Thật sự thích em. Cho nên, em hãy cùng anh…

A đọc to từng chữ từng chữ, giận dữ cười lớn: Thì ra đã tiến tới gian đoạn thổ lộ rồi a. Bất quá còn chưa kịp viết xong đã bị tôi gián đoạn. Không có gì, hai ngươi tâm linh tương thông, không cần phải viết hoàn chỉnh cô ấy cũng hiểu thôi. Tôi này bạn bè nên làm một chuyện tốt, giúp anh gửi đi đi.

Nói xong, cậu liền nhấn gửi tin nhắn.

Chưa đầy năm giây sau, trong văn phòng vang lên một chuỗi thanh âm “bulubulu” thanh thúy.

Đó là tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động của A.

A lập tức ngây ngẩn cả người.

Cậu có chút do dự lấy điện thoại ra, nhìn màn hình di động, lại nhìn B,

Giống như đột nhiên mất đi năng lực suy xét, không biết nên nói gì.

B thản nhiên nói: Tôi tan tầm trước, cậu khi về nhớ đóng cửa cẩn thận.

Nói xong, hắn cầm chìa khóa đi ra cửa.

B đi đến bãi đỗ xe, tựa vào xe mình bắt đầu đốt thuốc.

Hắn có chút rối loạn.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới, cư nhiên sẽ thổ lộ trong một cái tình huống hỗn loạn như vậy.

Nói thật ra từ khi gặp A, hắn liền cảm thấy mình càng ngày càng không phải là mình.

A này nhìn qua thì thấy thông minh, trên thực tế ngốc muốn chết, là một người quá mức tốt bụng, cho nên chính mình luôn nhịn không được muốn trêu chọc cậu ta;

Nhưng mà cuối cùng người như vậy, chậm rãi, vững vàng bắt rễ bám trong lòng hắn.

Có vài lần hắn tự hỏi, người này rốt cuộc có cái gì tốt?

Nhưng là, có biện pháp nào đâu chứ? Thích chính là thích a.

B thở dài một hơi, dụi tắt điếu thuốc.

Mở cửa xe chuẩn bị về nhà, lại thấy A thở hổn hển chạy tới.

B nhìn cậu.

Cậu đứng cách hắn một bước dài,

Chỉ cần bước tới một bước, hắn có thể đưa tay ôm lấy cậu.

Nhưng mà hắn không dám.

Hắn nhận ra rằng hắn không dám.

A nhìn B cũng không nhúc nhích, có chút khẩn trương, vì thế bàn tay buông lỏng bên người một lúc thì nắm chặt một lúc thì buông ra.

Cuối cùng cậu khẽ cắn môi, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, sau đó bước từng bước nhỏ về phía trước:

Cái…… tin nhắn kia…… anh phải gửi một bản hoàn chỉnh chứ.

B nở nụ cười.

Sau đó,

Vươn tay ôm lấy cậu.

Vậy bây giờ, cậu có muốn nghe hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.